Hủ Nữ Mãnh Như Hổ
Chương 36
Ta mặt dày nói với bọn người Xán Xán vài câu xã giao, rồi tự làm cho mình một tách cà phê nóng. Mười phút sau, rốt cục, tên đầu sỏ cũng xuất hiện ở cửa ban biên tập.
Nhậm Hàn khoanh tay trước ngực, dựa người vào cửa, nhíu mày nhìn ta.
Phía sau, vô số người A B C D ngó ra xem kịch vui. Ta cắn răng, hận không thể dùng một tách cà phê nóng này hắt thẳng lên đầu Nhậm Hàn. Ta chịu nhục như vậy, là vì cái gì? Vì cái gì?
“Phó tổng giám đốc Nhậm có việc gì ạ?”
Nhậm Hàn hừ lạnh lùng, “Không thấy tin nhắn của tôi sao?”
“Ha ha, bận việc quá, còn chưa kịp xem.”
Nghe vậy, con ngươi Nhậm Hàn càng phát tia lạnh băng, “Ưm, ra vậy. Cô đã không muốn đến văn phòng tôi nói chuyện, vậy thì ở chỗ này nói thẳng đi”, dứt lời, Nhậm Hàn dừng một chút rồi mới nhẹ nhàng nói, “Anh ở khách sạn Kempinski chờ em.”
Thanh âm không lớn không nhỏ, lại vừa vặn có thể bay khắp đại sảnh cùng từng góc trong phòng ban biên tập. Nhậm Hàn dứt lời liền xoay người đi. Đi được hai bước, lại giả bộ trở lại ám muội cười, “Số phòng không thay đổi, vẫn là tối hôm đó”.
Sét đánh trời quang, cho dù da mặt ta có dày, cuối cùng cũng bị Nhậm Băng Sơn một câu đập nát.
Phía sau, không cần quay đầu, dùng cái ót cũng có thể thấy, các vị đồng nghiệp đang đưa tay chỉ trỏ.
Ta thật quá vĩ đại, quá cao thượng, vì công ty tạo ra một chuyện xấu như vậy, từ đó làm cho các đồng nghiệp ít nhất hai tháng cơm trưa đều có chuyện để say sưa bàn tán.
Ta vô tội biết bao, oan uổng biết bao, rõ ràng thị dâm uy là Nhậm Hàn, bức ta làm gián điệp cũng là Nhậm Hàn, nhưng kết quả là, bị nghìn người chỉ trích cũng chính là ta.
Ông thầy Lỗ Tấn ơi, cầu ngươi ở trên trời có linh, thay ta thu thập tên yêu nghiệt Nhậm Hàn này đi!
Tối 5:58:03, ta đứng ở cửa khách sạn Kempinski, lay động trong gió.
Lấy di động ra xác nhận lại tin nhắn của Nhậm Hàn thêm lần nữa, gọn gàng: “Sáu giờ, tầng 3 Kempinski”. Đúng vậy, là chỗ này, sáu giờ. Nhưng vấn đề là, hắn muốn làm gì?
Hai tiếng trước, Nhậm Hàn trước mặt mọi người yêu cầu ta đến khách sạn gặp nhau, ta chỉ cho rằng đây là trừng phạt nho nhỏ trả đũa ta không chịu ngoan ngoãn tới văn phòng hắn, nhưng bất luận thế nào cũng không thể nghĩ được, hắn thật sự gửi tin nhắn thời gian địa điểm chính xác cho ta.
Một anh chàng độc thân gửi một tin nhắn như vậy cho một cô gái độc thân, thật sự là vô luận thế nào, cũng làm cho người ta hiểu được một chút ám muội. Đứng ở cửa Kempinski, ta rất lâu cũng không thể nhấc được nửa bước chân. Giả thiết lần thứ một nghìn lẻ một, Nhậm Băng Sơn muốn làm gì?
Nói chuyện cụ thể việc trộm tư liệu? Thế thì hẳn là đi tiệm cà phê.
Ăn cơm kết thân thu mua lòng người? Thế thì hẳn phải đi nhà hàng.
Ở khách sạn như vậy có giường, có không gian riêng tư… Chẳng lẽ, Nhậm Hàn thật sự tính ăn ta?
Ta kinh hãi, nghĩ đến khả năng bị ăn, đứng trong thang máy, ta ôm cup B kiêu ngạo của mình lạnh run. Nếu, ta nói là nếu… Nhậm Hàn thật sự chuẩn bị ăn ta, ta có nên hay không trước khi hắn ăn, tiên hạ thủ vi cường đường hoàng phản công, lật ngược đem hắn làm thịt?
Nhưng mà, “làm thịt” hình như từ trước tới giờ đều chỉ dùng trong trường hợp thủ trưởng làm với cấp dưới, như vậy cấp dưới làm vậy với cấp trên thì gọi là gì?
Trong đầu ta hết hỗn loạn lại hỗn loạn, cắn móng tay không biết làm sao, thang máy “đinh” một tiếng đến lầu 3. Ta ngẩng đầu nhìn lên, lưng cứng ngắc tại trận.
Hoa lệ, bước một bước xuống chiếc thảm đỏ mềm mại đến mức muốn té ngã, khăn trải bàn hình vuông trắng tinh thêu hoa văn hình hài thanh nhã, nữ tân tiếp khách uyển chuyển xúc động lòng người đứng chờ ở đại sảnh, đại sảnh hoa lệ phú quý chất đầy đủ loại đồ ăn tây và sâm banh, còn có các tiên sinh tiểu thư mặc lễ phục muôn màu muôn vẻ, đứng ở đại sảnh giơ cao biểu ngữ:
Tập đoàn XX kỷ niệm một năm Sâm Banh XX được đưa ra thị trường.
Thực tế cho thấy, nơi này là tiệc rượu của tập đoàn XX.
Thực tế cũng cho thấy, vừa rồi ta hoàn toàn hiểu sai, tự mình đa tình một phen. Mục đích Nhậm Hàn gọi ta đến… Có thể là cho ta làm đại biểu cho tạp chí tham gia tiệc rượu.
Quả nhiên, phía này ta đang há miệng líu lưỡi, đằng kia Phó tổng giám đốc Nhậm Hàn nho nhã lễ độ đã đi xuyên qua đám người, vẻ mặt tươi cười đến trước mặt ta, lạnh lùng nói, “Cô đến muộn 1 phút, trừ lương 50 đồng.”
Ta nhìn Nhậm Hàn trên cao vời vợi, cả vú lấp miệng em, có một sự hung hăng muốn đạp hắn một cước, hưởng thụ hắn ở giữa bữa tiệc rượu tao nhã như thế này lớn tiếng thảm thiết kêu lên những âm thanh dục vọng. Công ty quy định, làm khách tham dự tiệc rượu, không thể muộn, nếu không trừ lương. Việc này không thành vấn đề, vấn đề là… Phó tổng giám đốc Nhậm ngươi có tin nhắn nào bảo ta tới tham gia tiệc rượu sao?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!