Vô cùng ngứa ngáy, giọng nói thanh niên tóc đen miên man giống như bọt biển chạm vào liền biến mất.
Tuy rằng hiện tại một bộ dáng mơ màng buồn ngủ, nhưng bởi vì môi hơi khô mà khóe miệng hơi ứ máu ửng đỏ lại cong lên, giống như chỉ là mèo con nhàn nhã vậy, trên gương mặt không còn sự lạnh lùng tự kiềm chế lúc bình thường, vô cùng vui thích.
Hiển nhiên là mới vừa rồi ở trong phòng tắm được Đoàn Dự hầu hạ thoải mái.
Ngay từ đầu Lộ Viễn Bạch vốn tưởng rằng người đàn ông đi theo cậu vào là không có ý tốt, nhưng Lộ Viễn Bạch cũng hiển nhiên đã quên mất năng lực tự khống chế kinh người của Đoàn Dự lúc trước, lúc trước Đoàn Dự ở cùng cậu năm năm cho đến bây giờ, người đàn ông cũng chỉ có ba lần sơ suất này.
Hai lần trước đều là bởi vì lời nói của cậu chọc giận, lần cuối cùng chính là đêm qua, giống như một con dã thú không còn suy nghĩ, không có lý trí, không biết mệt mỏi xâm chiếm, tiến công.
Lộ Viễn Bạch híp mắt nhìn Đoàn Dự, sau đó ôm cổ Đoàn Dự, nhẹ nhàng mài lên môi người đàn ông, “Đoàn Dự, em biết anh thương em nhất.”
Đoàn Dự ở trong phòng tắm tuy rằng táy máy tay chân với cậu, nhưng chuyện quá đáng vẫn không làm, Lộ Viễn ngâm mình trong bồn tắm, nhìn người đàn ông mặc quần nửa người, hơi nuốt nước miếng, trong lúc nhất thời cũng có chút khâm phục mình đêm qua, lại có thể chấp nhận chuyện này.
Ở trong phòng tắm uổng công Lộ Viễn Bạch nói không ít lời mềm mại để người đàn ông bỏ qua cho cậu, ngày hôm qua mới vừa giày vò xong, lại thêm một đêm nữa cậu phỏng chừng mạng cũng mất.
Bàn tay to của người đàn ông rõ ràng ở trên làn da trắng nõn của Lộ Viễn Bạch chà sữa tắm, thanh niên tóc đen ngồi trong bồn tắm, đôi mắt bị che kín bởi tầng sương mù nhìn anh.
Không giống như lúc trước ở khách sạn ở huyện nhỏ đối chọi gay gắt cùng khiêu khích, hiện tại Lộ Viễn Bạch ngoan ngoãn hơn không ít.
Dù sao cũng đã nhận rõ sự thật mình không phải là nên đứng đắn, Lộ Viễn Bạch rất là thức thời áp dụng chiến lược khác, cậu chỉ biết nếu cậu chủ động đi khiêu khích Đoàn Dự chỉ có một loại kết quả bị đối phương làm chết.
Cho nên hiện tại vì mông của mình mà suy nghĩ, Lộ Viễn Bạch không còn bộ dáng lạnh lùng ngạo mạn như ngày thường.
Nhưng mà ngay sau đó lại nghe người đàn ông nói: “Lộ Viễn Bạch, em bây giờ tốt nhất đừng dùng loại ánh mắt này nhìn anh.”
Lộ Viễn Bạch nghe ra ý tứ trong lời nói của đối phương đêm nay sẽ không động đến cậu, vội vàng thu hồi ánh mắt.
Lời nói lưu luyến của đối phương vang lên bên tai, Lộ Viễn Bạch mỗi khi mở miệng nói một chữ, thật giống như có một cái búa gỗ nhỏ gõ nhẹ trong trái tim anh.
Từng chút một, dường như không biết dừng lại.
Nhìn Lộ Viễn Bạch nằm trên giường lúc này ôm cổ anh, không hề phòng bị, chợt hô hấp Đoàn Dự tăng thêm không ít.
Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phả vào gò má, thấy người đàn ông muốn đứng dậy, Lộ Viễn Bạch ôm cổ Đoàn Dự không buông tay, “Vợ, sao anh không nói chúc ngủ ngon với em. ”
Đoàn Dự gần như là trong nháy mắt nhắm mắt lại, sau đó thanh âm khàn khàn nói: “Chúc ngủ ngon. ”
Lộ Viễn Bạch nghe xong mới hài lòng, nhưng cánh tay ôm Đoàn Dự vẫn không rời đi.
“Hôm nay chúng ta cứ ngủ như vậy đi.”
Đoàn Dự trong lúc nhất thời cảm thấy mình sắp điên rồi.
Con ngươi màu đen đậm nhìn Lộ Viễn Bạch, ánh mắt ý vị thâm trường.
Đoàn Dự giơ tay lên cầm lấy cánh tay Lộ Viễn Bạch vòng ở cổ, Lộ Viễn Bạch giống như thấy bánh niên cao* còn muốn ôm người, ai ngờ sau một khắc lại bị nam nhân cự tuyệt.
(*) Bánh niên cao: Bánh trong truyền thống ngày tết của Trung Quốc
Đoàn Dự một cặp mày sắc bén sâu không lường được nhìn Lộ Viễn Bạch, “Chúng ta thay đồ ngủ rồi ngủ. ”
Bởi vì Lộ Viễn Bạch được Đoàn Dự ôm ra từ phòng tắm, trên người ngoại trừ quần áσ ɭóŧ ra cũng chỉ có một cái áo choàng tắm.
Lộ Viễn Bạch hiện tại mệt mỏi híp mắt, hiển nhiên không có tâm tình kia, dù sao mặc cái gì không phải đều đi ngủ, áo choàng tắm cũng rất thoải mái.
Lộ Viễn Bạch muốn lôi kéo người kia nằm xuống, ai ngờ động tác của người đàn ông lại nhanh hơn cậu một bước, đi về phía tủ quần áo.
Sau đó thân hình cao lớn của người đàn ông cúi thấp xuống, từ trong mấy bộ đồ ngủ ngăn dưới cùng tủ quần áo chọn ra một bộ.
Người đàn ông luôn luôn mạnh mẽ kiên quyết hiển nhiên trong lựa chọn vừa rồi có chút khó xử, cuối cùng cũng vô cùng do dự lấy ra một bộ.
Sau đó đứng dậy cất bước đi về phía Lộ Viễn Bạch nằm trên giường.
Thấy người kia bây giờ ngay cả một ngón tay cũng lười nhấc lên, hiển nhiên là không có ý định đứng dậy thay, đây cũng là điều Đoàn Dự muốn nhìn thấy nhất.
Sau đó thấp giọng nói bên tai người kia: “Anh thay cho em.”
Vừa nghe không cần tự mình đứng dậy, Lộ Viễn Bạch nằm ở trên giường gật gật đầu.
Đoàn Dự cởϊ áσ choàng tắm trên người Lộ Viễn Bạch, ánh mắt giống như cũng không dừng lại nhiều trên cơ thể cậu, anh đã đáp ứng người kia hôm nay không động cậu, hiện tại nhìn thêm một giây cũng là tra tấn kéo dài.
Động tác trên tay Đoàn Dự chưa dừng lại, rất nhanh liền thay cho Lộ Viễn Bạch một bộ đồ ngủ kiểu dáng khác mà anh đã mua trước đó.
Rũ mặt xuống nhìn từ trên cao xuống, trong lúc nhất thời hô hấp đều rối loạn, không chớp mắt nhìn Lộ Viễn Bạch.
Anh biết sẽ hợp với Lộ Viễn Bạch, giống như bây giờ anh nhìn thấy.
Người vốn đã rơi vào giấc ngủ cảm nhận được một cánh tay của mình bị nâng lên, nhưng mí mắt Lộ Viễn Bạch lúc này cũng lười nâng lên.
Lộ Viễn Bạch cảm thấy tay càng ngày càng xót, nhỏ giọng hừ một tiếng.
Giọng nói của người đàn ông giống như mang theo cảnh sắc trong giấc mơ, “Ngủ đi. ”
Chờ tới sáng hôm sau Lộ Viễn Bạch tỉnh lại từ trong ngực người đàn ông, mới phát hiện trên người mình có một bộ quần áo.
Lộ Viễn Bạch nằm sấp trên người Đoàn Dự, trong lúc nhất thời có chút ngoài ý muốn, cậu mơ hồ nhớ rõ đêm qua lúc ngủ Đoàn Dự giúp cậu thay đồ ngủ.
Lộ Viễn Bạch ở trên người Đoàn Dự hơi hơi nâng người lên, ánh mắt vừa chuyển, chợt nhìn thấy mấy bộ quần áo trên sàn nhà, bộ quần áo kia vải kia rất mỏng, cho dù mặc trên người cũng có cảm giác như ẩn như hiện, lúc này thê thảm bị vứt xuống sàn nhà, phía trên còn có vết trắng.
Lộ Viễn Bạch mày nhảy dựng lên giống như trong nháy mắt hiểu được cái gì, trong lúc nhất thời nhìn bộ đồ ngủ khác trên sàn nhà trước mắt.
Đoàn Dự bởi vì động tác của Lộ Viễn Bạch ở trên người cũng mở mắt theo, Lộ Viễn Bạch vốn nằm sấp trên người anh, lúc này người kia chống cánh tay hơi hơi nâng người lên, người đàn ông vừa mở mắt đập vào mắt chính là chiếc cổ trắng nõn của Lộ Viễn Bạch.
Hơi thở buổi sáng của người đàn ông hơi có chút nặng nề, nhìn một hồi, sau đó hơi ngồi dậy ngước đầu hôn một cái lên ở cổ người kia.
“Chào buổi sáng.”
Lộ Viễn Bạch cần cổ có chút nhột, sau đó rũ mắt nhìn người đàn ông nằm trên giường, trong lúc tức giận đánh một cái.
Thật sự không nghĩ tới, Đoàn Dự lại mặc cho cậu những bộ đồ ngủ kia, sau đó cúi đầu hung hăng cắn lên má người kia.
Người đàn ông cũng không tức giận, tất cả đều là nghi thức chào buổi sáng đối phương dành cho anh.
Hai người lại ở trong phòng ầm ĩ trong chốc lát, lúc này mới đứng dậy rửa mặt sau đó đi ra.
Lộ Viễn Bạch tuy rằng nghỉ phép, nhưng ông chủ lớn như Đoàn Dự vẫn phải đi công ty.
Thím Lý đã sớm chuẩn bị xong bữa sáng, hai người dùng xong liền tính đi ra ngoài.
Đoàn Dự một thân âu phục cắt may khéo léo định ra ngoài đi làm, mà Lộ Viễn Bạch thì mặc trên người một bộ quần áo thể thao, trong tay không biết lấy dây chó từ đâu ra, lúc này đang buộc Thí Thí cơ thể to béo cái mông mập mạp.
Thân là cha, Lộ Viễn Bạch quyết định mang theo Thí Thí đi giảm cân.
Biết sẽ ra ngoài tản bộ Thí Thí nhất thời cao hứng thè lưỡi nhỏ, hưng phấn xoay quanh bên chân Lộ Viễn Bạch.
Đương nhiên cùng nhau đi ra ngoài tự nhiên cũng không có khả năng quên Mi Mi, Lộ Viễn Bạch đeo túi mèo mà Đoàn Dự mua lúc trước, nhìn là màu hồng nhất thời nén cười hồi lâu, nhưng là một người đàn ông lại giống như trước kia mặt không chút thay đổi, rất có một bộ dám làm dám chịu.
Đoàn gia nằm trong khu biệt thự cao cấp, sau khi ra ngoài không xa là công viên trung tâm thành phố.
Lộ Viễn Bạch đội mũ, sáng sớm đoán chừng cũng không ai nhàn rỗi nhìn cậu như vậy.
Ba người một chó một mèo cùng nhau đi ra khỏi cửa sảnh.
Lúc này hoa trong công viên đang nở rộ, đó là loài hoa trước khi Lộ Viễn Bạch đi đặc biệt chọn lựa cho Đoàn Dự, loài hoa nở vào mùa thu, hoa hồng ở trong phòng hoa thủy tinh tĩnh lặng, tường vi nở rộ trong công viên.
Đôi mắt Lộ Viễn Bạch nhìn, sau đó ma xui quỷ khiến nói một câu, “Đoàn Dự, hoa nở.”
Lúc này bên cạnh Lộ Viễn Bạch là hai con mèo chó ngây thơ, một đôi mắt đón ánh nắng ban mai sáng sớm mùa thu.
Đoạn Dự vốn đi ở phía trước xoay người liền nhìn thấy cảnh tượng này.
Trong lúc nhất thời giống như trở lại cảnh tượng bốn tháng trước khi đưa Lộ Viễn Bạch rời đi.
Lộ Viễn Bạch nhìn người đàn ông trước mặt, khóe miệng nhếch lên, “Em đã trở lại. ”
——
Bởi vì Thẩm Từ Văn bị bắt, Thẩm Khang Dũng và Lý Hàm Vi hai ngày nay gần như đều chưa từng về nhà, ở đồn cảnh sát xác minh thẩm tra không ít, ánh mắt mệt mỏi cũng không khép lại, nhưng vẫn không thể gặp Thẩm Từ Văn một lần.
Thẩm Từ Văn sử dụng túy là chuyện ván đã đóng thuyền, hai mắt Thẩm Khang Dũng gần như đen sì ngồi trên ghế, nhưng suy nghĩ trước tiên không phải là Thẩm Từ Văn mà là đi phong tỏa tin tức.
Lý Hàm Vi ở một bên run rẩy không dám nói chuyện.
Đánh chết bà ta cũng không nghĩ tới Thẩm Từ Văn sẽ dùng túy.
Nhưng nhớ tới khuôn mặt tái nhợt bệnh trạng ở nhà nửa tháng trước, lại giống như đã báo động cho bà ta.
Bị phá hoại, tất cả đều bị phá hoại.
Nửa tháng này rõ ràng bà ta đã tìm người đi theo Thẩm Từ Văn, vì sao còn có thể xảy ra chuyện như vậy.
Lý Hàm Vi thừa dịp rảnh rỗi ra khỏi đồn cảnh sát, đi vào một con hẻm nhỏ, sau đó ánh mắt đỏ ửng vô cùng tức giận bấm số thám tử tư.
Điện thoại kết nối, Lý Hàm Vi vừa muốn chửi ầm lên.
Lại nghe thanh âm lười nhác của đối phương nói: “Thẩm phu nhân sao? Thật trùng hợp, mấy ngày nay tôi muốn tìm ngài.”
Lý Hàm Vi trong lúc nhất thời khí huyết dâng trào, chửi ầm lên, “Các người đã làm ăn kiểu gì, tôi không phải kêu cậu sai người đi theo Từ Văn sao? Nó làm sao lại phá hoại dính đến những thứ kia, tôi tiền không cho các người, những xưởng tư nhân các người chỉ có như vậy?! Thật sự là một đám chó má không bằng cầm thú, cậu…”
Lý Hàm Vi vừa mắng được một nửa đã bị đối phương cắt ngang, đối phương bình tĩnh và hiển nhiên không bị lời nói của người phụ nữ chọc giận.
“Thẩm phu nhân, chúng ta vẫn dựa theo phân phó của bà để làm việc, nhưng Thẩm Từ Văn nhiễm túy sớm hơn so với thời gian bà bảo tôi phái người đi theo cậu ta.”
Đồng tử Lý Hàm Vi co rút mạnh, “Cái gì? ”
Lý Hàm Vi vốn tưởng rằng Thẩm Từ Văn là bởi vì cãi nhau với cha một trận rời nhà, bị những bạn bè xấu kia mê hoặc mới có thể dính vào mấy thứ này, nhưng mà đối phương lại nói Thẩm Từ Văn dùng túy thời gian sớm hơn thế.
Giọng nói đối diện lười nhác, “Hơn nữa là Thẩm Từ Văn chủ động mua, đo lường không ít. ”
Đối phương bảo hắn đi điều tra Thẩm Từ Văn một tháng trước gặp người nào, làm cái gì, sau khi điều tra ra kết quả chính là làm cho người ta mở rộng tầm mắt.
Thật không ngờ giới quý tộc có thể loạn thành như vậy.
Người nọ cầm điện thoại di động nói: “Thẩm phu nhân lúc trước bà không phải bảo tôi đi điều tra chuyện của Thẩm thiếu gia sao? Bà không tò mò anh ta đã gặp ai trước đó sao?”