Hồng Tuyển Kí - Chương 8: Tứ Hôn Phong Ba (Thượng)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
84


Hồng Tuyển Kí


Chương 8: Tứ Hôn Phong Ba (Thượng)


Phượng Tê hoàn toàn không biết mỹ nam thị lang mình vừa tiễn bước tức thì đã gặp phải nguy hiểm lớn nhất, kỳ thật lần trị thủy trở về này mọi người đều trong lòng hiểu rõ, đây là khúc nhạc dạo trước khi bão táp xảy ra. Dù sao công chúa hoàng gia nếu qua hai mươi còn chưa lập gia đình, vậy thì sẽ không còn là giai thoại mà đã trở thành chê cười của Cẩm quốc, cho dù Lâm Ích Hàn có ưu tú đến mấy cũng sẽ không hay ho, mà trị thủy có công lại chính là một cái cớ tứ hôn tốt nhất.

Cũng không biết nên nói Lâm Ích Hàn may mắn hay là bất hạnh, thế hệ này của bọn họ người đương quyền đều còn trẻ tuổi. Tiên đế mất sớm, chỉ để lại ba vương tử, ba người quan hệ lại khá là tốt, lúc tiên đế băng hà, thái tử đăng cơ không có gì trở ngại. Nhị hoàng tử để ca ca có thể ngồi vững vàng không bị mẫu gia nhà mẫu phi mình làm phức tạp liền xin đi trú phiên vĩnh viễn không trở về kinh. Cảnh Tu mặc dù chậm một bước bị cuốn vào thị phi, nhưng dưới sự trợ giúp của Lâm Ích Hàn cũng như sự bao che của hoàng đế cũng thuận lợi qua cửa, ở lại kinh thành làm một vương gia nhàn tản.

Chính là vì vậy, những người trẻ tuổi của hoàng gia thế hệ này rất đoàn kết, hôn nhân của bọn họ trừ bỏ Cảnh Diễn hoàng đế bị chỉ hôn ra những người khác đều là mình nhìn thuận mắt là thành, liên đới đến tử nữ của các đại thần độ tự do cũng lớn hơn rất nhiều.

Cho nên chuyện của Lâm Ích Hàn cùng hai vị công chúa cũng bị kéo rồi lại kéo, các cửa cá cược ở dân gian đều được đặt đã rất lâu rồi.

Kéo mãi cũng có cực hạn a, Cảnh Diễn nhìn tấu chương liên danh, đau đầu thở dài, hắn cũng biết thế khó xử của Lâm Ích Hàn, lần đầu tiên đồng ý với lời của Tam đệ vô tâm vô phế của mình, hắn sao lại có hai muội muội phiền toái như vậy chứ: “Huynh đệ, ta không giúp được ngươi.” Ngự bút vung lên, chuẩn. Suy xét đến đây là án cũ đã lâu năm, đơn giản quyết định ngày mai chỉ chuyên thảo luận chuyện này là được.

Bắt đầu thảo thánh chỉ ngày mai chính tam phẩm trở lên yết kiến, mọi việc khác ngày hôm sau sẽ xem xét, mai chỉ chuyên thảo luận vấn đề…ban thưởng cho Lân thị lang trị thủy có công.

Phần thánh chỉ thoáng có chút làm cho người ta cảm thấy mất mặt này, các đại thần thu được lại thống nhất không nói hoàng đế cái gì, cho dù là mấy lão nhân thích lải nhải lễ pháp nhất, ngược lại đều nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng có thể giải quyết.

Đương nhiên cũng có người bận rộn, tỷ như hậu trường của hai vị công chúa kia…rất có cảm giác mười năm mài một kiếm, nuôi binh ngàn ngày dùng ngay lúc này a…

“Vì sao ngày mai ta không thể đi xem?” Một vị vương gia nhận được tin tức níu đại ca nhà mình làm nũng…

“Ngươi quan bái mấy phẩm?”

“…” Vương gia đã quên phải làm quan: “Ta là vương gia!”

“Nơi này là Cẩm quốc, không phải Xảo quốc.” (‘Thập nhị quốc ký’, mượn tên một chút, tỏ vẻ hoàng hậu nương nương của chúng ta không lâu sau sẽ còn đi tai họa đến các quốc gia khác nữa)

Vương gia ở Cẩm quốc không phải là tước vị, chỉ là danh xưng mang tính tượng trưng, đại biểu ngươi là thành viên của hoàng thất. Đương nhiên, vương gia muốn phẩm cấp cũng là chuyện thực sự đơn giản, Nhị ca của Cảnh Tu đã có treo đầu hàm chính nhị phẩm.

“Ta muốn đi ~” Một người là hảo hữu, hai người là muội muội.

“Dù sao kết quả ngươi rồi cũng sẽ biết, đi xem bọn hắn cãi nhau? Ta đây còn không phải là vì tốt cho ngươi sao, bằng không đâu? Bản thân ta còn không muốn đi.”

“…Được rồi…hoàng huynh, ngươi cũng không thể làm khó Ích…”

“Ta làm khó hắn? Là hắn làm khó ta! Ta chỉ ước gì có thể xông lên hủy dung hắn xem hắn còn thông đồng với muội muội của ta được nữa không. Thông đồng một đứa thì cũng thôi đi, đằng này lại thông đồng hai đứa, lại còn là hai cái đứa này!”

“Ích cho dù hủy dung cũng sẽ có người muốn…” Cảnh Tu vẫn muốn nói thay cho hảo hữu, làm cho Cảnh Diễn vô cùng căm tức đệ đệ ngu ngốc cánh tay hướng ra ngoài này của mình.

“Không biết là tại sao, nghĩ đến Ích phải kết hôn, cảm giác có chút không quá thoải mái…”

“Ngươi cũng muốn kết hôn?” Cảnh Diễn thuận tay cầm bát tự của đệ đệ sang cân nhắc danh sách nữ sĩ chưa thành thân của các đại danh môn, hắn làm hoàng đế dễ dàng sao ~

“Làm sao có thể…” Cảnh Tu luống cuống tay chân đoạt lấy bát tự trong tay hoàng huynh, trời biết hoàng huynh hắn thế nhưng lại tùy tay để thứ này ở bên cạnh. Hắn chẳng lẽ là hàng ế sao? Cần tùy thời nhắc nhở hoàng huynh chào hàng sao?

“Không thì đừng quấy rối nữa, ta còn đang bận rộn đây này…” Cảnh Diễn phất tay đuổi đệ đệ hàng ế của mình chạy ra ngoài.

“Thiết ~ Lý thừa tướng.” Xin tách giọng nói cùng xưng hô ra cân nhắc riêng, Cảnh Tu chính là trên đường ra ngoài đụng phải Lý Diệp đang âm thầm đến tìm hoàng đế thương lượng.

“Thần tham kiến Ninh vương điện hạ.”

“Miễn…lễ, ta đi đây…” Cảnh Tu nhìn ánh mắt giống nữ nhi của hắn, đương triều hoàng hậu, như đúc của Lý Diệp, đột nhiên cảm thấy cả người rét run, không nói hai lời lập tức chuồn thẳng, lưu lại Lý Diệp cả đời tinh minh một đầu dấu chấm hỏi.

“Gì? Hôm nay? Sao ngươi giờ mới nói! Thất trách a ~” Phượng Tê chọc chọc đầu Tiểu Hạo, nàng thế nhưng lại bỏ lỡ chuyện lớn như vậy, hoàng đế này cũng thật là, vội vội vàng vàng để làm chi, mình còn chưa kịp tìm hai công chúa nói chuyện đâu, ai…đều do cuộc sống xa hoa hưởng thụ của hoàng hậu quá hủ bại…

Vừa tự kiểm điểm vừa bình tĩnh há miệng ăn trái nho được đưa lên tận mép, uống một ngụm trà lài được dâng đến trước mặt, lại chỉ huy Tiểu Cơ bóp bả vai…(= =)

“Giờ này đã sắp giữa trưa rồi, còn chưa chấm dứt sao?” Kết hôn rồi còn có thể ly hôn mà, nàng mới không phải người dễ dàng buông tha như vậy. Nếu như Cảnh Tu cùng Lâm Ích Hàn không có ý tứ với nhau thì thôi, nàng còn không đến nỗi vì sở thích của mình mà làm hỏng nhân duyên của người ta. Nhưng rõ ràng chính là Lâm Ích Hàn đối với tiểu thúc tử của nàng nhớ mãi không quên cuồng dại một mảnh, vậy thì không thể trách nàng không từ thủ đoạn đúng không? Đó cũng là vì tốt cho hai công chúa kia, cho dù Lâm Ích Hàn có là một trượng phu tốt như thế nào đi nữa, nếu trượng phu trong lòng có người khác, thì chính là bi kịch.

“Nào có dễ dàng như vậy a, chuyện này nếu dễ giải quyết thì đã không đến mức kéo nhiều năm như vậy. Nương nương…đừng tức giận, Tiểu Hạo còn nhỏ, hơn nữa chuyện trên triều đình vẫn luôn không truyền vào hậu cung…”

“Ta đây là đang nghĩ đối sách…”

“Báo ~ Khởi bẩm nương nương, hoàng thượng có chỉ, mời nương nương vào triều thương nghị hôn sự của Thất công chúa cùng Bát công chúa.”

“Cái gì?”

Tiểu thái giám báo tin bị hù dọa đến rồi, người trong phòng hoàng hậu cũng quá đồng lòng đi, bảy người đồng thời dùng giọng lớn nhất hô về phía hắn.

“Này…cần mang nhiều như vậy?”

“Đây là chính trang, nương nương, nhất định phải mặc đủ!”

“Lúc ta gả vào cung cũng không khoác nhiều như vậy!”

“Nương nương, lúc người vào cung là đang giữa mùa hè.”

“Đầu nặng quá…”

“Nếu không…chúng ta tháo bớt mấy lớp ở giữa? Dù sao cũng không ai thấy. Làm bộ mặt ngoài một chút là được rồi.”

“Có đạo lý…”

“Như vậy không hợp lễ pháp…”

“Lễ pháp có thể ăn thay cơm sao?”

“Nương nương…hoàng thượng triệu kiến…”

“Để cho hắn chờ! Ai bảo hắn không nói sớm! Đi gặp hắn đã đủ không hay ho, trang điểm ăn mặc cũng không cho nữa sao? Mặc không hợp lễ, bị phê chính là ta!”

“Nương nương bớt giận…” Ai dám phê người a…

“Sao còn chưa đến…”

“Chịu đến đã không sai rồi.” Hoàng đế ăn điểm tâm: “Vừa lúc ăn bữa trưa, đúng là chịu tội…” Nếu không phải hôm nay đã hạ tử lệnh nhất định phải giải quyết, không thể kéo dài thêm nữa thì…“Ngươi nói nếu chém Lâm Ích Hàn thành hai nửa thì thế nào?”

“Hoàng thượng, sưu chủ ý như vậy lão nô nghe đã đủ rồi.”

“Hoàng hậu nương nương giá lâm…”

Mọi người vừa lúc ăn xong, nửa trận sau xem như bắt đầu.

Phượng Tê kéo tà váy dài muốn chết nặng đòi mạng lết lên phượng tọa bên cạnh hoàng đế, hung tợn trừng hắn một cái, một đám đại thần phía dưới làm bộ như không phát hiện.

Không nghĩ đến thật sự bị Lâm Ích Hàn nói chuẩn, đám người kia chuẩn bị nghĩ không ra giải pháp thì đá sang người ta như đá bóng. Phượng Tê phụng phịu nhìn lướt qua ba đương sự, Lâm Ích Hàn cùng hai vị công chúa phía dưới.

“Không biết hoàng thượng triệu kiến là có chuyện gì?” Nghiến răng nghiến lợi.

“Hôn sự của công chúa do hoàng hậu định đoạt là luật pháp của Cẩm quốc.” Ngươi xem rồi xử lý đi…

“Hoàng thượng thế nhưng đã quên thánh chỉ trước đây?” Cái thánh chỉ ngươi bảo ta đừng động trước kia ấy!

“Hoàng hậu còn giữ đạo thánh chỉ đó?” Có chứng cớ không?

Đế hậu nhìn nhau, hoàn toàn làm cho người phía dưới thể nghiệm một phen thiên lôi địa hỏa gió lạnh địa cực Hỏa Tinh đụng Địa Cầu mà bình thường bọn họ không thể hưởng thụ đến.

“Bệ hạ, nương nương…” Lão cha của Phượng Tê đứng ra, Phượng Tê ‘lần đầu tiên’ nhìn thấy thân cha của mình, thật không hổ là mỹ nam đã câu dẫn nương nàng ngay cả vị trí hoàng hậu cũng không muốn. Phượng Tê cắn răng thừa nhận, dung mạo của phụ thân vượt xa phía trên mình, trừ bỏ ánh mắt, mình căn bản không được di truyền chút gì của mỹ nam lão cha…(đồng dạng cũng không giống mỹ nữ nương, bắt đầu hoài nghi huyết thống của mình…)

Tuy rằng miên man suy nghĩ, nhưng Phượng Tê vẫn yên tĩnh lại, nàng vẫn phải nể mặt phụ thân mình, hoàng thượng cũng phải nể mặt thừa tướng đương triều. Bất quá mỹ nam lão cha lại đột nhiên cảm thấy xấu hổ, hắn đứng ra khuyên nhủ, kết quả nữ nhi nữ tế một thất thần một chỉ ước gì nàng thất thần, biến thành hắn vừa mở miệng hai người liền im lặng, có vẻ đặc biệt quyền uy. Hai tiếng xưng hô kia lọt vào tai người hữu tâm giống như là hắn có ý trách cứ hoàng hậu hoàng đế vậy…

“Vấn đề tứ hôn của Lâm thị lang, chúng đại thần bên nào cũng cho là mình phải, cho nên cuối cùng chỉ có thể nhờ nương nương định đoạt…”

“Phượng Tê lâu cư hậu cung, qua loa như thế không tốt đi…” Nhìn phụ thân của mình, cho chút gợi ý được không? Người ám chỉ ai?

“Nương nương cứ nói đừng ngại…” Đại thần ABCD bên cạnh…

Phượng Tê vẫn đang nhìn phụ thân mình.

“Khụ khụ…Cái gọi là nữ nhi gả ra ngoài như chén nước hắt đi, tuy là tục ngữ dân gian, nhưng cũng phù hợp đạo lý. Phượng Tê mặc dù là nữ nhi của ta nhưng nàng hiện tại đã quý vi hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ, quyết định nàng làm ra, là đại biểu cho hoàng gia chứ không phải Lý gia.” Một câu của Lý Diệp nói cho các bên đại thần, đợi lát nữa Phượng Tê nói thành cái dạng gì cũng không liên quan đến hắn, cũng là nói cho Phượng Tê, ngươi tùy tiện chọn cái nào cũng được, nhà chúng ta không thành vấn đề.

Mà mọi người ở hai phe của hai công chúa thì trong lòng thầm mắng, ngươi nếu đã nói không sao thì còn cường điệu nàng là nữ nhi của ngươi để làm chi, tóm lại vẫn là làm chỗ dựa cho hoàng hậu thôi!

“Ý tứ của hoàng thượng là…”

“Việc này toàn bằng hoàng hậu làm chủ!”

“Ta làm chủ như thế nào cũng có thể?”

“Đương nhiên.”

“Quân vô hí ngôn?” Phượng Tê nở nụ cười…Nếu giờ phút này người duy nhất từng ăn khổ ở chỗ Phượng Tê là Cảnh Tu có ở đây, hắn mà nhìn thấy vẻ tươi cười này của nàng thì khẳng định sẽ lôi đại ca của mình trốn xa mười dặm, sau đó kéo Lâm Ích Hàn bỏ trốn đến chỗ nhị ca.

“Đương…nhiên!” Không hổ là người làm hoàng đế, dự cảm bất an mãnh liệt như vậy mà còn có thể cắn răng nói đương nhiên.

“Ta đây thì không khách khí.” Tuy rằng điên cuồng một chút, nhưng ai bảo các ngươi động tác nhanh như vậy, vốn ta cũng muốn diễn biến hòa bình, là các ngươi ép ta cử binh tạo phản, đây đúng là…bất đắc dĩ a ~

“Lâm thị lang…”

“Có thần…” Lâm Ích Hàn kỳ quái liếc mắt nhìn hoàng hậu một cái, cứ cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy…

“Cảnh Huyên, Cảnh Đồng ngươi chọn người nào?”

Mọi người nhíu mày, đây không phải là vô nghĩa sao…Nếu hắn có thể chọn, còn kéo đến bây giờ?

“Thần không thể lựa chọn…” Quả đúng như vậy: “Thần toàn nghe nương nương làm chủ.”

“Nếu có thể chọn, còn có thể kéo đến bây giờ?” Phượng Tê nghiêm mặt: “Lâm Ích Hàn, ngươi có phải là khinh thường công chúa hoàng gia chúng ta hay không?”

“Thần không dám.”

“Không dám, không thể, không chọn, ngươi còn như vậy, Cảnh Huyên, Cảnh Đồng luận thân thế, dung mạo, tài hoa đều là nhất đẳng, ngươi còn có cái gì không hài lòng?”

“Hai vị công chúa kim chi ngọc diệp, Ích Hàn không dám trèo cao.”

Chuyện này đã nhiều năm như vậy, có đối sách nào là chưa lật qua, cưỡng bức lợi dụ hoàng đế đã dùng thật nhiều lần, kế ứng đối của Lâm Ích Hàn cũng đã có thể xuất bản thành sách rồi.

Hoàng đế vừa định khinh bỉ hoàng hậu một chút lại phát hiện trên mặt nàng là tươi cười nắm chắc đắc ý, dự cảm bất an càng thêm mãnh liệt.

“Ngươi là không dám trèo cao, hai vị công chúa còn phải hạ thấp hay sao!”

Phượng Tê đứng lên tà cười nhìn phụ thân Lâm Bùi của Lâm Ích Hàn: “Ta thấy Lâm gia các ngươi chính là đoan chắc chúng ta bên này vội vàng gả người, trừng phạt không được nhà các ngươi có phải hay không?”

“Nương nương bớt giận, chúng thần tuyệt không có ý này…”

“Các ngươi chính là đoan chắc phụ tử Lâm gia đều là nhân tài, hoàng đế không nỡ, Cẩm quốc cũng bỏ không được…”

“Nương nương…”

“Đủ rồi! Nếu các ngươi đều nghe lời ta, vậy tốt lắm, bản cung hạ chỉ, Lâm Ích Hàn, hạn ngươi trong vòng ba tháng phải lựa chọn một người, Thất công chúa Cảnh Huyên, hay là Bát công chúa Cảnh Đồng, nếu sau ba tháng ngươi vẫn là ai cũng không chọn…”

Tạm dừng một chút, nhìn bộ dạng cẩn cẩn dực dực của cả triều văn võ cộng thêm hoàng đế, Phượng Tê không thể kiềm được, nở nụ cười xán lạn, nói ra mở đầu cho một thời đại đầy bi kịch của Cẩm quốc: “Ba tháng sau, ngươi sẽ phải cưới Ninh vương Cảnh Tu!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN