Hợp Đồng Hôn Nhân Chí Mạng
Chương 7 : Nguy Hiểm (2):
Quách Tuấn Hiên di chuyển xe đến gần : “Chuyện gì?”
Tạ Đình Khang định mở miệng trả lời thì cả ba con người đều nghe thấy tiếng thất thanh kêu cứu của cô gái.
Sau khi nghe thấy tiếng thất thanh ấy, Tạ Đình Khang xông vào con hẻm ấy trước, liền thấy bóng dáng nhỏ nhắn của hai cô gái chạy ra. Không lâu sau, thì cô gái kia liền đỡ đòn của cô gái nhím anh gặp ở nhà vệ sinh quán bar.
Quách Tuấn Hiên và Âu Dương Thiên Hoàng lần lượt chạy vào. Chứng kiến trước mặt một đám đàn ông đang tiến lại hai cô gái đang gục ở dưới đất. Tiếng thất thanh là hơi sức cuối cùng trước khi ngã xuống.
Ánh mắt lờ mờ của hai cô gái : “Ai…?”
Tạ Đình Khang chạy tới quan sát tình hình hai gái dưới đất thế nào, cặp mắt lạnh lùng nhìn đám người hung hăng kia.
“Chuyện gì vậy?” – Giọng Quách Tuấn Hiên ở phía sau vang lại. Điều ngỡ ngàng nhất, cả ba người đều không thích lo chuyện bao đồng. Sao giờ lại….? Có chút khó hiểu nhìn Tạ Đình Khang phía trước.
Lúc này cả đám thủ vệ hùng hồn xông lên, mặt mày hung dữ chỉa thẳng về phía ba người : “Không liên quan, biến.”
Vốn dĩ, Quách Tuấn Hiên tính để Tạ Đình Khang tự mình lo hết đám kia dư sức. Bề ngoài thư sinh hiền, mồm miệng nhanh nhẹn nhưng tính cách thì trái ngược hoàn toàn.
“Ồ, cậu nghe gì không?” – Quách Tuấn Hiên đang nâng thân hình Hàn Đồng Ân, quan sát đặt dựa vào tường.
“Nghe rất rõ.” – Tạ Đình Khang tháo lỏng cúc áo ở cổ tay.
“Từng người hay thôi, lên tất cả đi. Đỡ mất thời gian.” – Đưa tay khiêu khích một đám trước mặt. Vẻ mặt khoái chí.
Cả đám thủ vệ kia cùng nhau xông lên. “Tụi mày tự tìm cái chết, đừng trách ông đây cho chúng mày toại nguyện.”
“Nói nhiều, lên đi.” – Hai người kia cùng đồng thanh.
Âu Dương Thiên Hoàng từng bước đi lại, nhíu mày nhìn hai người kia tung quyền dọn sạch từng tên rồi lại từng tên. Cặp mắt chim ưng di chuyển tầm nhìn xuống hai cô gái được Quách Tuấn Hiên bế lại đặt dựa vào tường. Bỗng nhiên đập vào mắt anh chính là thứ quen thuộc nằm gọn trên ngón tay áp út của cô gái gục đầu xuống, tóc phủ che mặt.
Bước lại gần, vén tóc qua bên, khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc hiện dưới tầm mắt khiến anh không khỏi ngạc nhiên sau liền biến thành đầy sát khí.
Trong đầu anh đặt rất nhiều câu hỏi. Tại sao cô ở đây? Sao dính vào chuyện này? Mùi rượu? Tửu lượng đã kém, liều lĩnh đi uống, gặp nguy hiểm, nếu giờ ba người đàn ông không xuất hiện thì như thế nào?
“Này!!!” – Âu Dương Thiên Hoàng vỗ nhẹ vào má ửng hồng vì rượu của cô. Mũi anh đánh hơi trên người cô toàn mùi rượu Whiskey. Nếu không xuất hiện kịp thời, thì hậu quả ra sao? Cô gái chết tiệt này xem nhẹ sự an toàn của bản thân đến vậy sao?
Quách Tuấn Hiên và Tạ Đình Khang xử lý đám người ở đây. Tên Ngụy tổng mập mạp kia run cầm cập, quỳ xin tha mạng. Âu Dương Thiên Hoàng đặt nhẹ Hàn Đồng Ân xuống, dáng vẻ lạnh lùng xoay xoay cổ tay đi tới từng bước đứng trước mặt ông ta.
Ngụy tổng mập mạp chấn động tinh thần khi bị thất thế, vội vàng quỳ xuống xin tha : “Xin tha cho tôi. Tôi….”
Lời nói chưa kịp tuôn ra hết, đã hưởng trọn cú đá của Âu Dương Thiên Hoàng.
“Tha?” – Giọng nói lạnh lùng, hiện tại anh muốn xé xác tên mập đang quỳ dưới chân này.
“Cậu muốn bao nhiêu tiền tôi đều thỏa hiệp. Chỉ cần ba cậu tha cho tôi.” – Không biết ba người đàn ông đứng trước mặt lợi hại cỡ nào, nhìn họ thành những tên anh hùng bình thường. Tiền, không ai không muốn, chỉ cần thỏa thuận là ông ta có thể an tâm trở về. Nhưng đáng tiếc.
“Tiền?” – Giọng nói mỉa mai của Tạ Đình Khang.
“Tiền của bọn tôi dư sức chôn sống ông.” – Quách Tuấn Hiên đi lại ngồi xổm xuống, nhìn chằm vào mặt ông ta.
Âu Dương Thiên Hoàng hiện rõ sát khí, báo hiệu cho ông ta sống không nổi.
“Tôi muốn….” – Đi lại lấy khăn mùi xoa nhặt cây dao của tên nào nằm yên một chỗ kia, ngữ điệu cố ý kéo dài hơi : “mạng ông.”
Quách Tuấn Hiên và Tạ Đình Khang tuy thấy cả đám này ức hiếp hai cô gái có chút khó chịu, nhưng sao thái độ của u Dương Thiên Hoàng lại lạ vậy?
Tên Ngụy tổng kia nghe xong liền mặt mày tái xanh, dập đầu liên tục xin tha.
Âu Dương Thiên Hoàng vung tay đâm vào tay ông ta không chút nghĩ ngợi
Dòng nước đỏ chảy lênh láng ra đất. Cơn đau ập tới, ông ta hét lên thì bị u Dương Thiên Hoàng đấm vào mồm.
“Động vào vợ tôi. Xin tôi tha?” – Giật dao ra khỏi lỗ thủng cơ thể ông ta, rạch thêm vài đường lên mặt ông ta. Máu đỏ nhuộm máu đỏ.
Tạ Đình Khang và Quách Tuấn Hiên nhìn nhau, nhận định không nghe nhầm, đồng thanh : “Vợ?”
Đang lúc mất cảnh giác, một tên thủ vệ gắng gượng đứng dậy cầm con dao bấm trong người, lao lại như con thiêu thân về phía Quách Tuấn Hiên. Nhanh chóng né qua, đấm một cú ngay cổ họng khiến tên kia rên còn không được, chỉ biết quỳ xuống ôm đau đớn.
“Muốn giết tao? Mày chưa đủ trình. Lũ tép riu!.” – Đưa ngón tay cái chĩa xuống dưới, đá con dao văng xa.
Đám thủ vệ không gãy tay cũng gãy chân, phế vật cả lũ, đánh giá tình hình lần này thật cẩn thận.
Tạ Đình Khang và Quách Tuấn Hiên nhíu mày nhìn một màn trước mắt. Cậu ta chưa bao giờ mất kiểm soát như vậy.
“F**k!!!!!!!” – Anh dường như mất kiểm soát.
Ngụy tổng kia vội vàng cúi đầu sát đất, sợ hãi tột cùng, tay còn lại nắm lấy bàn tay bị anh đâm, xin tha mạng với giọng dường như hết hơi : “Tha…mạng..”
Âu Dương Thiên Hoàng sút vào bản mặt ông ta. Chết tiệt! Rút điện thoại gọi, không qua 2 hồi chuông thì bên kia đã nghe máy thì nói gì đó thì cúp máy. Sắc mặt của Quách Tuấn Hiên và Tạ Đình Khang biết chuyện gì sắp xảy ra.
Không quá năm phút, ba chiếc ô tô ập tới, rất nhanh cung kính : “Boss.”
Âu Dương Thiên Hoàng nhích lông mày về phía đám người, trợ lý thân cận cung kính tiếp nhận mệnh lệnh. Truyền lệnh cho thuộc hạ : “Tống về, dọn sạch chỗ này không để lại manh mối.”
Âu Dương Thiên Hoàng bế Hàn Đồng n lên, bước về phía xe hơi.
“Cô ấy là vợ cậu?” – Tạ Đình Khang dò hỏi. Bất giác có cảm giác thú vị với cô gái thì biết cô gái là vợ bạn, xác nhận lại.
Âu Dương Thiên Hoàng không trả lời vào vấn đề : “Cô gái kia là bạn thân của cô ấy, nhờ cậu.”
Nói xong, bế cô bước đi, để lại một niềm hơi thất vọng cho Tạ Đình Khang. Nhưng lúc nãy cậu ta xưng “vợ tôi”, bây giờ lại không. Cậu ta không dám thừa nhận sao?
Quách Tuấn Hiên khoác vai Tạ Đình Khang : “Còn tớ làm gì?”
“Cậu hả? Hmmm…đánh mấy tên kia đi không thì về nhà ngủ.” – Tạ Đình Khang bước lại bế Vương Tâm Đoan lên.
“Này, cả hai cậu đi thì không có ai, về thì mỗi người bế một em.” – Quách Tuấn Hiên chỉ trích.
“Cậu thích thì tớ có thể giới thiệu cho cậu, đừng nói là một.” – Bế Vương Tâm Đoan vào xe phụ, thắt dây an toàn.
“Tớ cần cậu giới thiệu à?” – Đứng một bên, nhìn Tạ Đình Khang.
“Đỡ tốn. Tớ đi đây. Cậu làm gì mặc cậu.” – Ngồi vào xe, vẫy vẫy tay trêu chọc Quách Tuấn Hiên.
“Khốn nạn.” – Quách Tuấn Hiên mau chóng lái xe đáp lái, tức giận hai tên “trọng sắc khinh bạn” kia.
————–
Biệt thự riêng Thanh Các.
Âu Dương Thiên Hoàng bế Hàn Đồng Ân lên phòng. Đặt nhẹ nhàng cô nàng xuống giường mềm mại. Đứng dậy thì cô nàng nắm cravat của anh kéo xuống. Đưa tay ôm cổ anh.
“Khuôn mặt anh thật giống tên biến thái kia nhaa.” – Giọng nói yếu ớt vang bên tai, ánh mắt long lanh, hai bên gò má thì ửng hồng.
“Em nhìn rõ tôi là ai?” – Chống hai tay trên giường, chau mày nhìn cô nàng say rượu dưới thân.
“Đừng chau mày, làm điệu bộ đó rất giống với Âu Dương Thiên Hoàng kia.” – Đôi môi anh đào của cô khẽ thì thầm vào tai anh.
Tên biến thái Âu Dương Thiên Hoàng? Cô nói anh sao? Không nên chấp với người say, nhưng trong lòng vẫn khó chịu.
“Tiểu bạch kiểm , anh còn có vài phần tư sắc đó.” – Vừa nói cô vừa cắn rồi lại hôn, gặm nhấm cái yết hầu của anh. Tay không yên phận mà cởi nút áo anh, luồn tay vào trong mà cảm nhận ngực anh.
Ực….cổ họng anh bắt đầu di chuyển, thân thể lại nóng. “Cô biết mình đang làm gì không?” – Khó khăn mà gầm nhẹ một câu. Thân dưới đã có phản ứng rồi.
Hiện tại, dáng vẻ cô không quan tâm anh nói cái gì, tiếp tục làm loạn, ngày càng bạo hơn chạm ngực di chuyển từ từ xuống đặt tay trên vật đàn ông của anh.
“Cô đang đùa với lửa đấy.” – Cảm nhận bàn tay cô đang mân mê nơi ấy của bản thân, gặp chút khó khăn.
Bắt đầu, bàn tay to lớn của anh xé toạc cái váy quyến rũ của cô trên người, hiện lên vẻ đẹp của thân thể cô phơi bày trước mắt anh.
Cúi xuống, hôn từ cổ trắng thon của cô, bàn tay ôm trọn bầu ngực làm cô phát ra âm thanh hoan ái : “Ưmmm….ưmmm…” di chuyển đôi môi xuống từ từ dừng lại nhũ hoa ngự trên ngực cô mà cắn khiến cô cứ phát ra âm thanh ấy.
Cảm thấy bàn tay nhỏ bé của cô buông lỏng, thì anh ngước mặt nhìn cô. Ngủ rồi? Châm lửa xong ngủ sao? Âu Dương Thiên Hoàng chau mày khó chịu, lấy mền phủ trên thân thể cô.
Chết tiệt!
Cô gái này chán sống!
*****Hết chương 6*****
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!