Hồng Mông Linh Bảo - Chương 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
75


Hồng Mông Linh Bảo


Chương 19



Chương 19 Thử tài luyện khí hậu kỳ

Ba tháng trôi qua ngày ngày Minh thảo luận trận pháp với Thạch Khôn, Thạch Khôn ngỏ ý muốn nghiên cứu Ẩn trận trên Trữ vật nhẫn của Minh, Minh cân nhắc chưa đồng ý thì Thạch Khôn đem một chiếc ngọc giản ra nói:

– Đây là bản sao cuốn “Bách Trận đồ quyển” của ta, ta đem ra trao đổi Ẩn thân trận trên trữ vật nhẫn của ngươi, chỉ cần ngươi đưa trữ vật nhẫn cho ta mượn chốc lát để sao lại là được.

Minh đã xem kỹ lại Ẩn Thân trận đưọc khải linh trên trữ vật của mình thấy trên đó là một Ẩn thân trận cao cấp, sợ rằng không kém Ẩn thân trận thuật mình đang dùng nhưng chưa có giờ nghiên cứu, trong thời gian này Minh coi việc tu luyện Hồng Mông ngũ khí mới là quan trọng. Minh nghĩ nếu mình đồng ý trao đổi mình cũng chẳng mất mát gì, vả lại biết đâu trong cuốn “Bách Trận đồ quyển” mình có thể tìm ra vài điều giá trị để học. Nói chung thì cả đôi bên được lợi ích.

– Được ta trao đổi với ngươi.

Minh nhận được ngọc giản đem sát trên mi tâm dụng linh thức đọc thì quả như trong đề quyển, trong đó có chỉ dẫn luyện trăm trận, phòng ngự trận, ảo trận, khốn trận, sát trận, phong ấn trận vv…. Phần phụ chương có ghi lại các cảnh giới làm Minh hứng thú hơn cả:

Trận giả sơ kỳ lấy kim đan làm trận nhãn, có thể luyện thân thể các khí quan, tứ chi, hai mắt, đều có thể luyện từng bước một, mỗi phần một trận pháp. Khi vừa động có thể bố trí một trận pháp, dùng nhiều phần thân thể cùng một lúc có thể bốn phía đều có thể bố trí thành trận. Điều kiện sau Kim đan kỳ cảnh giới.

Trận giả trung kỳ lấy nguyên thần làm trận nhãn, có thể bố ra tinh thần trận pháp, chỉ cần một ý niệm, một cái liếc mắt bố thành một trận pháp. Chỗ được tâm niệm, nơi nguyên thần phóng qua biến thành trận pháp. Điều kiện sau Nguyên anh kỳ cảnh giới.

Trận giả thượng thừa lấy tự thân vì trận nhãn, có thể luyện thiên địa, tinh, khí, thần hợp nhất, thiên địa vạn linh quy trong trận pháp, khi đại thành có thể đưa thiên địa vạn linh luyện vào trong trận pháp. Điều kiện sau Độ kiếp kỳ cảnh giới.

Thạch Khôn cầm bản sao Ẩn Thuật trận vui vẻ chia tay với Minh, Minh lại về phòng tiếp tục tu luyện, thỉnh thoảng Thạch Khôn trở lại kể chuyện mới xảy ra.

– Nơi mình đang ở là Bạch Hổ thôn, nằm bên núi Bạch Vân Mộng. Núi này ngày đêm bao phủ và không biết đã được phong ấn bằng chồng trận pháp ảo trận, khốn trận và phòng ngự trận. Trong núi có nhiều yêu thú sinh sống và cũng là nơi các đệ tử các tông môn cứ năm năm vào thí luyện một lần, các tông môn đệ tử từ luyện khí bảy tầng đến mười một tầng có thể vào thí luyện hòng có cơ hội đột phá trúc cơ. Vì nơi đó có nhiều cao giai yêu thú nên hung hiểm dị thường vào nhiều ra ít.

– Vậy bao giờ lại mở cửa cho bọn họ vào thí luyện?

– Khoảng hai năm nữa.

– Ngoài các đệ tử các tông môn, tán tu như chúng ta không được vào trừ khi có cao thủ giới thiệu.

– Vậy ngươì có muốn vào núi thí luyện không ?

– Không được, tu vi của ta còn thấp vào đó chỉ có đường chết.

Bạch Vân Mộng sơn làm cho Minh tò mò muốn vào xem một chuyến đáng tiếc lại bị trận pháp phong ấn, chờ mình đột phá Hồng Mông ngũ hành quyết tầng thứ ba đi thám hiểm một chuyến.

Thấp thoáng Minh đã ở đây một năm Hồng Mông ngũ hành quyết đã đột phá sang tầng thứ ba khi trị số ngũ hành khí trong đan điền đạt qua mười vạn. Kinh mạch của Minh lại được một lần kích rộng ra và dẻo dai bền hơn trước gấp hai. Vào Hồng Mông Linh Châu thế giới xem thì quang cảnh đã khác hẳn xưa. Ánh nắng mặt trời chiếu chói mắt, mặt trăng cũng trước không dấu tích nay đã hiện lên, cây đồng cỏ nội vươn lên rậm rạp, cây cối cành lá xum xuê, sức sống bừng bừng hồi phục làm cho tinh thần Minh phấn chấn, cả người thư sướng thoải mái. Xem ra đã có thể đem một ít côn trùng giun dế vào đây rồi. Nếu không đây vẫn là một thế giới chết. Minh lại ngồi xuống nhắm mắt cảm nghiệm linh khí chung quanh thì thấy ngũ hành linh khí đầy đủ, tuy không dày đặc bằng ở Bạch Hổ thôn nhưng chắc đủ để dinh dưỡng các loài thực vật, động vật. Minh quyết định bắt đầu đem một số côn trùng vào Mông Linh Châu giới sau đó chờ chúng sinh sản mới bắt một số chim chóc vào,

Mấy tháng nay Minh cũng không ngừng chăm chỉ nghiên cứu trận pháp, ngọc giản sao lại của Thạch Khôn Minh đã nghiên cứu và đem các trận pháp trong đó thôi diễn nhiều lần. Chỉ cần tu vi tăng lên đến đan kỳ là có thể thử bố trí Trận giả sơ kỳ lấy tức là kim đan làm trận nhãn.

Minh thong thả ổn định lại tu vi vì mới đột phá cấp ba Hồng Mông ngũ hành quyết chủ yếu lấp đầy chỗ ngũ hành khí bị Hồng Mông Linh Châu rút lấy. Khi Minh xem lại trị số ngũ hành khí thì quả nhiên chỉ còn lại sáu vạn, Minh xếp bằng ngồi xuống tu luyện hấp thụ ngũ hành chân khí, trong ba ngày trị số thiếu hụt bị lấy đi đã được bù lại.

Hôm nay Minh đang chuẩn bị cho buồi tối đi thám hiểm Bạch Mộng Sơn thì một bóng người chạy lại đây, Minh nhận ra Thạch Khôn vừa đến đã vội vã gọi:

– Hàn Tinh, mau giúp ta ra bên rừng bố Ảo trận có người đang đuổi giết ta..

Minh vừa nghe đuổi giết vội chạy vào khu rừng bố trận vì sợ phải chiến đấu nơi đây không chiếu cố được lão bà. Minh đứng phía sau trận pháp làm bộ chạy chậm lại thì Minh thấy hai người tuổi còn trẻ một nam một nữ đuổi tới hét:

– Tiểu tặc! Dừng lại còn chạy đi đâu?

Tiếng hét vừa dứt đã thấy quang cảnh xoay vần biến đổi rừng cây biến thành thảo viên đầy hoa. Thạch Khôn thấy vậy cám ơn Minh định kéo Minh chạy đi thì Minh nói:

– Khoan đã! Dễ gì có dịp gặp cao thủ luyện khí hậu kỳ sao lại bỏ qua. Ngươi muốn vào xem hay chạy trốn thì ngươi tùy ý.

Chưa dứt lời Minh đã vào trong trận, Minh quan sát hai người trong trận một chút thấy thanh niên có tu vi chín tầng luyện khí kỳ còn thiếu nữ năm tầng. Thấy họ hoảng loạn trong trận pháp thì cười thầm “Hai tên này không hiểu trận pháp, muốn ra khỏi đây nhất định phải chờ mười ngày.”

Vừa thấy Minh xuất hiện hai người giật mình hỏi:

– Ngươi là ai, sao ở đây?

– Ta là ai không quan trọng, ta tình cờ qua đây thấy có người bày ảo trận nên vào thử chơi. Vậy bọn ngươi là ai?

– Chúng ta là ngội môn đệ tử Thiên Kiếm tông.

– Thì ra là đệ tử đệ nhất Thiên Kiếm tông Đông Duyến Châu.

– Ta không tin, để ta thử ngươi mấy chiêu đã.

Minh lập tức dùng Hùng kê Quyền tấn công thanh niên kia, Minh đánh trúng bảy tám cước, mười mấy quyền thì thấy thanh niên bị đánh bật ra sau thân hình nghiêng ngửa nhưng chẳng thương tích gì. Thanh niên chỉ thấy mỗi lần trúng chiêu của Minh chỉ cảm thấy bàn tay, bàn chân đối thủ cứng như sắt thép mỗi khi chạm vào người có cương khí hộ thân chống đỡ tuy không bị tổn thương đến da thịt nhưng chân khí bị chấn động làm hỗn loạn dần, Minh cũng bị trúng mấy quyền vào vai, bụng bị đẩy lùi về phía sau nguời ê ẩm nhưng vẫn lại hăng hái xông vào lại dùng Miêu Tẩy Diện, hạc quyền càng đánh càng hăng. Thanh niên kia bị trúng nhiều đòn tuy không bị thương nhưng mất thể diện trước tiểu sư muội nên tức giận, đối phương tu vi chỉ có năm sáu tầng luyện khí kỳ mà dám ra tay đánh mình. Thanh niên đánh bật Minh ra bốn năm thước rút một thanh kiếm ra Minh thấy vậy cũng rút thanh Tạc Đao số ba ra. Vừa rút đao ra Minh đã thấy kiếm khí phát ra nóng hừng hực, Minh đoán thanh niên này Hỏa Linh căn xuất ra kiếm khí cũng là hỏa khí, thấy Hỏa kiếm khí đỏ chói chém tới Minh vội dùng Tạc Đao đón đỡ.

– Kẻng!

Chỉ nghe một tiếng binh khí chạm nhau còn mình bàn tay cầm đao tê tái thân hình bị đánh bay đi mười mấy thước.

– Không ngờ luyện khí kỳ chín tầng khí lực lớn như vậy, mình so với hắn chênh lệch rất nhiều.

Thiếu nữ thấy Minh định chạy thì rượt theo thì bóng Minh mờ dần rồi ẩn vào ảo trận biến mất, để hai thanh niên thiếu nữ trong ảo trận pháp.

Thiếu nữ lại dậm chân thầm thân đáng tiếc:

– Nếu bắt được thằng láu cá này, thì bắt được nó phải dần cho nó một trận mềm người sau đó bắt nó dẫn mình ra khỏi trận pháp.

Thiếu nữ lại chạy trở về thì thấy vị sư huynh của mình đang đứng ngẩn người nhìn vào thanh kiếm đã gẫy. Trên mép vẫn còn một ít máu. Thì ra kiếm của hắn chính là bổn mạng pháp bảo của hắn, một khi bị gãy tâm thần chủ nhân cũng bị thương.

– Đao tốt! Thượng phẫm linh khí a. Đừng để sau này ta bắt được, nếu không ta phải lột da ngươi. Thanh niên gầm lên.

Ra khỏi trận pháp Minh thấy Thạch Khôn vẫn đang còn đứng đó liền cười nói:

– Đi thôi!

Hai đứa về nhà trọ Minh, Minh xem lại chân khí và cơ thể có bị thương nơi nào không, thì thấy bình thường ngoại trừ trong người chân khí qua chiêu kiếm còn hỗn loạn và trong co thể nóng hừng hực thì biết hỏa khí từ kiếm đối phương đã truyền sang cơ thể mình, Minh ổn định lại chân khí trong người thì khí nóng bị chân khí của mình cắn nuốt hết.

– Ngươi có bị thương không?

– Không! Chân khí bị chấn động làm hỗn loạn, ta vận khí ổn định một chút đã không việc gì.

– À, ngươi làm sao chọc tới bọn họ, bọn chúng hai người là đệ tử đệ nhất tông phái Thiên Kiếm tông ở Đông Duyến Châu này đó?

– Ta cũng chẳng biết tại sao, thấy chúng cứ quan sát ta, ta nhắm đánh không lại nên bỏ chạy, ta đã dùng cả ẩn thân thuật nhưng không biết tại sao không hiệu nghiệm.

Minh nghĩ Thạch Khôn không muốn nói nguyên nhân bí mật của hắn nên cũng không hỏi tiếp chứ làm gì có chuyện tự nhiên lạì bị đưuổi giết như thế?

– Lần này thật cám ơn ngươi.

– Chuyện nhỏ, tiện tay giúp ngươi một chút lại có cơ hội kiểm chứng ảo trận của mình.

– À, ta có chuyện này không biết ngươi có hứng thú tham gia vớì ta không?

– Chuyện gì?

– Ta đêm nay bắt đầu thám hiểm trận pháp núi Bạch Vân Mộng này, xem có cách nào đi vào đó xem một chuyến.

Thạch Khôn ngẫm nghĩ một lúc rồi đồng ý đi thử một lần.

Hai đứa chạy đến chân núi xem xét thì thấy cánh cổng vào có người canh giữ lại có phong ấn nên Minh nóì Thạch Khôn ở đây chờ hắn. Minh bay lên vận Ẩn Thân thuật biến mất trước mặt Thạch Khôn làm hắn ngạc nhiên, đây là ẩn thân trận ta biết nhưng làm sao hắn có thể bay lên cao phi nhanh tuy kém phi kiếm nhưng cũng hữu dụng.

Minh xem xét chung quanh núi thì quả quyết cả ngọn núi bị Ảo trận và Khốn trận không cho đi ai ra lẫn vào. Minh tìm tòi các phương vị rồi dựa theo kiến thức trận pháp của mình dự đoán, kiểm nghiệm các phương vị khác của trận pháp. Sau hai tiếng không có kết quả Minh trở lại chỗ Thạch Khôn đã đợi thì không thấy hắn đâu. Bất đắc dĩ phải về phòng trọ thì thấy hắn đã đây đợi.

– Sao kết quả tìm tòi có khả quan không?

– Hôm nay chỉ là bắt đầu chưa tìm ra manh mối gì, để ta tìm tòi thêm nữa mới biết rõ được, theo ta suy đoán trong vòng bảy ngày xét xong chung quanh núi và nghiên cứu được cách vào, có điều ngươi phải về suy nghĩ trước cho kỹ xem có muốn vào trong núi không, với tu vi của chúng ta đúng là nguy hiểm vô cùng. Còn nếu được ta sẽ vào trong đó lịch lãm, tu luyện cho đến khi đệ tử các tông môn vào đó thí luyện xong thì theo cửa cũ mà ra.

– Ngươi định ở trong đó một năm?

– Đúng vậy! Ta bây giờ tu vi quá yếu nếu đi lại Tu Chân giới thật là nguy hiểm, dù ta có trận pháp hỗ trợ nhưng khi gặp từ Kim đan tu sĩ trở nên thì dù ta có trận pháp hỗ trợ cũng không giữ được mạng. Ta nghĩ tuy trong núi có nhiều cao yêu thú, ta dùng ảo trận có thể che mắt được bọn chúng trong khi ta tu luyện đến một cảnh giới tương đối thì có thể hiên ngang ra lịch lãm và kiếm chút tài nguyên.

– Được để ta suy nghĩ lại.

– Đêm mai để một mình ta đi được rồi, ngươi có thể ở lại đây hay đi chỗ nào khác vài ngày lại trở lại xem kết quả. Còn không ta chờ ngươi bảy ngày đến ngày thứ tám thì ra vào núi.

Thế là Minh không để ý gì đến Thạch Khôn mỗi đêm một mình đi thăm dò từ tối đến sáng, mỗi đêm đi ba lần đến sáng mới về, đi hai đêm không có kết quả Minh lại dúng ẩn thân thuật đi ban ngày. Đến ngày thứ sáu quả nhiên trời không phụ người có lòng

sau hai tiếng thăm dò Minh tìm ra một vài trận pháp phương vị đầu mối, không quan tâm mình đã thăm dò hai tiếng liền Minh say mê tìm tòi đầu mối đã tìm thấy quyên cả thời gian đến lúc Minh cả người toát mồ hôi sau đó vui mừng hớn hở đã có kết quả và tự tin mình có thể lén nhập trận mà vào núi. Minh phải liên tục sử dụng chân khí giữ cho thân mình giữ tại không trung, lại vận dụng đầu óc tìm hiểu trận pháp liên tục xem lại thời qian thì mình đã liên tiếp tìm tòi năm tiếng đồng hồ làm chân khí hao tổn lẫn linh lực tâm trí hao mòn đến cực hạn đến đúng lúc việc nghiên cứu có kết quả. Minh vội vàng bay theo triền núi đi về phòng trọ nghỉ ngơi.

Hôm sau Minh bắt đầu vật cần dùng cho chuyến đi thám hiểm, Minh mua thêm mấy bộ quần áo, gạo, đồ gia vị, muối, thịt khô, vì chuẩn bị sửa cái nhà cũ chứa nô lệ nên mua một sẵn một số đinh ốc, Minh lại vào rừng chặt một ít cây lớn thu vào Hồng Mông Linh Châu thế giới..Minh lại dùng ảo trận và Khốn trận bố trí chung quanh lâu đài phòng hờ khi đem thú vật vào khỏi bị phá hại.

Đến ngày thứ bảy Minh gọi Hỏa Vũ nói nó ngày mai phải ở bên mình. Minh cũng dặn Lão bà dọn dẹp tất cả nồi niêu dụng cụ bếp vật dụng của mình. Sau cùng báo chủ nhà trả hết số tiền phòng còn thiếu.

Gần trưa hôm sau Minh cho tất cả đồ đạc, Hỏa Vũ cùng Lão bà vào Hồng Mông Linh Châu giới chuẩn bị đi thì thấy từ xa có bóng người chạy tới, thì ra Thạch Khôn.

– Sao ngươi đã quyết định chưa, có muốn đi không?

– Đi! Nhất định đi cơ hội chỉ có một lần, hơn nữa hai vị kia sau khi thoát khỏi ảo trận của ngươi chắc chắn sẽ tìm ta làm phiền.

– Sao ngươi không tiện dịp mượn ảo trận bố trí thêm sát trận tiêu diệt họ luôn. Minh giả đò hỏi.

– Làm vậy sao được, trước tiên họ không có thù oán gì với ta, sau là họ còn có tông phái làm hộ thuẫn, nếu tông phái họ biết được ta lại bị phiền toái hơn.

– À, thì ra vậy. Nếu ngươi đã quyết định như vậy thì chúng ta đi.

Minh dẫn Thạch Khôn đến một địa điểm thích hợp, thấy không có ai chung quanh Minh nói:

– Bây giờ ta đem ngươi vào không gian pháp bảo của ta, chờ ta vào trong đó rồi đêm ngươi ra. Minh đem Thạch Khôn vào trong Hồng Mông Linh Châu sau đó thi triển Ẩn Thân thuật người vọt lên hướng đỉnh núi bay lên. Theo Minh nhận xét đây là phương vị càn của trận pháp Minh từ trên rơi thẳng xuống phương vị càn sau đó liên tục đổi phương vị, khoảng một tuần trà thì Minh đã ở trong núi, Minh chỉ thấy đây là rừng cây, chung quanh phủ sương nhạt. Minh biết mình đã vào trong núi nên đem Thạch Khôn ra.

Minh đã cân nhắc cẩn thận mới đem Thạch Khôn vào Hồng Mông Linh Châu giới. Minh cũng rất sợ lộ bí mật của mình, làm sao có thể tin người được, hôm nay là bạn, ngày mai cũng có thể trở mặt làm kẻ thù nên nói dối đó là không gian pháp bảo của mình. Với một trận giả không gian pháp bảo cũng không phải là vật chí bảo.

Đây là trong núi Bạch Vân Mộng sao?

– Đúng vậy, bây giờ chúng ta đi tìm một chỗ linh khí khá một chút sau đó bố trí ảo trận, và phòng ngự trận thì có thể yên tâm tu luyện.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN