Hồng Mông Linh Bảo - Chương 500: Biển Bức Diệt Thần, Diệt hồn oán khúc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
73


Hồng Mông Linh Bảo


Chương 500: Biển Bức Diệt Thần, Diệt hồn oán khúc



Hồng Mông Linh Bảo

Tác giả: daoky

Chương 500 Biển Bức Diệt Thần, Diệt hồn oán khúc

๑๑۩+۩๑๑

Trong tứ ma Huyết thần ma vương mới là thủ lãnh đội trưởng, nhìn thấy tình trạng bất lợi của đội mình.

Lão không ngờ huyễn thuật của đối phương lợi hại như vậy, chẳng những lừa được nhãn lực còn lừa cả thần thức của mọi người. Hơi thở, cảm giác ảnh vật huyền ảo như thật, hoán đổi đảo nghịch nhanh không thể tưởng tượng được.

Huyết Thần ma âm thầm ra lệnh cho Đao ma rút lui, để một mình Ám ma thần vương đối chiến.

Ám Ma Thần Vương lập tức thi triển Âm kích thần thông “Biển Bức Diệt Thần âm”, một trong những ma thuật lợi hại nhất của mình. Thân hình lão căng phồng lên, miệng phun ra mấy búng khói đen. Khói đen vừa ra lập tức bành trướng nhanh chóng bay lên che khuất bầu trời.

Thạch Khôn thấy một bầu trời vốn âm u mất đi ánh sáng, bình thường tiểu thế giới quanh năm thiếu ánh sáng bây giờ càng tối hơn, chỉ thấy khắp nơi đều là hình ảnh bóng đen giống như những cánh dù bay vọt đến.

– Đây là ma thú gì, sao ta chưa từng nghe đến?

Hắc thú huyễn khí ảnh toàn thân lông đen tua tủa như bạch tuộc mắt đỏ ngầu chiếu rọi tinh quang, trăm ngàn tia âm ba mũi nhọn như kim sắc bén âm hàn bắn ra đánh lên đầu Thạch Khôn khiến Thạch Khôn cảm thấy đầu như bị cắt nát thành muôn mảnh, nhức không chịu nổi, thần trí mơ màng, cảnh vật chung quanh quay cuồng, thế giới như sắp bị sập đến nơi.

– Tâm thần công kích!

Thạch Khôn kinh hãi tột độ toàn thân bị trói buộc, định thân tại chỗ, thức hãi bị đánh loạn từng mảnh hỗn độn. Lão buộc phải trốn tránh, lui ra khỏi tiểu thế giới, cố nhưng tụ niệm ý mới trốn thoát thành công.

– Thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, may thật! Thằng Ám ma này thật là ghê tởm, thân thể tuy là của lão họ Lê lại thi triển âm ma công quá lợi hại, bình thường ma hồn đoạt xác tu đạo thân thể không thể tu ma được không hiểu sao thằng này làm được.

Ám thần từng bị Minh đánh chết, may mắn ma anh trốn thoát rồi được Huyết ma hộ tống đem về U Ma Địa vực được Minh Vương Dương Tôn đường chủ kịp thời cứu mạng, còn lệnh cho Huyết ma tiểu đội trợ giúp Ám ma đoạt xác Lê Chư Tông, dùng môn ma công đại pháp đặc biệt tán thần linh khí, chỉ trong vòng ba thán thần linh khí bị tiêu tán chín phần, thay vào đó ma khí cũng phục hồi chín phần. Lê Chư Tông bị ba lão ba giúp Ám Ma đoạt xác nguyên thần bị đánh tan nát, hồn phi phách tán quy nguyên.

Thạch Khôn chợt nghĩ ra hai lão ám ma, đao ma kia không biết đoạt xác sống lại được bao lâu, vốn chúng là ma hồn lại đoạt xác nhân loại khó có thể dung hợp hoàn toàn được hay ta cứ thử xem “Diệt Hồn Oán khúc”.

“Diệt hồn oán khúc” là một khúc âm cầm kỳ diệu Thạch Khôn trong khi đi thám hiểm ở Tiên giới chiếm được, sau đó mấy năm nghiên cứu còn đem mấy bộ hồn thuật pháp “Chiêu hồn thuật”, “Nhiếp Hồn thuật”, “Tiêu Hồn thuật” dung hợp lại mục đích đối phó với cường giả đoạt xác.

Đòi xác, phân hồn buộc đối phương trả lại thể xác.

Chỉ cần thần hồn người đoạt xa chưa dung hợp 100% liền có thể lột bóc ra, phân giải thần hồn trục xuất nó ra khỏi xác nạn nhân.

Thạch Khôn biết rõ đối phương cực kỳ lợi hại nên không thể bỏ cơ hội, suy nghĩ cân nhắc chớp nhoáng muốn dùng Trấn gia Thạch Cầm để thi triển “Diệt Hồn Oán khúc”.

Vừa ra khỏi Thạch Khôn liền cảm thấy áp lực và đau đớn trong đầu như bị kim châm giảm bớt, tai nghe tiếng ầm ầm hỗn loạn, nhưng vẫn phân biệt ra tiếng thạch cầm của gia tộc hợp với tiếng đàn đối địch với tiếng trống tiếng kèn đã đến lúc kịch liệt. Thần thức quét ra liền nhận Thạch Hoành đương gia trưởng đang thi triển ra thạch cầm của bản gia tộc, hợp với tiếng đàn của một hai thần vương nữ giao tranh với tiếng trống của một nữ nhân Cổ Mộ môn, và tiếng tù và của một ngưu nhân nam tử.

Cổ Mộ Thần Ma nữ Lãnh U Vân xưa chạm mặt Mỵ Lan trở về, sau đó mời bậc chú bác Lãnh Lục Lăng. Lão này là một cao thủ tay chơi trống, Lục Lăng Cổ là một đôi mẫu tử trống nhỏ. Khi khua bật lên tiếng vang phát ra như tiếng sấm, âm ba sóng công kích tâm thần người nghe, còn thôi tâm khiến người nghe vỡ tim mà chết, nếu tim chống được thì nguyên thần bị đè ép trở loạn trí điên dại.

Trên mặt đất mấy ngàn cao thủ trào máu miệng, gào khóc rên xiết, chịu không nổi âm ma sát phạt tâm huyết, tâm thần phân liệt hỗn loạn, thân thể bị mất thăng bằng ôm đầu lăn lộn quoằn quại giẫy dụa.

Thạch Khôn vừa thấy trong số nạn nhân kia, người nhà của mình phải chịu nậng nề nhất, nếu không có hai nữ tử trẻ tuổi kia dùng tiếng đàn tranh hỗ trợ tiếng thạch cầm để ngăn trở thì người Thạch đã chết hết lâu rồi.

Thạch Khôn nhận định rõ ràng hoàn cảnh nguy hiểm trước mắt vội lấy Thạch cầm của mình khua lên mấy tiếng, cỗ mộ Lãnh Lục Lăng đang chiếm thượng phong chợt thấy áp lực tăng lên lập tức rên lên một tiếng, bị âm ba sóng nguyên đập bay ra khỏi Thạch gia đại điện. Tiếng trống đang vang như sấm vẫn còn vang vẳng bên tai.

– Đổi đàn!

Thạch Hoành gia chủ đang sử dụng Trấn gia bảo „Di Hồn Lạc Phách Thạch Cầm“ bỗng cảm thấy giàn đàn bị một lực lượng vô hình lôi kéo, rồi biến mất. Hắn chưa kịp phản ứng đã nghe “Đổi đàn” hai tiếng, rồi thấy một giàn thạch đàn khác tương tựa được thay thế.

Thạch Khôn nói hai tiếng, đổi đàn gõ lên một chuỗi âm ba. Âm sóng nhắm ngay hướng những kẻ đối địch với Thạch gia, đánh ập tới.

Trong số đó Cổ Mộ Thần Ma nữ Lãnh U Vân, cùng hơn ba mươi Cổ Mộ môn nhân, ma môn ma tộc, người các tông môn, tán tu trước chỉ muốn đến xem náo nhiệt, biết đâu thừa dịp này chiếm được một số lợi ích, không ngờ vô tình bị Kim gia, Thiết gia khôn khéo lợi dụng khiến bị cuốn vào cuộc chiến công kích Thạch gia.

-Ah! Ah.

Những tiếng hét thảm liên tiếp vang lên, bóng người bị tống ra Thạch gia bay ngàn trượng xuống tận chân núi sống chết không rõ chỉ để lại một đường máu tươi.

Thạch Hoành cùng Thạch gia mừng rỡ không thôi.

Nguyên lai Thạch hộ trận bị công phá mấy tuần, Đạo Môn Hư Chánh trận pháp đại sư, cùng năm thần vương của hai gia tộc Kim, Thiết tưởng phá trận dễ như trở bàn tay, ai dè khi đến hộ trận của Thạch gia đã bị thay đổi hoàn toàn, ngay cả trận pháp đại sư trước nay vẫn tự hào đã đạt trình độ cấp sáu trận sư cũng bó tay, tính toán nghiên cứu kiệt lực cũng chỉ chạm được cái vỏ bên ngoài.

Hư Chánh bị hao tổn tâm trí buồn bực trách:

– Ai bảo đây là trận pháp cấp năm.

– Đại sư đừng giận, trận pháp này mới được họ tu bổ, trước kia đúng ra chỉ có cấp năm.

– Như vậy cũng đừng trách ta phá giải không được.

– Không biết đại sư có thể nhìn ra là trận pháp cấp mấy.

– Không biết, ít nhất cũng cấp bảy trở lên.

Trong lúc mọi người đang muốn bỏ cuộc thì Thạch gia hộ trận bị lung lay, một tiếng nổ rung trời, nhìn lại thì thấy cửa trận mở ra, bên trong bị tàn phá bày ra một con đường dẫn thẳng vào cổng Thạch gia. Mọi người không biết hộ trận bị bốn lão thần ma vương huyết, vong, ám, đao hợp lực phá vỡ, họ tình cờ xông thẳng vào tiểu thế giới cùa Thạch Khôn.

Thạch Hoành không biết chuyện gì, chỉ nghe ầm một tiếng, nhìn hộ trận bị phá vỡ rồi, tiếp theo Kim gia, Thiết gia rồi các phương thế lực khắp nơi vọt vào Thạch gia.

Thiết gia Kim gia cùng hạch tội, Thạch gia biết ý đồ đến của họ nên không cần bàn cãi nhiều, muốn chiến liền chiến. Thạch gia yếu thế nhanh chóng bị hạ phong, chết luôn mười mấy thần tướng nên Thạch Hoành đem Thạch Cầm ra dùng âm sát giết địch khiến tình thế quay ngược trở lại.

Kim gia, Thiết gia thấy năm sát thủ giết được cả trăm thần quân họ Thạch, trong số đó có ba thần tướng đã tưởng nắm phần thắng, không ngờ Âm công của họ Thạch lợi hại giết ngược lại, chỉ trong chốc lát bốn trong năm sát thủ bị thương loại ra khỏi vòng chiến. Thiết Kỳ Sĩ gia chủ liền ra dấu cho thần vương ra tay.

Người Thạch gia một lần nữa rơi vào nguy hiểm, bị đánh thảm thương, tiếng gào thét thê luơng vang lên liên tiếp.

Thạch Hoành thấy nguy khó thoát, nhìn Thạch gia ai nấy tuyệt vọng không còn một tia hy vọng, bỗng nghe tiếng đàn tranh như có như không vọng lại. Hắn sửng sốt lắng nghe, trong khi Thần Vương cũng bị tiếng đàn tranh chặn lại thế công, tâm thần bất định, cảm giác thân như bị xé ra muôn mảnh.

Mọi người hướng ra phía ngoài lập tức hai nhân ảnh bay vào Thạch gia.

Lê Quân đến Lê gia nửa tháng nay, sánh vai với những người họ Thạch ngăn địch mấy phen gặp nguy hiểm, nhưng Thạch gia chủ Thạch Hoành đã dặn trước, nhất định không thể để Lê Quân hy sinh tính mạng phải hết sức chiếu cố để cứu kịp thời, Thạch Hải phải đảm nhận trách nhiệm này nên đã ngấm ngầm cứu giúp. Lúc đầu Lê Quân vừa nghe thấy tiếng đàn đã nhận ra chủ nhân là chị mình nhưng không dám khẳng định vì uy lực cầm âm mạnh mẽ hơn trước rất nhiều. Bây giờ vừa nhìn thấy hai thân ảnh bay vào liền mừng rỡ hô nhỏ:

– Mỵ-Lan!

– Dì Trân!

Không ngờ cầm âm vừa trấn áp được số thần nhân, hai nàng chưa kịp lên tiếng thì một âm thanh cổ quái dồn dập vang lên, khiến cho tim mọi người nhảy thót lên. Thạch Hoành và một số cao thủ đồng thời kinh hô:

– „Chấn Thiên Cổ!”

Chấn Thiên Cổ, một bộ trống gồm hai cái mẫu tử của Cổ Mộ môn, chỉ có ba vị cao thủ cấp trưởng lão sở hữu. Hai Dì cháu thần thức quét đến dò xét thấy một lão già cùng một nhóm người vận y phục đen mag dấu xương người bay vào.

Trân Trân nhận ra lão già đang vỗ hai chiếc trống quả nhiên là Cổ Mộ môn lục trưởng lão Lãnh Lục Lăng, còn Mỵ-Lan chỉ nhận ra Cổ Mộ Thần Ma nữ Lãnh U Vân.

Hai dì cháu Trân Trân, Mỵ-Lan liền hợp tấu đàn tranh với Thạch Cầm của Thạch Hoành vừa ngăn bọn Thần Vương họ Kim và họ Thiết, đồng thời ngênh chiến với âm kình của thôi tâm Chấn Thiên Cổ. Cuộc loạn chiến trở thành âm ba chiến, nguy hiểm tăng lên gấp bội, mọi người hiện diện bị âm sóng lực lượng tán loạn đánh trúng, bị thương hầu hết, đang lúc hỗn loạn thì Thạch Khôn xuất hiện đột ngột.

Thạch Khôn hành động nhanh như chớp, vừa lấy được Thạch gia trấn bảo „Di Hồn Lạc Phách Thạch Cầm“ lập tức quay lại tiểu thế giới của mình.

Ám ma thần vương thi triển thần thông „Biển Bức Diệt Thần Âm“ đánh trúng Thạch Khôn, lão cảm thấy đối phương trúng chiêu, thức hải bắt đầu vặn vẹo, thần trí sắp bị khống chế nên vui mừng trong lòng, thì ra thằng này tinh thần cũng tầm thường không hiểu sao nó có thể thắng Vong lão.

Chính lúc vui mừng chờ đợi kết quả, đối phương vô hình biến mất, không còn một chút hơi thở.

Ám ma thần vương cẩn thận ngưng thần tìm kiếm dấu vết địch thủ nhưng không kết quả, lão chuyển ánh mắt đến đồng bọn thấy họ đang tỏ ra kinh dị. Ngay lúc ấy một loại âm thanh vang khô khốc lên, chát chúa khô khan, thô bạo, nghe như tiếng ai đập vào thành chum nước, người bình thường nghe không sao, nhưng lão lập tức nổi gai ốc toàn thân, thần hồn bất an.

Đao ma đứng phía xa quan khán cũng không ngoại lệ, tình trạng không khá hơn Ám ma chút nào.

Thạch Khôn dạo một tiếng “Phân hồn Khúc” thấy kết quả mừng rỡ không thôi lòng thầm nhủ:

– Hai tên này chết chắc rồi „Di Hồn Lạc Phách Thạch cầm“ trấn gia bảo quả nhiên thần kỳ, cường mạnh hơn Thạch cầm của mình gấp mấy chục lần. Sau đây chỉ cần giải quyết tên Huyết ma kia là toàn thắng.

Tiếp theo những âm ba „Di Hồn Lạc Phách Thạch cầm“ vọng ngân đều đều, mỗi âm đều đi thấu vào lòng hai lão ma, khiến toàn thân hai lão bị trói cứng ngắc, miệng cũng không mở được.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN