Hồng Tuyển Kí
Chương 9: Tứ Hôn Phong Ba (Hạ)
Giọng nói trong trẻo mang theo uy nghi bất khả xâm phạm của người ở địa vị cao của Phượng Tê, lời nói ra hiệu quả rung động có thể sánh với thiên lôi. Phản ứng đầu tiên của mọi người chính là nghe nhầm. Sau đó hoàng hậu nương nương của bọn họ thực săn sóc lặp lại lần thứ hai.
Lâm Ích Hàn không dám tin ngẩng phắt đầu lên, trong ánh mắt mang theo sự vui sướng khó có thể che dấu, Phượng Tê như cảnh cáo trừng hắn một cái, hắn mới hoảng hoảng hốt hốt cúi đầu, không thể ức chế run lên.
Hoảng loạn của triều đình, hắn không biết, phản đối của phụ thân, hắn cũng không biết, tranh luận giữa hoàng đế hoàng hậu hắn cũng không biết, hắn chỉ biết là…ba tháng, chỉ cần ba tháng này hắn cái gì cũng không làm, thì Cảnh Tu sẽ là của hắn…
“Hoàng hậu, ngươi đang đùa giỡn cái gì!”
“Vừa rồi là người nào ồn ào quân vô hí ngôn, do ta quyết định?”
“Nhưng ngươi cũng không thể hoang đường như thế đi?”
“Hoang đường? Ta hoang đường?” Phượng Tê cất cao tiếng nói: “Hai công chúa tranh cướp một nam nhân, đều cưới không được, lấy một cũng không xong, đều không lấy lại càng không thể, ta hoang đường? Các ngươi nếu có biện pháp khác thì ta không lời nào để nói. Hơn nữa, ta đây cũng không phải bảo Lâm Ích Hàn trực tiếp cưới Cảnh Tu, mà là đang cho Lâm gia áp lực, giết không được, đè không được, còn gả không được sao?”
“Nhưng ngươi cũng không thể gả Cảnh Tu…”
“Xứng với thân phận công chúa trừ bỏ vương tử ra còn có ai?” Phượng Tê liếc xéo lão công trên danh nghĩa của mình, cảm thấy khí thế không đủ, đứng lên trừng hắn: “Cẩm quốc thế hệ này lại chỉ có ba vương tử các ngươi.” Hài tử của Cảnh Diễn lớn nhất cũng mới 10 tuổi, cho nên Phượng Tê nói thế hệ này chính là thế hệ của Cảnh Diễn: “Tương vương xa xôi ở đất phiên của mình, không phải Cảnh Tu chẳng lẽ nào là ngươi? Ngươi nguyện ý?” Phượng Tê nói đầy cao hứng: “Ta đây lập tức hạ chỉ cho…”
“Không không không không!Ta không nguyện ý!” Cảnh Diễn không dấu vết lau lau mồ hôi, hắn đột nhiên cảm thấy cái luật việc hậu cung hoàng hậu làm chủ này sao lại nguy hiểm đến như vậy…
“Ta còn tưởng rằng ngươi thích hi sinh bản thân giải quyết tranh cãi triều đình đâu. Hừ! Cảnh Tu bản thân hắn còn không có ý kiến, các ngươi gào thét cái gì!” Lúc này là nói với đámđại thần đang khe khẽ nói nhỏ bên dưới.
Ninh vương là không có biện pháp có ý kiến…Mọi người cùng đồng tình một phen với Ninh vương không có ở hiện trường…
“Một người là bằng hữu tốt nhất của hắn, hai người kia lại là muội muội của hắn, hắn nếu như không muốn gả chính mình, vậy thì xen vào cùng hỗ trợ giải quyết việc này đi!” Phượng Tê tiêu sái ngồi xuống: “Việc này kéo đến bây giờ, người có trách nhiệm đã nhiều lắm, đều cứ lấy sự khách khí của hoàng gia làm phúc khí của mình. Lâm thượng thư!”
“Có…có thần.”
“Ngươi cũng có ý kiến?”
“…” Hắn còn có thể nói cái gì? Không muốn nam nhi tức?
“Ngươi là cho rằng, nữ nhân của hoàng gia không xứng với nhi tử của ngươi, nam nhân của hoàng gia cũng không xứng có phải hay không?”
“Thần tuyệt không có ý này!” Dập đầu tạ tội, nam nhân của hoàng gia…tội danh quá đáng sợ rồi, người ngồi ở long ỷ trên kia cũng là nam nhân của hoàng gia a.
“Có thế chứ, Cảnh Tu tướng mạo đường đường, văn võ song toàn, vô thê vô tử, còn là vương gia đương triều, gả cho nhi tử của ngươi còn ủy khuất hắn sao?”
“Không…Không có…” Đúng là không có, vương gia còn tôn quý hơn cả công chúa, nhưng mà…là lạ ở chỗ nào kìa…
“Nhưng mà…Tam hoàng huynh là nam tử a ~” Cảnh Huyên rốt cuộc nhịn không được nữa mở miệng, nói cả một câu giống tiếng người đầu tiên mà cả triều phế vật không dám nói ra khỏi miệng.
“Nam nhân lại làm sao vậy? Cảnh Huyên a ~ ngươi quá tụt hậu rồi, đợi lát nữa ngươi cùng Cảnh Đồng đến tìm ta, hôn sự này chúng ta cũng phải nghiêm túc tính toán lại một chút. Các ngươi nói hai người các ngươi ánh mắt nhất trí như vậy để làm chi? Còn có Lâm Thượng thư, ngươi nếu biết điều sinh hai nhi tử không phải không có việc gì rồi sao!”
“Thần có tội…” Hắn hẳn là nên sinh hai nhi tử…không đúng, là hắn nên sớm một chút làm cho lão bà nhà mình sinh được hai nhi tử.
“Nhưng mà…nương nương…”
“Câm miệng! Đừng nhiễu ta! Cảnh Tu chính là uy hiếp! Là uy hiếp nếu Lâm Ích Hàn chọn không được công chúa!” Phượng Tê mặc kệ thân phận hô lên một câu: “Hoàng thượng đã nói việc này do ta làm chủ, các ngươi có ý kiến?”
“Không có…” Có chính là kháng chỉ.
“Các ngươi có ý kiến với Ninh vương?”
“Không có…” Có chính là phạm thượng.
“Tốt lắm!” Tạm thời tốt. Không có ý kiến là được rồi…
Mọi người phát hiện bọn họ lại đi một vòng trở về lại điểm đầu, cùng nhìn lên hoàng thượng, hắn còn đang đắm chìm trong khủng hoảng mình bị ép cưới Lâm Ích Hàn, tựa hồ đang ở trong bóng tối bày ra kế hoạch làm sao để thu hồi quyền lực của hoàng hậu, để nữ nhân này tham gia vào chính sự vẫn tốt hơn là bắt hắn lấy nam nhân…Chờ đã, hiện tại Phượng Tê hai mươi lăm đã đề xuất hắn cưới nam nhân giải quyết tranh cãi triều đình, chờ nàng ba mươi lăm rồi còn không phải sẽ đóng gói hắn gả cho người khác giống như Cảnh Tu sao? Vấn đề này thực sự nghiêm trọng!
Được rồi, hoàng đế là không trông cậy vào được nữa, như vậy người còn lại có thể nói chuyện…Tất cả mọi người đều nhìn về người trước đó đã hiển lộ xuất sắc, lại thân kiêm hai đại chức vị quan trọng quốc trượng cùng thừa tướng, Lý Diệp.
Chính yếu chính là…có vẻ hoàng hậu nương nương sẽ nghe lời cha nàng…
“Khụ khụ…Cái gọi là nữ nhi gả ra ngoài như chén nước hắt đi, tuy là tục ngữ dân gian, nhưng cũng phù hợp đạo lý. Phượng Tê mặc dù là nữ nhi của ta nhưng nàng hiện tại đã quý vi hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ, quyết định nàng làm ra, là đại biểu cho hoàng gia chứ không phải Lý gia.”
Lí do thoái thác giống lúc nãy như đúc, thừa tướng đại nhân của chúng ta lời trên còn có thể dùng tới hai lần, tất cả đại thần dưới đáy lòng yên lặng ân cần thăm hỏi nam tính thân thuộc cả nhà thừa tướng đủ một lượt (nữ tính thì không dám).
Phượng Tê thì đang thú vị nhìn thân cha của mình.
Ta dám lấy đôi mắt chuyên dùng phát hiện JQ của mình ra đánh cược, ánh mắt cha ta nhìn về phía Lâm Ích Hàn tuyệt đối là hâm mộ cùng ghen tị. Lúc ta báo ra tên của Cảnh Tu toàn trường bình tĩnh nhất chính là hắn, hắn rốt cuộc ái mộ tiên đế đã bao nhiêu năm?
Đáng tiếc nơi này không phải tiểu thuyết Cổ Long, chết đi sống lại như trò đùa một người tiếp một người, cũng không phải tiểu thuyết huyền huyễn, chuẩn bị một cao nhân đắc đạo gọi cái hồn, hợp cái phách, tu cái tiên, các ngươi còn có thể ung dung tự tại mấy ngàn năm. Bất quá cục diện một bên đã chết chỉ có trong tiểu thuyết ái tình lãng mạn này đúng là thích hợp nhất cho bên còn lại tìm kiếm tân hoan. Dù sao tiên đế ái mộ chính là thân nương cũng đã chết kia của ta, cha a ~ xin đừng ngại ngần phát triển mùa xuân thứ hai của mình!
“Cứ quyết định như vậy, ba tháng, Lâm thị lang phải nắm chặt thời gian nga…” Hôn ước ta đã đáp ứng, nhưng tân nương thì vẫn phải tự mình cưới về, lời oán hận của cả triều cũng không phải dễ dàng đối phó.
“Thần hiểu được! Thần tuyệt đối sẽ không phụ kỳ vọng của nương nương.” Nếu ngay cả cơ hội này cũng bắt không được, hắn sẽ không phải là Lâm Ích Hàn!
“Bãi triều! Cảnh Huyên, Cảnh Đồng đi theo ta, A Hư đi thông tri cho Ninh vương chuyện đã xảy ra hôm nay, hoàng thượng…” Ánh mắt vẫn lạnh như băng nhìn chằm chằm vào lão công trên danh nghĩa của mình: “Không có việc gì thì đừng có tìm ta.”
“Nhất định.” Hắn cũng không muốn gặp nàng, nhìn hoàng hậu hữu lễ hỏi thăm thừa tướng, bắt đầu lo lắng lời tam đệ nhà mình, có phải thật sự là nên để hoàng hậu về mẫu gia đi dạo một chút thì tốt hơn không…
…
“Đã trở lại! Đã trở lại!”
Lão phu nhân của Lâm phủ, mẫu thân của Lâm Ích Hàn vẫn luôn đứng ở cửa nhìn quanh, phu nhân thực ra không quan tâm nhi tức phụ rốt cuộc là người nào, chỉ cần có là được, cho nên để ý nhất chính là lần này đừng có kéo dài thêm như trước đây nữa.
“Ích nhi ~” Lướt qua lão công ôm lấy nhi tử: “Thế nào, thế nào? Là Cảnh Huyên hay là Cảnh Đồng? Hay là cô nương nào khác?”
“Là Cảnh Tu.” Lâm Ích Hàn mỉm cười nói ra đáp án mà mình vừa lòng nhất.
“Cảnh Tu tốt, Cảnh Tu tốt, Cảnh Tu rất tốt.”
Có nhi tức phụ là tốt rồi, lão phu nhân rõ ràng còn chưa kịp phản ứng về vấn đề giới tính của Cảnh Tu.
“Phu nhân!” Lâm Bùi nổi giận! Lão bà hắn đang nói cái gì a ~
“Ngươi hung cái gì? Nếu không phải ngươi do dự, hôn sự của nhi tử còn phải kéo đến bây giờ sao? Cảnh Tu có cái gì không tốt, hài tử này bộ dạng được mắt, lại hiếu thuận, thường xuyên chạy đến nhà chúng ta, đối với ngươi còn hiếu thuận hơn cả thân cha thôi.” Cảnh Tu hài tử này tốt lắm.
“Nương ~” Lâm Ích Hàn cũng cười, mẫu thân của hắn vẫn luôn đáng yêu như vậy.
“Phu nhân a ~ ngươi có biết rốt cuộc mình đang nói cái gì hay không nha ~ ai…” Hắn sao lại cưới một thê tử đặc biệt như vậy ~
“Ích Nhi, nương nói sai cái gì?”
“Không có, nương.” Cảnh Tu sẽ là một tức phụ tốt: “Người nói đều là đúng.”
“Đúng vậy, lão phu nhân, phu nhân nói đều là đúng.” Gia đinh của Lâm phủ cũng thực sự bình tĩnh, bọn họ đã từng nói với lão phu nhân mặt trăng mọc lên từ phía tây suốt mười năm, thẳng đến lão phu nhân tự mình nhớ được mới thôi.
‘Lão phu nhân vĩnh viễn đúng.’ Đây là điều thứ nhất trong thủ tục gia đinh Lâm phủ.
…
“Nương nương…” Hai công chúa tâm không cam tình không nguyện.
“Cảnh Huyên, Cảnh Đồng…Ngồi đi. Tiểu Cơ Tiểu Tình dâng trà.”
“Dạ, nương nương.”
“Ta biết các ngươi đang oán ta…”
“Không, nương nương có thể nghĩ ra một chiêu hiếm thấy như thế, là…” Cảnh Đồng ấp úng muốn giải thích với hoàng hậu.
“Là lo lắng cho chúng ta, là vì tốt cho chúng ta.”
Lúc này hai người các ngươi thực đúng là đồng lòng.
“Ai…Đóng cửa lại nói lời tri kỷ, nữ nhân a, vẫn là được gả cho người yêu mình hạnh phúc hơn gả cho người mình yêu nhiều lắm.” Phượng Tê vẻ mặt ‘tang thương’, nói mà hai công chúa đều xúc động thở dài, đế hậu không hợp, chuyện này ở Cẩm quốc đã là bí mật mà cả nước đều biết.
“Ta đưa ra chuyện Cảnh Tu cùng Lâm Ích Hàn, là thật tâm tứ hôn, chứ không phải để giải vây cho các ngươi.” Nhìn biểu tình hoảng sợ của hai công chúa, nhìn lại một phòng nô tài bình tĩnh của mình, tốt lắm, nàng mấy ngày nay không uổng phí khí lực.
“Cảnh Huyên, Cảnh Đồng a ~ Hãy nghe ta nói hết đã, các ngươi đều đã sắp hai mươi đi?” Hai cô nương gật đầu: “Các ngươi từ song hoa kiêu ngạo của Cẩm quốc đã sắp trở thành trò cười của quốc gia, đây thật sự là lỗi của hai ngươi? Hay là lỗi của gia thế các người?”
“Ý của nương nương là…”
“Nếu Lâm Ích Hàn trong lòng có các ngươi, lấy sự thông minh tài trí của hắn, hắn lại không thể an bài tốt một người trong hai ngươi rồi lấy người kia về nhà? Hay là nói hắn thật sự không có bản lãnh đồng thời cưới cả hai người các ngươi?”
“…” Hai công chúa sắc mặt khó coi cúi đầu, nhiều năm như vậy, các nàng nếu còn chưa nhìn ra được cái gì thì cũng quá vũ nhục chỉ số thông minh của mình, nhưng mà…
“Chuyện đã đến nước này, triều đình thảo luận đã không phải là Lâm Ích Hàn nên lấy công chúa nào trong các người, mà là thực lực bối cảnh hai nhà các ngươi Lâm gia càng không thể đắc tội với ai. Hôn nhân như vậy các ngươi nguyện ý? Các ngươi thư thái? Các ngươi đã từng là những công chúa kiêu ngạo nhất Cẩm quốc, tài mạo song toàn, thế giới này trừ bỏ Lâm Ích Hàn ra không có nam nhân khác hay sao!”
Phượng Tê oán giận xong đổi lại vẻ mặt đại tẩu: “Ta là quan tâm các ngươi a, bản thân đã như vậy, ta chỉ hy vọng các ngươi đều có thể gả cho một nam nhất tốt lưỡng tình tương duyệt, ta chính là thương các người như thân muội muội. Bộ dạng không bằng Lâm Ích Hàn lại làm sao vậy? Nam nhân đẹp trai thành như vậy, ra khỏi cửa còn phải lo lắng có nữ nhân thông đồng. Địa vị không bằng Lâm Ích Hàn thì thế nào? Chỉ cần có thân phận phò mã, về sau có cơ hội cũng có thể một bước lên mây, các ngươi…trong lòng thật sự không có nam nhân nào khác ngoài Lâm Ích Hàn?”
Ngoài ý liệu lại trong tình lý, hai cô nương xoát một cái đỏ mặt, đồng thời cúi đầu, sau đó ấp úng giải thích. Lúc mình còn trẻ chưa biết gì đã nghe nói công tử Lâm gia tốt như thế nào như thế nào, lén liếc mắt một cái, cảm thấy cũng không tồi, rồi phát hiện ra đối phương cũng có tâm tư như vậy mới bắt đầu phân bì, sau đó nháo lớn chuyện, kết quả càng lúc càng không thể cứu vãn, hai người cũng không phải thật sự thâm tình thắm thiết với Lâm Ích Hàn.
“Cùng lắm cũng chỉ như ca ca…Kỳ thực mấy năm nay, số lần chúng ta gặp được Lâm thị lang đều ít đến đáng thương.” Cảnh Huyên mở miệng Cảnh Đồng bất đắc dĩ gật đầu. Hai nha đầu lần đầu tiên không còn đối chọi gay gắt.
“Người đâu, dâng giấy bút, viết tên người trong lòng của các ngươi ra, lần này thì đừng trùng hợp nữa nga ~” Hai cô nương cũng biết Phượng Tê thật sự là đang giúp các nàng thu xếp, thẹn thùng viết xuống hai cái tên.
Phượng Tê nhìn, thở ra một hơi, không xung đột. Cảnh Huyên coi trọng chính là một ngự tiền thị vệ…Ân, công chúa thị vệ quả thật là CP có tỷ lệ JQ cao, người này cũng xem như là tử đệ nhà dòng dõi, lại chạy vào tận hoàng cung làm thị vệ…ý đồ bất chính khá rõ ràng…
Người Cảnh Đồng coi trọng là biểu ca của nàng, CP biểu ca biểu muội cũng thực sự làm cho người ta xem trọng, bất quá người trong lòng nàng không leo vào tận cửa như bên Cảnh Huyên, biểu ca nàng tòng quân rồi, ra vẻ còn là phó tướng của đại ca mình.
“Tốt lắm tốt lắm, hai người này ta đều biết, thanh niên tài tuấn, một chút cũng không kém Lâm Ích Hàn.” Hơn nữa đều là hai nhân tài kiểu vũ phu, tuy rằng Lâm Ích Hàn cũng có võ, nhưng dù sao cũng không bằng thị vệ cùng tướng quân chuyên nghiệp người ta.
Đây tính là chuyện gì nha? Vốn tưởng hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, kết quả lại là lang vô tình muội vô ý, hai bên đều không vui vẻ, ăn no rỗi hơi tìm việc chính là một đám lão nhân đứng sau lưng.
“Nương nương…vậy tam ca…” Nghe được Phượng Tê chịu hỗ trợ, hai công chúa đều tươi cười, hoàng đế đã ở trước mặt văn võ triều thần uỷ thác hôn sự của các nàng cho hoàng hậu, như vậy xem như đã thành công một nửa, vui vẻ cao hứng vừa tính toán viết thư báo tin vui cho người trong lòng, vừa áy náy đã kéo tam ca nhà mình xuống nước.
“Cảnh Tu? Hắn đương nhiên là gả cho Lâm Ích Hàn a.” Phượng Tê không thèm để ý vẫy vẫy tay, sau đó nhìn hai công chúa kinh ngạc ôm miệng, cười: “Ha ha ha ~ các ngươi hôm nay đứng ở phía sau, đương nhiên không phát hiện lúc Lâm Ích Hàn nghe nói đến Cảnh Tu, cái ánh mắt đến là khó tả của hắn a…”
“Trời ạ ~”
Hô trời chứ gọi cả đất nữa cũng vô dụng, đó chính là sự thực.
“Hơn nữa, Lâm Ích Hàn dù sao cũng là vị hôn phu của các ngươi, nếu hắn cưới nữ nhân khác thì chính là không nể mặt nể tình, trượng phu tương lai của các ngươi cũng sẽ bị chê cười là lượm giày rách.”
Vừa nghe nhắc đến người trong lòng, hai nữ nhân lập tức ném sự đồng tình với ca ca đến tận chân trời.
“Các ngươi tốt xấu cũng đã từng ái mộ hắn, ngẫm lại mà xem, các ngươi vui vẻ khi nghĩ đến vị hôn phu trên danh nghĩa của mình có một nữ nhân khác dựa vào trong ngực, hay là thích thấy đứng bên cạnh hắn chính là tam ca anh tuấn tiêu sái của mình hơn?”
“Cảnh Huyên…nguyện ý chúc Lâm đại ca hạnh phúc.” Đây là Cảnh Huyên đã bị hình ảnh hai mỹ nam gắn bó dựa sát hấp dẫn.
“Cảnh Đồng…nguyện ý thành toàn tam ca.” Đúng vậy, so với tiện nghi nữ nhân khác còn không bằng tiện nghi ca ca nhà mình.
“Vậy là xong rồi thôi…” Nữ nhân a ~ muốn ngươi bắt đầu hủ thật sự là không mất bao nhiêu thời gian…
…
Ninh vương phủ.
“Cái gì! Ta gả? Gả cho Ích?”
Cảnh Tu nghe nô tài của vị hoàng hậu nào đó phái tới cắt câu lấy nghĩa báo cáo sự tình, kinh ngạc đến thiếu chút nữa ngay cả nữ nhi của mình cũng ôm không vững vàng được nữa
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!