Lộ Viễn Bạch vô cùng suy yếu trợn tròn mắt nhìn đứng người đàn ông chật vật đang đứng trước cửa phòng bệnh.
Cậu chưa bao giờ thấy anh giống như thế này, hoặc có thể nói trong 5 năm kết hôn hợp đồng này, chưa bao giờ cậu thấy Đoàn Dự chật vật như vậy.
Mái tóc thường ngày luôn được chăm chút cẩn thận bây giờ trở nên hỗn độn, mặc trang phục bình thường không bao giờ mang, bề ngoài vẫn tuấn tú không có gì thay đổi nhưng khuôn mặt có hơi nhợt nhạt.
Nhìn qua cảm thấy anh đang vô cùng mệt mỏi.
Người đàn ông này đã thức để chăm sóc cậu một đêm.
Lộ Viễn Bạch nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt bình đạm, rõ ràng khuôn mặt vẫn biểu hiện vẻ thanh lãnh khi cậu 25 tuổi chưa mất trí nhớ, nhưng mà trong lòng lại cực kỳ hụt hẫng.
Cậu đang đau lòng cho Đoàn Dự.
Cảm xúc đau lòng này hoàn toàn không khống chế được, thậm chí sau khi gọi anh là anh Đoạn thì Lộ Viễn Bạch cũng không mở miệng nói gì nữa.
Sợ những những lời hỏi han ân cần sẽ không tự chủ mà không ngừng tuôn ra
Những ký ức trong khoảng thời gian này liên tục gào thét trong đầu Lộ Viễn Bạch. Những hình ảnh thình lình hiện ra này đã nói cho cậu biết rằng trong mấy tháng ngắn ngủi này cậu đã làm ra bao nhiêu chuyện hoang đường.
Cậu và Đoàn Dự ở bên nhau, mỗi ngày hai người đều như hình với bóng, mỗi ngày đều ôm ấp thân mật, thậm chí còn hôn môi khi tạm biệt.
Nhớ tới những điều này, Lộ Viễn Bạch không nhịn được mà bật cười.
Nhưng mà là cười nhạo chính mình.
Ở trong mắt cậu, những việc đã xảy ra này quá mức giả dối, vừa vô lý vừa hoang đường.
Cậu đã kết hôn hợp đồng với suốt 5 năm, chưa bao giờ có bất kỳ hành vi nào vượt qua giới hạn, nhưng chỉ bằng bốn tháng ngắn ngủn mà hai người đã làm biết bao việc của những người yêu nhau.
Lộ Viễn Bạch nhìn người đàn ông đứng đằng xa, càng cảm thấy bản thân thật nực cười.
Lộ Viễn Bạch thấy mình quả là một kẻ đáng khinh bỉ và ti tiện, đến mức cậu đã yêu một người đàn ông này ngay từ cái nhìn đầu tiên thấy anh sau khi cậu bị mất trí nhớ.
Những hình ảnh hoang đường đến cùng cực đó càng chứng minh tình cảm của cậu thật phù phiếm dễ dãi.
Đoàn Dự nghiêng đầu nhìn người trên giường bệnh, cặp mắt hoa đào của Lộ Viễn Bạch bây giờ so với ngày thường trở nên ảm đạm đi rất nhiều, giống như đã bị ai đó cướp mất ánh sáng. Lúc nhìn anh, cặp mắt kia cũng không còn lấp lánh nữa.
Đây là Lộ Viễn Bạch mà anh khá quen thuộc, hai người đã chung sống với nhau những 5 năm. 5 năm này nói dài cũng không dài mà nói ngắn cũng không ngắn, nhưng mà đời người có mấy lần 5 năm chứ.
Nhưng mà trong 5 năm này thì Đoàn Dự và Lộ Viễn Bạch lại chỉ là những người xa lạ với nhau.
Đoàn Dự nhìn Lộ Viễn Bạch bây giờ, trong lòng đột nhiên có những suy nghĩ bất an. Đây là lần đầu tiên anh không dám nhìn thẳng đối mặt mà lại chọn cách trốn tránh.
“Để anh đi gọi bác sĩ.”
Vừa dứt lời liền kéo cửa phòng bệnh đi ra ngoài.
Lộ Viễn Bạch nhìn bóng dáng người đàn ông rời đi cũng không nói gì, chỉ cảm thấy mí mắt càng lúc càng nặng, sau đó lại rơi vào hôn mê lần nữa.
Đoàn Dự là người cực kỳ nhạy bén, sau khi Lộ Viễn Bạch tỉnh lại và gọi anh như vậy, anh cũng đã phát hiện ra sự khác lạ của cậu. Đoàn Dự chưa bao giờ đặt mình vào thế bị động, nhưng lúc nãy khi ở bên Lộ Viễn Bạch anh lại chẳng dám đối mặt với cậu.
Anh không dám lên tiếng hỏi Lộ Viễn Bạch điều gì, giọng nói lạnh băng, khách khí gọi anh là Đoàn tiên sinh là âm thanh mà anh quen thuộc nhất.
Anh không dám liếc mắt nhìn Lộ Viễn Bạch một cái nhưng trong đầu đã có đáp án rồi.
Trí nhớ của Lộ Viễn Bạch đã khôi phục, những kí ức về hợp đồng hôn nhân trong 5 năm của hai người cũng đã tràn ngập trong đầu Lộ Viễn Bạch.
Nhưng trong lòng Đoàn Dự lại không muốn thừa nhận, bởi vì anh biết Lộ Viễn Bạch của 25 tuổi không hề yêu anh. Nếu hai người vứt hết đi quan hệ lợi ích thì ngay cả làm người xa lạ cũng không có tư cách.
Đoàn Dự đi ra phòng bệnh tìm bác sĩ, sau đó lấy điện thoại ra gọi đi.
Để bác sĩ lúc trước chẩn đoán mất trí nhớ cho Lộ Viễn Bạch sầu vụ tai nạn xe cộ đến đây, sau đó lại cho người gọi bác sĩ tư nhân của nhà họ Đoàn.
Chờ mọi việc được sắp xếp xong xuôi, Đoàn Dự mới quay lại phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, bác sĩ đang đứng ở trước giường, người nằm ở trên giường đã lâm vào trạng thái hôn mê lần nữa.
Đoàn Dự nhìn khuôn mặt nhỏ không có chút huyết sắc của Lộ Viễn Bạch: “Vì sao lại hôn mê lần nữa vậy?!”
Bác sĩ nhìn Đoàn Dự rồi vội trả lời: “Người bệnh trước khi bị thương đã từng phải chịu áp lực tinh thần quá lớn, thần kinh lúc nào cũng ở trong trạng thái căng thẳng. Tình trạng hôn mê như bây giờ cũng có thể do chấn thương, suy nhược cộng với thể lực suy kiệt. Trong thời gian này cần chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn nữa.”
Đoàn Dự nhìn người đang nằm ở trên giường bệnh, vẻ mặt lạnh nhạt nhưng trong lòng anh lại đau đớn giống như bị gai đâm.
“Ý ông là trước đây em ấy đã phải sống rất khó khăn sao?”
Bác sĩ có chút khó xử gật đầu đáp: “Lúc trước bệnh nhân đã phải chống chọi với áp lực tinh thần quá lớn. Mà áp lực tinh thần số với việc đau đớn ở thân thể sẽ nghiêm trọng hơn. Trong khoảng thời gian này cũng nên quan tâm đến trạng thái tâm lý của bệnh nhân hơn một chút, nếu có bất kỳ điều gì khác thường thì nhất định phải được chữa trị kịp thời.”
Gân xanh và khớp xương nổi rõ trên bàn tay của người đàn ông.
Anh im lặng một lúc rồi hỏi tiếp: “Lần trước em ấy bị tai nạn xe cộ…… có để lại di chứng, ông có thể kiểm tra xem em ấy còn bị tổn thương ở những nơi nào nữa không?”
Thiết bị y tế ở những bệnh viện tuyến huyện này cũng không phát triển nên khi bác sĩ nghe xong thì khó xử đáp: “Thực sự xin lỗi anh nhưng mà bệnh viện của chúng tôi không được phát triển lắm nên vẫn chưa kiểm tra được nhiều trường hợp như thế này.”
Đoàn Dự nghe xong cũng không nói gì, bác sĩ thấy anh không còn hỏi gì nữa thì xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Bác sĩ đi rồi, trong phòng bệnh khôi phục sự tĩnh lặng vốn có. Đoàn Dự không nghe thấy bất kỳ tiếng ồn ào nào của thế giới bên ngoài, trong lúc nhất thời chỉ nghe được tiếng hít thở yếu ớt của Lộ Viễn Bạch.
Đoàn Dự duỗi tay sờ lên gương mặt trắng bệch của Lộ Viễn Bạch, so với một tháng trước đã gầy đi không ít.
Bây giờ trên đầu Lộ Viễn Bạch đang quấn băng gạc nằm yên tĩnh ở trên giường, trông rất ngoan ngoãn, giống như khi cậu ngủ ở nhà.
Khi Đoàn Dự làm việc ở thư phòng, Lộ Viễn Bạch cũng sẽ tìm một lý do nào đó để có thể đi vào thư phòng với anh. Có khi sẽ cầm một cuốn kịch bản đi vào, nhìn thấy ánh thì đỏ bừng mặt nhưng vẫn nghiêm trang nói: “Anh cũng tới đây để làm việc, thư phòng này có vẻ rất yên tĩnh, không tồi, anh rất thích.”
Sau đó sẽ đặt mông ngồi trên sô pha giả vờ xem kịch bản nhưng thật ra là đang nhìn trộm anh.
Có khi cũng sẽ cầm theo một đ ĩa trái cây mà dì Lý đã chuẩn bị mang lên, nhưng mà sau khi vào được thư phòng thì sẽ ăn vạ đòi ở lại không chịu đi.
Khi Lộ Viễn Bạch làm những điều đó đều cho rằng mình đã làm rất tốt những thủ đoạn này nhưng thật ra Đoàn Dự đều biết hết, nhưng anh lại chưa một lần vạch trần cậu.
Mà nhìn người bây giờ đang nằm ở trên giường bệnh, trong lúc nhất thời Đoàn Dự không có cách nào suy nghĩ được gì nữa.
Nghe thấy bác sĩ nói gần đây Lộ Viễn Bạch sống không được tốt, trong lòng Đoàn Dự đều cảm thấy quặn đau.
Người yêu của anh, Lộ Viễn Bạch của anh sẽ gọi điện cho anh mỗi ngày, nói những lời ngọt ngào mà anh thích nghe, làm nũng với anh, nhưng trong rất nhiều lần nói chuyện như vậy lại không có một câu oán giận hay khó chịu nào.
“Anh nhớ em.”
“Anh yêu em.”
“Hôm nay anh cũng mơ thấy em.”
“Anh muốn yêu em mãi mãi.”
Mỗi một chữ mỗi một câu Lộ Viễn Bạch đều muốn thể hiện tình cảm của mình cho anh biết.
“Kẻ lừa đảo.”
Những lời đó nói ra đều chỉ là để lừa dối anh.
Đoàn Dự vuốt v3 khuôn mặt của Lộ Viễn Bạch, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đôi môi nhợt nhạt của cậu.
“Anh yêu em.”
Đôi mắt lạnh lùng của Đoàn Dự chăm chú nhìn người vẫn đang hôn mê nằm trên giường bệnh.
“Lộ Viễn Bạch, anh yêu em.”
Những lời yêu thương này Lộ Viễn Bạch đã nói với anh rất nhiều nhưng đây lại là lần đầu tiên Đoàn Dự nói.
Nhìn người đang nằm ở trên giường bệnh, Đoàn Dự đột nhiên cảm thấy tình cảm mà anh dành cho Lộ Viễn Bạch dường như không đáng kể so với đối phương.
Anh đã dành cho Lộ Viễn Bạch quá ít.
Vào ngày hôm qua, lúc nhìn thấy cậu cả người đầy máu, người từ trước tới nay chưa bao giờ mất bình tĩnh như Đoàn Dự lúc ấy rất hoảng loạn, anh sợ rằng Lộ Viễn Bạch sẽ xảy ra chuyện, anh sợ Lộ Viễn Bạch sẽ rời đi, nhưng bây giờ anh lại không thể sống mà không có cậu bên cạnh.
Nhưng anh đã nợ tình cảm của cậu rất nhiều.
Mà bây giờ nhìn người đang nằm ở trên giường, tựa như chân trời hư vô mờ mịt vậy, Đoàn Dự cầm không được mà cũng sờ không tới, anh sợ bây giờ anh không nói ra thì cũng không còn cơ hội nữa.
Giống như chuyện bất ngờ xảy ra ngày hôm qua đã khiến nôi tâm của Đoàn Dự vô cùng sợ hãi.
Bàn tay của Đoàn Dự nhẹ nhàng vỗ về gương mặt của Lộ Viễn Bạch, trong đôi mắt tràn đầy yêu thương và sự tiếc nuối mà người đàn ông này chưa từng có.
Trước đây Đoàn Dự chưa bao giờ biểu đạt tình cảm sâu trong nội tâm của mình ra, anh cảm thấy đó là những biểu hiện của người yếu đuối.
Nhưng ở trước mặt Lộ Viễn Bạch, anh lại là người yếu đuối nhất.
Ở trước mặt người anh yêu, Đoàn Dự cảm thấy mình cũng chỉ là một người đàn ông vô năng bình thường.
Trong đầu Đoàn Dự hiện lên những hình ảnh về cuộc sống với Lộ Viễn Bạch trước khi hai người chia xa. Khuôn mặt tươi cười, nhiệt tình dào dạt của cậu giống như một mặt trời nhỏ mãi mãi toả sáng.
Nhưng khi trong lòng anh đã hoàn toàn xác định quan hệ của hai người và xem bản báo cáo điều tra về Lộ Viễn Bạch thì trái tim anh giống như bị bóp vụn, mỗi phút giây đều không ngừng nhói đau.
Cuộc sống của Lộ Viễn Bạch trước năm mười tám tuổi là một viên ngọc quý, là tiểu thiếu gia sống một cuộc đời đáng kiêu ngạo nhất. Nhưng sau năm 18 tuổi, những gì cậu phải trải qua lại khiến bất kỳ ai biết được cũng cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt, không thể thở nổi.
Đoàn Dự rất đau lòng khi biết những đau khổ mà Lộ Viễn Bạch đã phải tự mình bước qua, cảm giác đau đớn lan tràn khắp trái tim anh.
Thậm chí anh đã không ngừng suy nghĩ, nếu hai người có thể yêu nhau ngay từ đầu thì sẽ tốt hơn bao nhiêu.
Có phải Lộ Viễn Bạch sẽ bớt một phần đau khổ, chịu ủy khuất ít đi không?
Bất kể là Lộ Viễn Bạch năm 18 tuổi hay Lộ Viễn Bạch năm 25 tuổi đều khiến anh vô cùng đau lòng.
Đoàn Dự biết rất rõ người anh yêu chính là Lộ Viễn Bạch.
Cho dù Lộ Viễn Bạch có khôi phục ký ức thì chuyện này cũng sẽ không thay đổi.
Lộ Viễn Bạch vẫn sẽ chính là tình yêu của đời anh.
Vừa rồi lúc Lộ Viễn Bạch tỉnh lại Đoàn Dự đã phát hiện được Lộ Viễn Bạch khác lạ ngay, Đoàn Dự cũng đã biết rồi sẽ đến một ngày như vậy.
Và điều khiến anh trốn tránh cũng không phải vì cậu là Lộ Viễn Bạch năm 25 tuổi, mà là khi 25 tuổi, Lộ Viễn Bạch không hề yêu anh.
Ánh mắt của Lộ Viễn Bạch sầu khi tỉnh lại nhìn anh khiến Đoàn Dự ngoại trừ cảm thấy xa lạ thì chính là đau lòng.
Anh đau lòng cho Lộ Viễn Bạch từ năm 18 tuổi đã phải chịu khổ cho đến bây giờ nhưng trong lòng vẫn khắc sâu ý nghĩ Lộ Viễn Bạch khi khôi phục trí nhớ không yêu anh.
Cho nên khi nhìn thấy Lộ Viễn Bạch tỉnh lại Đoàn Dự đã lựa chọn trốn tránh.
Dường như ở trước mặt Lộ Viễn Bạch, anh vĩnh viễn đều là dáng vẻ chật vật nhất.
Bây giờ trên tay Đoàn Dự vẫn đeo chiếc nhẫn hồng ngọc mà lúc trước Lộ Viễn Bạch mua tặng anh. Mỗi ngày ngoại trừ lúc rửa tay hay tắm rửa thì Đoàn Dự đều luôn đeo ở trên tay.
Nhưng mà có thể là bởi vì lý do đóng phim nên trên tay của Lộ Viễn Bạch lúc này không đeo nhẫn cưới của hai người.
Sau khi nhìn ngón tay trống trải của Lộ Viễn Bạch, Đoàn Dự tháo chiếc nhẫn trên tay trái của mình rồi đeo vào ngón áp út cho Lộ Viễn Bạch.
Nhẫn của Đoàn Dự lớn hơn ngón tay của Lộ Viễn Bạch một vòng.
Ngay sau đó chỉ thấy Đoàn Dự hơi cúi đầu, khoảng cách của hai người được kéo lại, thời điểm môi của Đoàn Dự sắp dán lên Lộ Viễn Bạch thì cửa phòng bệnh đột nhiên vang lên tiếng gõ.
Đôi mắt lạnh nhạt của Đoàn Dự cúi xuống nhìn môi Lộ Viễn Bạch, cuối cùng vẫn chậm rãi đứng dậy rồi đi đến mở cửa phòng bệnh.
Ngoài cửa không phải ai khác mà chính là đạo diễn và một số nhân viên công tác của đoàn làm phim.
Khi nhìn thấy người mở cửa là Đoàn Dự, mọi người đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Đoàn Dự lạnh nhạt nhìn những người này, một diễn viên diễn cùng Lộ Viễn Bạch lúc này cảm thấy rất lo lắng cho cậu, mạnh dạn hỏi: “Anh Viễn tỉnh rồi sao?”
Đoàn Dự nhìn về phía người nọ, ánh mắt làm lưng anh ta phát lạnh.
Đạo diễn nhìn Đoàn Dự, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng hổ thẹn, bọn họ quả thật đã rất có lỗi với Lộ Viễn Bạch.
Khi y tá vừa ra khỏi phòng bệnh sau khi thay thuốc cho bệnh nhân thì họ nhìn thấy một bên sườn mặt bình tổn thương của người đàn ông đang đứng yên đó.
Đây chính là diễn viên phối hợp cùng Lộ Viễn Bạch, anh ta đang đứng bên cạnh đạo diễn, sắc mặt đạo diễn cũng không tốt lắm.
Đoàn Dự chỉ cho phép đạo diễn bước vào thăm Lộ Viễn Bạch một chút, rồi đóng cửa phòng bệnh lại, sau đó chỉ còn lại một mình ở lại chăm sóc Lộ Viễn Bạch vẫn đang ngủ say.
Mãi đến buổi tối Lộ Viễn Bạch mới tỉnh lại lần nữa.
Lộ Viễn Bạch mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn trần nhà trắng tinh trước mặt, trong lúc nhất thời cảm thấy đầu đau như bị nứt ra.
“A……”
Nghe được âm thanh đau đớn của Lộ Viễn Bạch, người đàn ông đang nằm nhắm mắt nghỉ ngơi một bên vội vàng tiến lại xem xét.
“Có phải đau lắm hay không?”
Trong giọng nói của anh tràn ngập thương tiếc và đau lòng.
Lộ Viễn Bạch trong lúc nhất thời ý thức vẫn chưa tỉnh hẳn, cậu tưởng mình đang mơ nên híp mắt lại, vô cùng ủy khuất gật đầu.
Đoàn Dự thấy trái tim mình đau như thắt lại.
Anh lấy ra thuốc giảm đau được bác sĩ lưu lại, Lộ Viễn Bạch vừa khâu khá nhiều mũi sau gáy nên khó tránh khỏi đau đớn, vì vậy bác sĩ đã kê cho cậu một số loại thuốc giảm đau đặc biệt.
Đoàn Dự bước lại bế Lộ Viễn Bạch lên, để người cậu dựa vào trong lòng mình, mùi hương nhàn nhạt của đối phương quanh quẩn ở chóp mũi anh.
“Ngoan, uống thuốc sẽ không đau nữa.”
Cánh tay rắn chắc của Đoàn Dự vòng quanh phía sau lưng Lộ Viễn Bạch, trong tay cầm thuốc giảm đau và nước.
Sau đó thật cẩn thận bỏ viên thuốc vào trong miệng Lộ Viễn Bạch rồi từ tốn đút nước cho cậu.
Số lần Đoàn Dự chăm sóc người khác đều có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng lần nào cũng đều là Lộ Viễn Bạch.
Nhưng cũng có thể do nuốt viên thuốc rất khó khăn nên Lộ Viễn Bạch vừa mới uống mấy ngụm nước đã bị sặc.
Đoàn Dự cũng không oán trách Lộ Viễn Bạch bị sặc rồi phun nước lên quần áo mình, anh nhanh chóng duỗi tay, cầm lấy tờ giấy bên cạnh lâu miệng rồi nhẹ nhàng vỗ lưng cho cậu.
“Em nuốt thuốc xuống chưa?”
Trong miệng Lộ Viễn Bạch cảm thấy đắng chát, cậu mơ mơ màng màng lắc đầu.
Đoàn Dự thấy vậy lại tiếp tục cẩn thận từng chút một đút cho Lộ Viễn Bạch vài ngụm nước. Nếu không tính lần thức dậy ngắn ngủi đó thì Lộ Viễn Bạch đã ngủ hai ngày rồi.
Đoàn Dự để Lộ Viễn Bạch ngồi trong người mình, cứ như vậy ôm cậu ngồi, Lộ Viễn Bạch không thể ngủ tiếp, thân thể cũng sẽ quá mức chịu đựng.
Nhưng Lộ Viễn Bạch không có chút tinh thần nào cả, cơ thể luôn ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
“Em muốn nằm xuống.”
Lộ Viễn Bạch cảm thấy trên người nhức mỏi khắp nơi, giọng nói yếu ớt.
Có thể là do đã khôi phục ký ức, cho dù khi không tỉnh táo như lúc này, Lộ Viễn Bạch nói chuyện cũng không còn ngữ khí làm nũng như trước nữa.
Nhưng Đoàn Dự lại không thèm để ý đến: “Không được ngủ nữa.”
Sau đó đỡ cậu đang suy yếu gối đầu lên vai mình: “Dựa vào người anh ngồi một lát, được không?”
Lộ Viễn Bạch không biết người đang ôm cậu phía sau là ai, cũng không sức lực để tìm hiểu. Cậu rất mệt cũng rất đau, vết thương trên người cộng với tinh thần căng thẳng khiến Lộ Viễn Bạch vô cùng mỏi mệt.
Lộ Viễn Bạch chỉ cảm thấy người phía sau rất dịu dàng, giống như rất yêu thương cậu vậy nên Lộ Viễn Bạch cũng gật đầu.
Ngay sau đó bên tai Lộ Viễn Bạch cảm thấy nóng lên, hơi thở nóng hổi của người đàn ông phả vào cổ cậu.
“Bảo bối ngoan.”
Không biết đã bao nhiêu năm rồi Lộ Viễn Bạch chưa được nghe qua những từ này.
Hai người cứ ngồi ôm lấy nhau trong phòng như vậy. Mãi cho đến nửa tiếng sau, ý thức của Lộ Viễn Bạch mới dần dần tỉnh táo lại
Sau khi nhận thấy được mình đang làm gì, đáy lòng cậu đột nhiên trầm xuống.
Ngay sau đó Đoàn Dự cảm thấy người mà anh còn đang ôm vào lòng đột nhiên động đậy, sau đó hơi dùng sức giãy giụa, đứng dậy khỏi người Đoàn Dự.
Người trong lòng đột nhiên rời đi làm Đoàn Dự không khỏi sửng sốt một chút, sau đó lại cẩn thận xem xét vết thương sâu gáy của Lộ Viễn Bạch, xem thử có chỗ nào bị chảy máu hay không.
Chiếc cổ trắng ngần của Lộ Viễn Bạch trắng cũng bị mảnh thủy tinh của chai rượu vỡ làm xây xước.
Đoàn Dự nhìn xong thì nhăn chặt mày, vươn tay ra chạm vào, ngay sau đó chỉ thấy người trước mặt bỗng nhiên run lên, vội vàng kéo dài khoảng cách giữa hai người.
“Em trốn cái gì?”
Lộ Viễn Bạch không quay đầu lại nhìn anh, chỉ dùng âm thanh lạnh nhạt nói: “Anh Đoạn, phiền anh chú ý hành vi cử chỉ của mình.”
“Có vấn đề gì sao?”
“Không thích hợp.”
“Vừa rồi em dựa vào trong lòng anh thì thích hợp à?”
Lộ Viễn Bạch sửng sốt, lập tức cảm thấy á khẩu không trả lời được, nhưng khuôn mặt thanh lãnh vẫn không chịu liếc nhìn Đoàn Dự dù chỉ một cái.
Lộ Viễn Bạch vẫn chưa quên những ký ức xảy ra trong khoảng thời gian này, nhưng những ký ức này không lúc nào không dày vò cái kể từ khi cậu tỉnh lại.
Đoàn Dự luôn luôn không thích người khác dùng giọng điệu ra lệnh nói với anh, nhưng nếu người đó là Lộ Viễn Bạch thì không vấn đề gì.
Suốt hai ngày Lộ Viễn Bạch hôn mê, Đoàn Dự luôn canh giữ trước giường bệnh của cậu cũng đã suy nghĩ rất lâu, lúc trước sở dĩ anh lựa chọn trốn tránh cũng chỉ là sợ mất đi Lộ Viễn Bạch thôi.
Lộ Viễn Bạch có khôi phục ký ức hay không thì đó vẫn là Lộ Viễn Bạch.
Không biết có phải vì sau khi ở cùng Lộ Viễn Bạch nên Đoàn Dự đã thay đổi, dần dần đều quên mất mình lúc trước là kiểu người như thế nào.
Đã là thứ của Đoàn Dự thì cho dù có hỏng hóc hay tan nát vẫn chỉ có thể là của anh.
Nhìn Lộ Viễn Bạch đang đưa lưng về phía anh đầy phòng bị, trong lòng của Đoàn Dự cũng không có cảm giác thờ ơ hay khó chịu, chỉ thấy đau lòng và càng yêu thương cậu.
Thấy cậu lúc này không có ý muốn để ý đến mình, Đoàn Dự cũng không quan tâm. Nghĩ đến chuyện hai ngày nay Lộ Viễn Bạch đều chỉ được truyền nước biển để duy trì dinh dưỡng, Đoàn Dự đứng dậy muốn đi lấy chút gì cho cậu ăn.
Nhưng mà Lộ Viễn Bạch vừa mới truyền nước không lâu, dạ dày không khoẻ cũng không thích hợp để ăn cơm, cuối cùng nhân viên y tế chỉ đưa cho Đoàn Dự một ly sữa bò nóng hổi.
Đoàn Dự nhìn xong cũng không nói gì, sau đó xoay người trở về phòng bệnh.
Cũng không biết có phải lúc nãy Lộ Viễn Bạch nghe thấy những lời kìa không, nhưng bây giờ cậu cũng không có vì thân thể mệt mỏi mà nằm lại trên giường, chỉ ngồi dựa vào đầu giường.
Đôi mắt đào hoa không tiếng động nhìn bóng đêm càng lúc càng đen lại ngoài cửa sổ, ở trong không gian đặc quánh đó chỉ có chút ánh sáng le lói của đèn đường.
Đoàn Dự đưa ly sữa bò cho Lộ Viễn Bạch.
Vẻ mặt Lộ Viễn Bạch nhàn nhạt liếc mắt nhìn một cái, không nhận lấy, sự từ chối rõ ràng trong ánh mắt.
Môi mỏng nhẹ nói: “Em không thích.”
Không biết là từ chối ly sữa này hay là người đang đưa cho cậu.
Đoàn Dự nghe xong thì đặt ly sữa lên đầu giường, anh biết rằng Lộ Viễn Bạch rất thích sữa bò, câu không thích kia là đang nói anh.
Nhưng cho dù người trước mặt lạnh nhạt với anh như thế nào, khuôn mặt Đoàn Dự cũng không gì thay đổi, biểu tình rất tự nhiên, chỉ là mỗi phút giây đều chú ý đến tình trạng vết thương của Lộ Viễn Bạch.
Anh đã kết hôn hợp đồng với Lộ Viễn Bạch trong 5 năm nên cũng khá hiểu Lộ Viễn Bạch là người như thế nào.
Những bác sĩ lần trước mà lần trước Đoàn Dự cho người tìm đã đến huyện này vào sáng sớm hôm nay nhưng vì Lộ Viễn Bạch vẫn hôn mê chưa tỉnh nên họ chưa có cơ hội để kiểm tra toàn diện cho cậu.
Bây giờ Lộ Viễn Bạch đã hoàn toàn tỉnh rồi, những bác sĩ kia liền tiến vào làm kiểm tra cho cậu.
“Anh Lộ, sau khi anh tỉnh có cảm thấy chóng mặt hay hoa mắt không?”
Lộ Viễn Bạch gật đầu, nói đúng theo thực tế: “Có.”
“Bây giờ cậu có thể phân biệt được cảm giác đau đầu của mình là do miệng vết thương hay là vùng thần kinh thượng được không?”
Lộ Viễn Bạch rũ mắt nhìn bộ đồ bệnh nhân trên người: “Có thể phân biệt, cả hai nơi đều cảm thấy đau đớn rõ rệt.”
Bác sĩ tiến lên xem xét một lúc rồi hỏi tiếp: “Vậy cậu có biết chuyện mình từng bị mất trí nhớ không?”
“Biết.”
“Vậy những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian cậu mất trí nhớ này có còn nhớ rõ không?”
Hàng lông mi cong dày của Lộ Viễn Bạch nhẹ run rẩy, sau đó giọng nói lạnh băng thờ ơ trả lời: “Không nhớ.”
Đoàn Dự đang đứng ở một chỗ trong phòng bệnh chăm chú nhìn Lộ Viễn Bạch không chớp mắt.
Khi người trên giường nói ra lời kia không mang theo một tia cảm tình.
Cậu nói rằng cậu không nhớ.
Cậu nói cậu không nhớ khoảng thời gian hai người sống chung.
Nhưng Đoàn Dự lại không tin.
“Em rõ ràng là nhớ rõ.”
Giọng nói của người đàn ông vừa phát ra, Lộ Viễn Bạch và các bác sĩ quay người nhìn về phía Đoàn Dự.
Đôi mắt hoa đào của Lộ Viễn Bạch giao với ánh mắt của Đoàn Dự, không chứa bất kỳ tình cảm nhiệt tình chân thành của lúc trước.
m thanh lạnh nhạt, giống như đang nói chuyện với một người xa lạ.
“Tôi không nhớ.”
Trong lúc nhất thời, bác sĩ có chút bối rối hỏi Lộ Viễn Bạch: “Anh Lộ, đây là chuyện liên quan đến đến bệnh tình của anh, tôi mong anh trả lời đúng sự thật.”
Lộ Viễn Bạch thu hồi ánh mắt, không hề nhìn thêm Đoàn Dự một cái: “Tôi nói là tôi không nhớ chính vì thật sự không nhớ gì.”
Ánh mắt của người đàn ông đứng ở góc đột nhiên trở nên nguy hiểm như loài mãnh thú đang nhìn con mồi.
Ngày khi bác sĩ muốn tiếp tục hỏi chuyện thì Lộ Viễn Bạch lại nói thêm một câu: “Bệnh tình của tôi cũng là một phần quyền riêng tư cá nhân của tôi, tôi hy vọng khi ông giúp tôi chẩn đoán bệnh thì không được có bất kỳ ai quấy nhiễu.”
Những lời này nói ra rõ ràng là có ý đuổi Đoàn Dự và bác sĩ tư nhân của nhà họ Đoàn ra ngoài.
Bác sĩ: “Anh Lộ, hiện tại tình trạng của anh không tốt lắm, cần có người ở đây để ghi nhớ những lời dặn dò của bác sĩ nhưng anh vừa bị thương nặng nên việc ghi nhớ sẽ khó khăn, có người ở cùng thì sẽ tốt hơn.”
“Không cần đâu.”
Bác sĩ có chút khó xử, lại lần nữa cường điệu khuyên cậu: “Anh Lộ Viễn Bạch, đây là về vấn đề sức khỏe thân thể của anh, nếu có người nhà cùng ở sẽ tốt hơn.”
Trên mặt Lộ Viễn Bạch không có một tia dao động nào, lúc nói chuyện cũng không liếc nhìn Đoàn Dự dù chỉ một cái, vẫn cương quyết nói: “Đây là chuyện cá nhân của tôi.”
Đoàn Dự lạnh lùng nhìn cậu, nhưng cuối cùng lại không nói gì mà xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Bây giờ không phải lúc tranh cãi với Lộ Viễn Bạch, trạng thái tinh thần và cơ thể của cậu hiện tại không tốt, tất cả mọi chuyện đều lấy sức khỏe của Lộ Viễn Bạch làm trọng.
Tuy rằng bị Lộ Viễn Bạch nói như vậy khiến Đoàn Dự rất hụt hẫng trong lòng nhưng anh cũng không ngang ngạnh nhất mực ở lại.
Còn về chuyện Lộ Viễn Bạch rốt cuộc có nhớ đoạn ký ức kia hay không thì để lúc nữa hỏi lại bác sĩ.
Đoàn Dự đi rồi, bác sĩ có thể thấy rõ Lộ Viễn Bạch đã hơi thả lỏng người.
Bác sĩ nhìn trên người đang ngồi trên giường bệnh, tiếp tục hỏi lại một lần nữa: “Anh Lộ, bây giờ trong phòng bệnh đã không có ai khác nữa, tôi mong anh hãy xác nhận lại trung thực rằng anh có nhớ được những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian anh mất trí nhớ kia không.”
Đôi mắt hoa đào của Lộ Viễn Bạch hơi rũ xuống, sau đó giọng nói thấp vừa trầm vang lên trong phòng bệnh: “Tôi có nhớ.”
Trong lúc nhất thời bác sĩ cảm thấy có chút ngoài ý muốn, ông vẫn nhớ rõ cảnh tượng Lộ Viễn Bạch tỉnh lại sau vụ tai nạn xe cộ, khi lần đầu tiên cậu nhìn thấy Đoàn Dự cả người đều hưng phấn bừng bừng.
Nhưng mà hiện tại, Lộ Viễn Bạch giống như đã hoàn toàn biến thành một người khác, hoàn toàn không muốn thừa nhận ký ức về khoảng thời gian này.
Trong giọng nói cũng tràn đầy sự chán nản.
Chán nản về những việc hoang đường mà bản thân cậu đã làm trước đây.
“Anh Lộ…” Bác sĩ hiển nhiên là muốn hỏi lý do cho sự thay đổi để hiểu hơn về trạng thái tâm lí của cậu.
Nhưng mà còn không kịp hỏi thì đã bị Lộ Viễn Bạch cắt ngang.
“Bác sĩ, có lẽ ông cũng biết là con người sẽ có nhiều lúc thân bất do kỷ mà.”
***Đến chương này, Lộ Viễn Bạch đã khôi phục trí nhớ nên xưng hô lại trở về như cũ, Đoàn Dự xưng anh, gọi em; Lộ Viễn Bạch xưng em, gọi anh.