Hồng Mông Linh Bảo - Chương 499: Ngộ sát Vong Thần Ma Vương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
38


Hồng Mông Linh Bảo


Chương 499: Ngộ sát Vong Thần Ma Vương



Hồng Mông Linh Bảo

Tác giả: daoky

Chương 499 Ngộ sát Vong Thần Ma Vương

๑๑۩+۩๑๑

Offline mừng sinh nhật Tàng Thư Viện lần thứ 7 tại: Hà Nội, Nha Trang, Tp Hồ Chí Minh

– Khoác lác đủ rồi! Rượu mời không uống lại muốn chết, Thôi được để ta thành toàn cho.

– Đồ ngu ngốc, còn chưa nhận ra tình thế bất lợi? Trong tiểu thế giới đây ta là chí thần chí tôn, khống chế toàn quyền sinh sát?

– Ta không tin!

Vong thần vương nói xong trên tay nâng một cỗ quan tài đen thui ma khí qua bàn tay tràn vào, cỗ quan tài lập tức lăng không biến dạng, phát tán ra tử quang khí tà quái quỷ dị.

Thạch Khôn không còn lạ gì bí quyết tà ma của đối phương. Khi xưa kia lần đầu mình gặp phải lão ma này không khỏi sợ hãi đến dựng tóc lưng toát mồ hôi lạnh, cả người cứng ngắc chờ sinh cơ bị hút hết mà chết, trong khi sinh mệnh bị lão rút dần may mắn có cao thủ trợ giúp mới thoát nạn. Sau đó cẩn thận thu thập tài liệu chuyên nghiên cứu tìm phương pháp phá giải tử vong khí, cuối cùng tìm được công pháp “Sinh Tử Quyết” nhưng không cách nào tu luyện thành công.

Sinh Tử hai phần riêng biệt đối chọi kịch liệt như luyện sinh thì luyện tử không thành và ngược lại, luyện tử vong thì trước sau cũng hao hao giống “Tử Khí Quyết” của lão ma này. Nếu ai có thể luyện thành công Sinh Tử Quyết thì có thể tự xem như vô địch. Thạch Khôn cuối cùng chỉ còn cách lựa chọn luyện phần sinh, khuyết điểm chính là uy lực chỉ đạt được bảy thành.

Thạch Khôn tu luyện phần nửa trên Sinh Tử Quyết, đem một ít trận pháp dung nhập vào Sinh Quyết sử dụng, bổ khuyết những thiếu sót, tự đổi tên là Hồi Xuân quyết. Từ đó đến nay Thạch Khôn không gặp lại lão ma nên không biết hiệu quả chính xác.

Lần này vừa chạm mặt Thạch Khôn tự tin trong thế giới mình là Chúa Tể nắm giữ pháp tắc, có thêm Hồi Xuân Quyết thắng lợi càng được thêm bảo đảm.

Trước mắt thấy lão sắp giở trò cũ Thạch chỉ cười khẩy một tiếng, ngưng trọng quan sát. Quả nhiên trong tiếng oanh nổ một luồng hắc khí cuồn cuộn mãnh liệt như một con hắc long khổng lồ ôm lấy cỗ quan tài đen thui chạy chồm ập đến, đi đến đâu huỷ diệt đến đó, chung quanh mấy trăm dặm vạn vật sinh mệnh lập tức bị héo rũ chết hết, mầu sắc đang rực rỡ biến thành một xám tro, nay cả đất đá cũng biến sắc đổi dạng.

Thạch Khôn thấy thế đau lòng, tiếc của không thôi nhưng trong lúc này cố dằn lòng, chiến ý trong bộc phát ra, trên người khí thế bừng bừng triển khai, tinh quang không ngớt lóe lên đang định xuất chiêu chống trả. Song ý niệm thay đổi muốn nghiệm xem không gian kết giới của mình vững mạnh cỡ nào nên, thi triển không gian quanh thân đọng lại, mặc cho đối phương đánh mình một đòn.

– Vụt!

Thạch Khôn chỉ cảm thấy như một tiếng gió thổi qua, toàn thân được bảo vệ không chút nào tổn hại.

Thạch Khôn nhìn quanh thế giới của mình bị huỷ diệt thảm thưong, bao nhiêu sinh cơ bị tàn sát bừa bãi, đau lòng tiếc của, không biết mất bao nhiêu sức lực của cải và thời gian mới có thể phục hồi được.

Thạch Khôn thầm than:

– Sức hủy diệt của Tử Vong quan khí thần thông thật lớn, vượt xa so với phỏng đoán của mình gấp bội.

Bốn lão ma thấy Thạch Khôn không sao, cứ thản nhiên như đứng nhìn không khỏi hô:

– Không gian pháp tắc thật mạnh.

Trong khi bốn lão thần ma còn lại tiếc nuối, hiểu ra phe mình không cảm ứng được yếu tố không gian, thiệt thòi nhiều lắm, nếu không cẩn thận mất mạng như chơi. Thần thông uy lực giảm sút… Riêng Vông thần lão ma kinh dị, cảm thấy không ổn nguyên khí hao tổn, chân nguyên phát ra không sao thu lại được, một đi không trở lại, như bình thường sử dụng chiêu này, chẳng những nguyên khí thu hồi tự nhiên còn thêm bao nhiêu sinh mệnh đều bị lão thu để chuyển thành nguyên khí bồi bổ ình mới đúng. Bây giờ chẳng những không thu được lợi ích còn mất đi.

Thạch Khôn khống chế không gian, dời đi sinh mệnh lực, sau đó còn đem vong khí của đối phương tống ra khỏi tiểu thế giới, lão chán ghét thứ năng lượng này, giữ ở không gian chỉ tổ làm ô nhiễm môi trường, lão không thèm biết cảm giác của Vong thần mà chỉ biết là phải giải quyết đối thủ au nếu không ba tên kia xông vào thì mình khó giải quyết thêm.

Thạch Khôn biết rõ khả năng không thể nào giết chết đối phương, nhưng dùng trận pháp bắt giam thì rất có hy vọng thành công.

Hào quang trên người Thạch Khôn tỏa ra toàn thân , đặc biệt tinh quang bắn ra, hai đạo ánh sáng xuyên qua luồng khí hắc ám khổng lồ chiếu tận đến đối phương.

Vong thần lão ma mặc kệ khí thế của đối phương mạnh yếu, bất kể phát quang hay phát hỏa chỉ cười gằn một tiếng ra chiêu thứ hai càng thêm hung ác, trong mắt lão bộc lộ lòng tự tin đối phương sớm muộn gì cũng biến thành một bộ xương trắng, đây là điều bất di bất dịch chưa bao giờ sai.

– Đi!

Cỗ quan tài kia lập tức vọt ra nhanh như điện chớp, tử vong khí nồng đậm gấp mười đi đến đâu cắn nuốt sinh mệnh đến đó, để một cái rãnh khổng lồ, chung quang mọi sinh vật đều biến mất, đất cũng trở nên xám trắng chẳng còn một chút hoa màu nào. Đúng là một cái hố chết.

– Đến tốt!

Thạch Khôn cuối cùng ra tay.

Chỉ thấy hay tay Thạch Khôn bắt chéo nhau khẽ đẩy ra phía trước.

– Phụt!

Quang khí đại thịnh, toàn thân hào quang bộc phát bạo tăng gấp ngàn lần chói cả mắt mọi người.

– Ầm!

Quang khí chạm phải hắc long, áp khí phát ra tứ phương, hắc long bị cuốn thẳng lên trời biến mất.

Thạch Khôn bị đánh bay ngược mấy nhàn mét còn Vong Thần lão ma chỉ lui lại năm bước.

Thạch Khôn cười to nói:

– Không ngờ uy lực Vong Thần chỉ có thế, khiến cho ta hơi thất vọng.

– Hừ! Vậy cũng đủ hủy diệt mày cùng tiểu thế giới này rồi.

– Vậy thì chưa chắc, cứ thử sẽ biết rõ.

Nguyên chiêu vừa rồi Thạch Khôn chủ yếu đem tử vong khí của đối phương ra khỏi tiểu thế giới chứ không phải ngạnh đấu. Thật ra Thạch khôn biết lực lượng của mình còn kém xa đối phương, vậy chỉ nên sử dụng kỹ xảo và trận pháp để lui địch.

Thạch Khôn nghĩ ra một chiêu Di Hoa Tiếp Mộc học được ở tu chân giới, chuyên về kỹ xảo lấy lực lượng của địch chống lại địch. Chiêu này càng thích hợp với tình trạng hiện tại, một đánh bốn, nếu cùng sử dụng với trận pháp thì thật là tuyệt. Nghĩ vậy Thạch Khôn liền hô lên: truyện copy từ

– Xem cho rõ đây!

Đôi tay Thạch Không bắt quyết, tinh quang từ đôi mắt bắn ra nghìn tia ánh quang màu vàng rơi trên thân thể đối phương.

Vong thần lão ma chưa kịp phản ứng Kim quang đã vận chuyển xoay tít, tạo thành một cái kén.

Cái kén chợt bị lôi lại gần Thạch Khôn sau đó biến mất.

Nơi đó chỉ còn Thạch Khôn xoa xoa hai tay vào nhau chẳng khác rửa tay, nhếch mép cười nhìn ba lão ma còn lại.

Ba lão ma thấy không ổn, lập tức xông lại, Tôn lão trên tay một thanh cự đao đen thui, khẽ rung một cái, một ánh đao như chớp trảm trên cổ Thạch Khôn trảm một đao. Huyết lão ma một chưởng như máu đẩy ra, mùi máu tanh hôi nồng nặc. Lê lão tổ phất tay phải, ngàn vạn ngọn phi tiễn hắc ảnh bay đến.

– Ầm!

Một cái đầu lâu dính liền một cánh tay bay ra rớt xuống. Thân thể còn lại cũng bị đánh thành tro bụi. Những tiếng cười đắc ý nối nhau vang lên.

– Hahah, giải quết quá dễ dàng.

Hừ! Biết ngay các ma môn chúng bay vô sỉ muốn hợp công.

Ba lão thần ma nghe thấy tiếng Thạch Khôn kinh ngạc vô cùng, nhất là tiếng nói đó không phát ra từ cái đầu lâu kia. Chiếc đầu lâu của Thạch Khôn còn được bao bọc trong ánh sáng lờ mờ lúc này đang trở nên rõ dần.

– Chẳng lẽ đầu đã rơi vẫn còn có thể nói chuyện?

Ba lão thần ma thần thức kiểm tra đều giật mình kinh hãi, rõ ràng đầu lâu kia là của lão nhị, vong thần ma.

– Sao có thể?

Lúc này sáng sáng mờ ảo kia tan biến, quả nhiên là đầu lâu của lão nhị.

– Xong! Bây giờ đến lượt các ngươi. Ha Ha, thật không ngờ Lê lão tổ lại là Án Thần ma, Tôn lão tổ lại là Đao Thần ma. Sự thật này thật không ngờ.

Nguyên Thạch khôn đã nghi ngờ thân phận của hai lão Lê, Tôn. Tại sao lại đồng hành cùng hai lão thần ma, trước nay họ đối lập với nhau như nước với lửa, kẻ thù không đội trời chung, sao lại có thể đồng lòng hoà hợp với nhau được. Thạch Khôn vừa nhìn hai lão ra tay lập tức nhận ra thân phận của hai lão thần ma.

Nếu Hàn Tinh ở đây cũng sẽ nhiên vô cùng, và nhận ra hai lão Lê và Tôn không còn là họ nữa mà Lê lão là Ám thần lão ma đã bị mình giết chết hôm trước.

Ba lão ma nghe vậy nhìn về phía trước phía trên không Thạch Khôn trên khoé miệng đang còn đọng lại nụ cười chế nhạo.

– Thạch Khôn! Món nợ này mày phải trả.

Thạch Khôn lắc đầu chặc miệng mấy tiếng mới nói:

– Hắn rõ ràng bị chùng mày giết, liên quan gì đến ta. Đao pháp lợi hại chém một nhát đầu cùng vai cánh tay đều đứt.

– Câm miệng! Rõ ràng mày dùng lão nhị thế thân.

– Chúng mày là thần ma vương lại ngu, có mắt như mù nhìn không ra ai đánh bừa thì còn trách ai. Chẳng lẽ muốn ta đứng yên một chỗ chịu đòn.

Đao thần ma vương bị mất mặt nhất điên tiết một đao trảm ra, đao ảnh như ánh chớp màu đen vọt ra như sóng nước.

– Choảng, keng, … bùng, bùng!

Một chuỗi âm thanh sắc bén chạm nhau cùng tiếng oanh nổ vang lên.

Đao ma thần vương đang đứng xem Thạch Khôn chỉ thấy mìn bị lôi kém đi một chút, sao đó lão tứ điên cuồng nhắm mình mà chém. Lão vội xuất thần khí bảo vệ, tuy vậy cũng bị mấy đao chạm vào thân thể nhưng nhờ thần giáp nên mới vô sự.

– Dừng tay ngay đi lão tứ, mục tiêu lão đang chém là ta.

Đao thần ma vương nghe nhận ra giọng Ám ma thần vương vội thu đao.

Thạch Khôn thấy vậy tiếc nuối vô cùng, không ngờ Ám thần ma vương, tuy bị không gian trói buộc nhưng trên người mặc ngự thuẫn áo giáp, đao khí bất nhập.

QC: Phong Vân – Big Update – Long Thành Chiến

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN