HOW DID WE MEET?
CHƯƠNG 2: QUẢN GIA KHÔNG KHUYẾT ĐIỂM
Hôm nay cũng vây, vừa mới thức dậy sau giấc ngủ trưa, Tử Nhiên cùng chiếc điện thoại đi ra vườn. Từ đằng xa đã trông thấy Lâm Mặc đang tập trung với chiếc laptop và giấy tờ trên bàn, gương mặt tập trung, 2 chân mày cau lại, mái tóc đen nhánh cắt gọn gàng cũng đung đưa theo những làn gió hiếm hoi thổi qua cùng âm thanh xào xạc của lá cây tạo nên một bức tranh tĩnh lặng có thể lấy được ngàn like.
“Anh đã nói rồi, đừng chụp anh nữa” – Lâm Mặc mắt không rời màn hình cũng biết cô đang chụp hình mình.
“Vì đẹp mà, anh có biết hình ảnh rất hút like không, mọi người còn nghĩ anh là Idol đấy, tụi bạn em đang ganh tị vì không có người quản gia như anh kìa” – Tử Nhiên tinh nghịch chỉnh sửa hình rồi đăng lên mạng.
“Em không sợ mọi người lầm tưởng em là fan cuồng anh ah, ai ngờ điện thoại em lại nhiều hình anh như vậy”
“Có sao đâu, em là fan cuồng anh mà” – Tử Nhiên vừa đùa vừa nháy mắt với Lâm Mặc.
“Tùy em vậy, đợi đến lúc bạn trai em nhìn thấy xem em còn đùa được không” – anh mỉm cười rồi tiếp tục chăm chú vào các giấy tờ.
Tử Nhiên thích chụp hình anh như vậy vì chỉ có lúc này cô mới có thể ngắm nhìn đôi mắt màu nâu kì lạ của anh, càng nhìn cô như bị cuốn hút vào màu mắt ấy, màu nâu của đôi mắt càng tô điểm cho gương mặt thêm phần anh tú, màu nâu ấy có thể làm cho những ai nhìn vào bị cuốn vào thế giới hoàn toàn bí ẩn, có thể là thế giới của ma cà rồng, những thực thể có thể thay đổi màu mắt tùy vào cơn đói, có thể là thế giới của những vị thần, nơi mỗi vị thần đều riêng biệt màu mắt, tích cách. Tử Nhiên cứ thế ngồi chơi rất lâu cho đến khi anh hoàn thành xong công việc.
Dù là người có tâm hồn tự do, vô tư luôn trêu chọc Lâm Mặc nhưng cô biết giữ im lặng mỗi khi anh tập trung. Cô chỉ ngồi đó, nhìn anh rồi lại đọc sách, hoặc xem bài tập, nghe những bản nhạc hòa cùng vào bầu không khí yên lành đó.
“Tối rồi, mau vào nhà thôi” – câu nói quen thuộc luôn phát ra mỗi khi Lâm Mặc làm việc xong. Đó cũng là lúc cô lại với lấy tay anh và chơi đùa ngón tay anh. Khá là kì lạ nhưng cô thích vậy, bàn tay to hơn tay cô nhưng ngón tay lại rất thon gọn, đầy đặn, da bàn tay lại mịn như nhung cho dù anh làm việc, viết lách và chẳng dưỡng bất cứ sản phẩm nào nhưng bàn tay của Lâm Mặc mặc nhiên đẹp hơn, mịn hơn tay cô rất nhiều.
“Sao tay anh lại đẹp hơn tay con gái vậy? Ghen tị thật!” – Tử Nhiên luôn nói mỗi khi chơi đùa ngón tay của anh
“Anh hoàn hảo mà” – Lâm Mặc với nụ cười nửa bên đắc ý đã trở nên quen thuộc với cô
“Hoàn hảo thì vẫn có khuyết điểm” – cô cau mày nhìn vào khuôn mặt anh như đang cố tìm kiếm.
“Em cứ thử tìm xem” – Lâm Mặc xoa đầu cô và bước vào phòng để sắp xếp công việc.
Tử Nhiên đã nhiều lần soi gương mặt anh để tìm ra khuyết điểm của anh, nhưng kết quả cô vẫn không tìm thấy. Nhiều lần cô thắc mắc một con người tài giỏi như vậy lại đồng ý làm quản gia cho gia đình cô, với tài năng ấy, anh có thể đang là một vị lãnh đạo tài giỏi, cô có hỏi anh nhưng đều nhận được câu trả lời bâng quơ cho qua. Cô đâu biết rằng, anh vào làm quản gia cho gia đình cô đều có lý do mà chính bản thân cô cũng không thể tin được, và cả bí mật của gia đình cô đã giấu kín bấy lâu nay.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!