Hủ Nữ Mãnh Như Hổ
Chương 171
Ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào gương mặt đang tỏ vẻ cố sức nhẫn nhịn của Nhậm Hàn, đôi mắt đen thăm thẳm lóe lên, không hề tiết lộ chủ nhân của nó đang nghĩ cái gì.
Đây là người đàn ông mà ta tìm kiếm.
Đây mà người chồng mà ta sắp gả cho.
Một gã đàn ông vô nguyên tắc, không kiên định, vì lợi ích có thể vứt bỏ hết thảy.
“Nhậm Hàn, tự thú đi. Có lẽ — —” Có lẽ, em còn có thể tha thứ cho anh.
Dứt lời, Nhậm Hàn nghiến chặt răng, thật lâu sau, ta mới nghe anh ta cười lạnh, “Bạch Ngưng, thì ra em coi anh như vậy.”
Đêm đó, Nhậm Hàn chuyển vào trong phòng đọc sách, một lần chuyển chỗ này, kéo dài nửa tháng nay.
Ta biết, anh ấy giận, thật sự tức giận.
Ta thừa nhận, vào hòm mail của anh ấy, đọc tài liệu công tác của anh ấy, hoài nghi anh ấy là ta không đúng, nhưng trong lòng ta mãi không vứt bỏ được. Tiếu Phù đột nhiên lật mặt, sếp đột nhiên rời đi, tòa soạn sụp đổ hết thảy, Nhậm Ma Vương không nói với ta một chữ nào, chỉ bảo ta từ chức.
Ta biết, anh ấy chỉ muốn bảo vệ ta, không muốn ta vì nhìn thấy các đồng nghiệp rời đi mà đau lòng, không muốn ta bị âm mưu quỷ kế ảnh hưởng đến, không muốn ta nhìn thấy mặt đen tối của thương trường, nhưng Nhậm Hàn, bao giờ thì anh mới để ý đến cảm nhận của em?
Cùng nắm tay, đầu bạc răng long. Chúng ta sẽ là vợ chồng, vợ chồng không phải là nên nắm tay nhau, cùng tiến cùng lùi, cùng đối mặt với khó khăn của mỗi người sao? Nhưng Nhậm Ma Vương một mặt bảo vệ ta, một mặt che chở ta dưới cánh chim của anh ấy, anh không biết, làm như vậy sẽ càng khiến em thêm hoang mang, thêm suy nghĩ miên man sao?
Những ngày dày vò như vậy kéo dài cho tới cuối tháng, Đại BOSS đột nhiên gọi điện thoại tới, bảo ta về công ty một chuyến. Ta tuy rằng trong lòng mơ hồ, nhưng vẫn đúng hẹn ngồi xuống đối mặt với Đại BOSS. Lưu tổng thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của ta, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Tiểu Bạch à, dạo này giận dỗi gì với tiểu Hàn hả?”
“Không có à?” Đại BOSS mở to mắt đứng dậy, “Không có sao nó cả ngày lơ ngơ mất hồn mất vía, tối rồi tan ca cũng không về nhà?”
Ta im lặng, không biết trả lời Đại BOSS như thế nào, trong lòng lại bắt đầu hơi lo lắng cho Nhậm Ma Vương, Đại BOSS triệu ta đến gấp như vậy, có phải đã nhìn ra cái gì rồi, muốn từ miệng ta moi ra được gì hay không?
Haiz, quả nhiên đến tình cảnh như thế này rồi ta vẫn còn che chở cho Nhậm Ma Vương.
Phía này, Đại BOSS cũng có vẻ muốn nói lại thôi, xoay xoay tại chỗ hai vòng, cuối cùng nói: “Tiểu Bạch à, có phải cô phát hiện ra cái gì hay không? Thật ra tiểu Hàn — —”
Lời vừa dứt, cửa phòng đột nhiên mở ra, người đang tới dáng điệu hùng hùng hổ hổ, nhất thời ta và Đại BOSS đều chết cứng tại chỗ.
Nhậm Hàn đứng lại trước mặt chúng ta, “Lưu tổng.”
Lưu tổng nói: “Tiểu Hàn, tới đúng lúc lắm, tôi đang định — — –”
“Lưu tổng,” Nhậm Hàn lại chặn họng Đại BOSS, “Tôi và Bạch Ngưng có vài việc rồi, xin phép về trước.” Dứt lời, liền kéo ta rời đi.
Suốt dọc đường đi, ta bị hắn kéo đến phát đau, tới tận khi vào thang máy, Nhậm Hàn mới buông ra. Ta hơi cúi đầu nhìn, phát hiện cổ tay đã bầm lên một chút. Ta cười, “Anh chột dạ cái gì? Sợ em nói ra sự thật sao?”
“Bạch Ngưng!” Nhậm Hàn nổi gân xanh quát ta, lát sau mới bình tĩnh lại nói, “Một tháng.”
“Còn có một tháng sẽ đến hôn lễ của chúng ta, vừa đúng dịp dạo này anh không ở gần em được, em có thể tận dụng thời gian nghĩ cho kỹ lại… Cuối cùng em có muốn gả cho anh hay không.” Dừng một chút, Nhậm Ma Vương cúi đầu, cắn răng, “Nếu đến lúc đó, em không xuất hiện trên hôn lễ, anh cũng sẽ không trách em.”
Dứt lời, Nhậm Hàn quay người rời đi thật nhanh.
Nhìn bóng dáng cô quạnh của Nhậm Hàn, ta đột nhiên có cảm giác muốn khóc lên thật to. Nhậm Ma Vương, sao anh có thể bỏ em ở đây mà đi?
Giải thích một câu cho em, để em cùng kề vai sát cánh với anh, khó khăn lắm sao?
(*) Quy luật Bối Bột: Một quy luật trong tâm lý học, nhưng mình không tìn được phiên âm tiếng Anh của nó. Ai biết xin để lại comment giúp mình với.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!