Hợp Đồng Hôn Nhân Chí Mạng - Chương 11 : Thu Dọn Tàn Cuộc (4):
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
228


Hợp Đồng Hôn Nhân Chí Mạng


Chương 11 : Thu Dọn Tàn Cuộc (4):


Chiếc xe dừng ở cổng biệt thự bí mật.

Những người vệ sĩ đứng trang nghiêm như pho tượng cung kính cúi chào Âu Dương Thiên Hoàng từ trong xe bước ra.

Đưa bàn tay to nắm lấy tay cô dìu dắt bước ra xe thật cẩn thận.

“Aiyo, Tiểu Thiên đến rồi sao?” – Giọng nói quen thuộc vọng ra, Quách Tuấn Hiên thân mặc âu phục nhàn nhã bước ra.

Quách Tuấn Hiên bước từng bước lại trước mặt Hàn Đồng Ân, nâng niu bàn tay cô, hôn lên trên bàn tay mềm mại trắng sáng ấy.

“Chào chị dâu.” – Nở nụ cười thân thiện về phía cô.

Bất giác rụt tay lại, ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Âu Dương Thiên Hoàng để tìm kiếm câu trả lời.

“Em tự giới thiệu, em tên Quách Tuấn Hiên, là bạn thân chí cốt của chồng chị – Âu Dương Thiên Hoàng. Hôm qua em cũng có công cứu chị đấy hì hì.” – Giới thiệu bản thân một cách thân thiện, gần gũi.

Chưa kịp nói thì Âu Dương Thiên Hoàng đã giành phần nói trước, ánh mắt hình viên đạn nhìn Quách Tuấn Hiên. Giới thiệu thôi mà, có cần hung dữ vậy không?

“Giới thiệu xong rồi thì câm miệng lại, bổn thiếu gia thấy phiền.” – Giọng nói trầm ấm đầy sự lạnh lùng của anh tuôn ra khỏi miệng, cầm tay cô kéo vào.

Giật tay mình ra khỏi bàn tay to lớn ấm áp của anh, dù sao anh ta cũng cứu mình đêm qua, phải lịch sự.

“Xin chào, tôi là Hàn Đồng Ân. Cảm ơn anh hôm qua đã cứu tôi và bạn tôi.” – Đưa bàn nhỏ bé mềm mại trắng nõn ấy vươn ra bắt tay anh ta sớm đã đưa về phía cô.

Quách Tuấn Hiên nhận được ánh lườm khó chịu của ai đó bị bỏ lơ bên kia, trong lòng đắc ý mà đưa mặt cười với người kia một cái.

*Brừm brừm brừmm* Tiếng động cơ xe moto từ xa đi lại, dừng bên cạnh xe của Âu Dương Thiên Hoàng, cởi nón bảo hộ lại là một anh chàng tuấn tú, ngũ quan hoàn mỹ – Tạ Đình Khang.

“Mình tới muộn nhất sao?” – Chỉnh lại tóc đang dựng, đi lại phía bọn người đang tụ tập. Nhìn thấy Hàn Đồng Ân nên buộc miệng gọi thẳng : ” Tiểu nhím”.

Hàn Đồng Ân biểu cảm m chữ nhìn anh ta khó hiểu. Hả, cái gì? Anh ta gọi mình là tiểu nhím? Thân quen gì đâu mà đặt cả biệt danh cho cô?

“Đây là Tạ Đình Khang, cũng là bạn thân chí cốt của chồng chị , hôm qua cũng cứu chị. Cậu ấy là người phát hiện đầu tiên.” – Quách Tuấn Hiên vác vai Tạ Đình Khang nhìn cô mà giới thiệu.

“Cảm ơn.” – Cô nở nụ cười về phía anh nhưng lại khó hiểu vì cái biệt danh anh đặt.

“Vì một màn hay ở toilet, rất cá tính. Tôi thích.” – Tạ Đình Khang cong môi lên nhìn về phía cô, nhận được sự khó hiểu của cô nên anh giải thích.

Các người này cười cười nói nói, không ai để ý tới biểu hiện của u Dương Thiên Hoàng trong lòng đã khó chịu đến biến sắc, nhưng rất nhanh kìm nén trưng ra bộ mặt không đổi sắc, quăng lại một câu thờ ơ : “Tẻ nhạt.” rồi quay lưng bước vào trong.

Quách Tuấn Hiên cùng Tạ Đình Khang nhún nhún vai rồi bước vào, Hàn Đồng n đi theo sau. Sáng anh ta nói có chuyện mới nói mà sao lại đưa mình tới chỗ gì ở nơi tăm tối, u ám này? Cảm thấy có chút bất an.

Đã đi vào trong, cảnh tượng đập trước mắt chính là cảnh đám người kia, rõ nhất là Ngụy tổng đó. Mùi máu tanh thoang thoảng trong không khí. Tuy bị đánh để nổi máu tanh lan khắp phòng nhưng vẫn dễ nhận ra khuôn mặt đó.

Tay chân hơi run run, dù gì Hàn Đồng n vẫn chỉ là một cô gái yếu đuối tỏ ra mạnh mẽ, chứng kiến cảnh trước mắt này thật ra quá khủng khiếp. Chỉ là cô không tin vào sự tàn khốc của u Dương Thiên Hoàng cùng đám người kia.

“Sợ?” – Đi lại bên , choàng tay ôm eo cô.

“Tại sao…anh làm những chuyện này?” – Giọng nói bất giác run sợ.

“Xử hay tha, do em quyết.” – Anh không trả lời thẳng vào câu hỏi của cô.

“Anh..đúng thật ác ma.” – Đưa mắt nhìn xung quanh, hơi thở hoảng loạn.

“Hừ! Nếu không may mắn ba bọn tôi xuất hiện, em còn đứng ở đây nói không?” – Anh vươn tay cầm lấy bao tay đen da thuộc hạ đưa cho mà đeo vào.

Giọng nói của Ngụy tổng kia, thanh âm đau nhói cầu xin : ” Âu…..Dương…thiếu tha….mạng…tôi..không dám…nữa.”

“Em nhìn ông ta xem, nếu không may mắn, em cùng bạn em sẽ cầu xin ông ta như vậy không?” – Vươn tay ra nắm lấy cằm cô đưa lên phía ông ta.

“Bạn em bị thuộc hạ lão ấy đánh bị thương rất nặng, phải không, Đình Khang?” – Chỉ mũi giáo về phía Tạ Đình Khang.

“Phải, phải, phải!” – Hiểu ngầm được ý của Âu Dương Thiên Hoàng nên anh ta lập tức thỏa hiệp.

“Không phải Đoan Đoan nói ổn sao?” – Di chuyển ánh mắt về phía Tạ Đình Khang, hy vọng nhận được câu trả lời làm lòng an tâm.

“Nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân.” – Ngồi trên sofa bộ dạng lười biếng nhìn gương mặt xinh đẹp của cô bị một màn như này hù dọa.

“Anh muốn tôi làm gì?” – Hơi thở khó khăn, ráng mở lời nhìn về phía anh, cặp mắt ướt át.

“Tôi không nói một câu lần hai. Xử hay tha, do em.” – Chấp tay hình ngọn tháp chờ câu trả lời.

10s suy nghĩ

20s!

30s!

“Vậy thì đánh ông ta khó nuôi đi.” – Dứt khoát đưa ý kiến của mình.

Kiên nhẫn đợi câu trả lời khiến anh cũng khá hài lòng, phụ nữ không ác thì thôi, ác rồi thì chả ai bằng. Nếu cô không đưa quyết định của mình, anh cũng thay cô xử. Dám sỉ nhục vợ của Âu Dương Thiên Hoàng này, dù trên danh nghĩa nhưng cô ấy cũng là thành viên nhà Âu Dương. Nghĩ đến đã thấy điên người. Anh không muốn ông ta chết nhanh, giày vò chết không được, sống không xong lại càng thú vị. Hợp ý anh! Nhưng về phía cô, bản thân chỉ đưa một ý kiến cho qua, thế mà anh chấp thuận.

Anh đưa bàn tay lên búng ra hiệu.

“Vâng!” – Thuộc hạ chấp hành mệnh lệnh.

Âu Dương Hàn Thiên đứng dậy kéo cô ra ngoài, nghe thấy tiếng thét chói tai bên trong đó vọng ra. Quách Tuấn Hiên và Tạ Đình Khang cùng theo ra.

“Tên này ác thật, để cô gái dù gì cũng chân yếu tay mềm chứng kiến cảnh này.” – Quách Tuấn Hiên ở một bên ý kiến.

“Nhưng cô ấy cũng không vừa, là khó nuôi đấy.” – Nhún nhún cái vai.

Trên đoạn đường từ căn cứ bí mật về biệt thự Thanh Các.

Cả dọc đường đi, không gian im lặng bao trùm. Âu Dương Thiên Hoàng liếc nhìn sắc mặt của cô đã yên ổn hơn lúc nãy nhưng vẫn còn run.

“Sao không nói?” – Giọng nói anh phá vỡ bầu không khí ãm đạm, lần đầu tiên anh lựa lời bắt chuyện với một người, lại là phụ nữ.

“Không có gì để nói.” – Trấn tĩnh bản thân, không được sợ. Việc này trên đời này không thiếu những lúc tàn ác, coi như trải nghiệm tập quen với nó.

“Làm quen với nó đi. Thế giới này tàn khốc hơn em nghĩ nhiều.” – Châm một điếu thuốc, hít vào một hơi rồi nhả ra một làn khói trắng.

Cứ thế cả dọc đường đi mỗi người mỗi suy nghĩ mỗi thắc mắc, nhiều câu hỏi trong lòng. Anh ta nói vậy có ý gì?

“Nhưng tại sao anh lại đưa tôi đến đó?” – Đôi môi khẽ run rẩy.

“Không lâu nữa em sẽ biết.” – Lạnh nhạt trả lời, môi anh cong lên khá bí hiểm.

Lông mày thanh tú khẽ chau lại, người đàn ông trước mắt thật khó đoán ý. Nghĩ đến cô nàng lại khẽ run lên. Đôi mắt long lay có chút sợ hãi nhìn cảnh vật ngoài kia, đôi lúc đưa mắt nhìn về phía anh với bộ dạng lạnh lùng khí chất.

*****Hết chương 11*****

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN