Hứa Đi...Anh Sẽ Về
Phần 21
Chiều hôm sau chú Tùng đón nó ở trường. Vì phòng nó có mấy chị em gái, nên chú Tùng mời tất cả đi ăn.
Thấy chú… các chị không khỏi ngưỡng mộ vì nó có thể yêu được một anh đẹp trai, lại lanh lợi như chú. chú Tùng nói chuyện thân thiện. Ngồi giữa mấy cô gái.
-cái Quỳnh nó hiền hiền mà giỏi nhỉ. Tán được anh đẹp trai thế này.
-nhưng mà cái Quỳnh nhà mình cũng xinh còn gì?
-trai tài gái sắc… quả không sai.
Nó cười ngại nhìn chú Tùng, chú Tùng cũng nhìn nó tủm tỉm.
-thế này thì Quỳnh nó đi anh có đợi được không?
-Quỳnh đi anh cũng sang đấy mà. Anh vừa về đây.
-vậy ạ. Bên đấy vui khônganh?
-vui
Mấy chị ngồi nghe chú kể chuyện về miền đất hứa. nơi sẽ mang đến cho họ và gia đình một cuộc đời mới tươi sáng hơn. Chú Tùng nhìn nó hạnh phúc. Kế hoạch chú vạch ra nơi đó không chỉ là tiền mà là chúng nó sẽ được bên nhau. được có một gia đình riêng. Nơi mà không có ai biết chúng nó là ai, và không nặng quan niệm hai chữ họ hàng.
-anh nhờ mấy bạn một chuyện được không?
-vâng , anh nói đi
Chú Tùng cười cười nhìn mấy cô gái đang ăn ngon lành.
-anh cũng mới về, chưa muốn về quê ngay, muốn ở chơi cùng Quỳnh mấy hôm. Cho nên Quỳnh không có trong phòng. Mọi người nói giúp anh nhé.
-vâng… cái đó sao gì.
-vâng… anh cứ yên tâm.
-với lại Quỳnh sắp đi nên bố mẹ không cho yêu ai. Các em gặp người quen của Quỳnh đừng nói gặp anh nhé.
-khổ thế cơ à?
-uh. Hai bên không cho tụi anh quen.
-sao khổ vậy… có chuyện gì?
-thì Quỳnh còn bé em ạ. Lại đi thế này. bố mẹ chưa muốn cho yêu ai. Còn anh thì…
Chú Tùng nhìn nó tủm tỉm.
-là bố mẹ ướm cho một cô, nhưng anh yêu Quỳnh nên bố mẹ chưa đồng ý. Anh cần thời gian thuyết phục ý mà.
-ôi… tình yêu của hai người viết thành tiểu thuyết được đấy nhỉ?
-yêu nhau như thế cơ mà… kệ đi, rồi sau này có cháu ông bà phải đồng ý.
Nó không biết nói gì . mọi thứ phó mặc cho chú tự đi mà lo. Đến lúc về. Chú Tùng dẫn cả hội về phòng, đứng ngoài chờ nó lấy mấy bộ quần áo rồi dắt nó trốn ra ngoài. Hai đứa đi như chạy trốn. Thi thoảng nhìn lại xem có bị chú bảo vệ chạy theo không? Cảm giác trốn chạy vui đến lạ. Chú Tùng đưa nó ra đường. Hai đứa nhìn nhau.
-giờ đi đâu?
Cả hai cùng hỏi một câu rồi nhìn nhau cùng cười.
-đi chơi lúc nhé.
Câu nói cả hai cũng cùng nói, làm cho nó hạnh phúc vô cùng. Chú Tùng kéo tay nó lại. nhéo mũi.
-ham chơi lắm cơ.
-kệ
Nó kéo chú đi theo mình. Chú Tùng nó cũng hạnh phúc không kém… bày trò lười biếng cho nó ra sức phải kéo đi. đứa con gái thì nhỏ nhỏ gầy gầy, đứa con trai thì cao lớn. Trông như một câu chuyện hoạt hình ngược đời. mà ai đi qua cũng thấy hai đứa này tinh nghịch và đang rất yêu nhau.
Nó mệt quá, quay lại cau mày mè nheo.
-sao lại giở thói lười ra vậy, tự đi đi.
-người ta ăn no rồi… căng da bụng thì trùng da mắt.
-thế về ngủ đi, người ta đi chơi một mình.
Nó giận dỗi bỏ đi, chú Tùng lon ton chạy theo dỗ dành… hai đứa , đứa chạy đứa đuổi. nó đứng lại ,quay lại cong môi.
-Sao bảo về cơ mà
-về phải cả hai cùng về chứ. Để người yêu xổng chuồng cho chúng nó bắt mất à?
-cái gì mà xổng chuồng.
Nó tức lên xông vào nhéo eo chú Tùng. Chú Tùng kêu lên giữa phố. Phố hà Nội tối rồi mà người qua lại vẫn có nhưng vì lạnh nên không được đông.
-chết mất thôi, ác lắm.
Chú Tùng nhéo lại má nó.
-tính bắt nạt người ta đúng không? Không còn là con Na ngây thơ đâu nhé.
Chú Tùng cười.
-không phải Na ngây thơ nhưng cũng vẫn là Na hay khóc nhè.
-ai thèm khóc nhè…
-qua thấy người ta khóc nhè còn gì?
-chơi bẩn.
Nó đẩy chú ra rồi đi một mình trên phố, mùi hương của những chùm hoa sữa nở muộn, ánh đèn đêm đỏ đỏ một góc con đường, lấp ló những vùng tối sáng, long lanh những ánh đèn xe, ấm áp hơi ấm của tình yêu chớm nở… nó yêu rồi… Hà Nội đẹp quá.
-làm gì đấy?
-cởi áo ra… nóng quá.
Nó cởi phăng chiếc áo khoác đưa cho chú… chú cùng ngoan ngoãn cầm rồi lẽo đẽo bám theo. Thi thoảng lại vơ cô người yêu nhỏ vào vòng tay… sợ nhỡ đâu có anh chàng nào đi nhanh qua vợt mất.
Chú Tùng kéo nó lại,đứng từ đằng sau rụi đầu vào tóc nó hít hít. Bàn tay bám chặt lấy eo tình tứ vô cùng. Nó cũng đồng thuận. Khẽ quay đầu rụi lại lên tóc chú. hai người đứng đó, trao yêu thương cho nhau vài phút đồng hồ rồi tiếp tục đi.
-mình ăn gì đi em nhé.
-mới ăn mà.
-nhưng người ta đói rồi.
-thế muốn ăn gì.
-em ăn gì , người ta ăn đấy.
Nó suy nghĩ. Nghĩ được chút thì tủm tỉm. chú Tùng nhìn nó cũng tủm tỉm theo.
-này đừng có mà nghĩ troll người khác nhá.
-người ta có nói gì đâu.
-thế đang nghĩ gì nói ra mau.
Nó cười tủm.
-người ta nghĩ đến một con heo… hở tí là đòi ăn… làm tí là kêu đói.
Chú Tùng lườm nó.
-người ta là người đấy. đói phải biết đòi ăn.
-con lợn nhà người ta đói cũng biết đòi ăn mà.
Chú Tùng tức lên, nhéo má nó.
-có mỗi chuyện ăn thôi dám ví người ta như con lợn xấu xí đó hả.
-nhìn đây này… đây đẹp trai nhá… cao to nhá… men lì nhá… có ý thức hẳn hoi, nhận thức hẳn hoi.
-cơ mà… không biết con lợn lúc thèm gái có biết bảo cho anh hôn cái không nhề.
Chú Tùng cúi xuống hôn lên môi nó tinh nghịch cắn cái vào môi rồi rời ra… nó bị hớ rồi… đỏ mặt lườm.
-chứng tỏ ở đây có hai con lợn.
Nó phì cười. nhéo eo chú Tùng kêu lên rồi lôi đi.
-đừng có mà lý sự ở đây.
-ai thèm lý sự… đây chỉ thèm ăn thôi nhá.
-được rồi… cho đi ăn cháy túi thì thôi.
-đây không sợ… đây là người có tiền mà.
Nó hậm hực cái thứ chọc dai… môi cong lên lườm. Chú Tùng cười kéo nó vào quán . hai đứa lại ăn… ăn và ăn… ôi cuộc sống sao bình yên và hạnh phúc thế.
Ăn xong Hai đứa lôi nhau về chỗ ngủ. Chú Tùng dắt nó lên. Lần này nó ngại… lại sợ cứ hứa hẹn mãi chú sẽ không chịu nhường… giờ hai đứa ấy nhau đã được chưa… nó còn không biết.
Thấy bạn bè nhiều đứa đang đi học dở đã lấy chồng… giờ bằng tuổi nó đã có con… nó cũng không biết cái thứ ấy phải làm thế nào… 1 con trai… một con gái trong phòng ôm nhau… có chửa không ý chứ. Mà nếu có chửa… thì đi làm sao được.
Thấy nó ngập ngừng…chú Tùng quay sang
-Na sao thế…
-em…
Nó cúi xuống đỏ mặt.
-có chuyện gì à?
-em sợ.
-sợ gì?
-sợ… người ta đòi…
Chú Tùng nhìn nó phì cười. kéo nó lên phòng nhanh hơn.
-nhiệm vụ phải thực hiện… giờ em không làm thì còn bị các cụ mắng cho ý.
-đùa à… phản đối cho mà xem.
-không phải đâu.. ông bà nào cũng mong có cháu cả thôi… ko đẻ được xem… có mà sốt vó.
Nó cười khổ.
-nhưng không phải bây giờ.
-vậy em nghĩ bao giờ.
Chú Tùng đóng cửa cài then cẩn thận, cởi áo khoác cho nó treo lên.
Khẽ ôm nó nhẹ nhàng miệng thì thầm.
-vậy em nghĩ bao giờ.
-em nghĩ cần để lớn thêm.
Hí hí hí
Chú tùng cười khúc khích.
-người ta 28 mùa xuân rồi nương tử ạ.
-người ta mới 18 thôi.
-theo luật pháp thì đủ tuổi kết hôn chưa?
-đủ rồi…
Nó gật.
-đấy em thấy không. Độ tuổi đã được cả thế giới nghiên cứu… là đủ để kết hôn, đủ sức khỏe để sinh con, đủ khả năng có con, đủ nhận thức để làm mẹ. 18 tuổi là trưởng thành rồi.
Nó cười với cái lý của chú Tùng… chú Tùng ôm nó nịnh nịnh.
-28 mùa xuân rồi người ta mới được ôm gái, mới được biết thế nào là có người yêu… 28 tuổi còn trinh.. là cứng lắm rồi đó…làm ơn… phá đi cho mềm được không?
Nó cười rúc rích… chú Tùng nhăn nhó khổ sở.
-cứ bắt người ta ngồi nhìn thế này thì ai mà chịu được… một hình thức tra tấn mới à… đồ hít le.
Nó cười… quay lại vòng tay lên cổ nịnh nịnh.
-nhưng mà em vẫn còn sợ…cứ từ từ cho em quen được không?
-muốn quen chứ gì?
chú Tùng nhanh nhảu nhấc nó đặt lên giường đè xuống hôn, hơi thở khó nhọc lắm rồi ý. Cái miệng tham lam chiếm trọn môi nó, mút chặt không rời… bàn tay hư hỏng khuấy đảo. Bóp mạnh. Nó kích thích nhưng vẫn sợ… nó giữ lại
-đừng mà… em xin…
-không…cho anh xin đi mà… anh không nhịn nổi.
Nó giữ tay chú Tùng…
-đừng
-không… anh xin
Chú Tùng hôn nó vội vàng.
Kéo áo kéo quần nó ra.. cho đến khi trên người nó còn cái quần chip…nó giữ chặt không cho cởi nốt. Chú tùng thở phì phò… đôi mắt đục ngầu.
Một đứa giằng một đứa giữ… chú Tùng nó mất hết kiểm soát.. kéo tay nó ấn vào chỗ cứng cứng kia… nó giật mình rụt lại
-cứu anh với…anh sắp chết rồi.
-nằm im ngay…
Nó rơm rớm nước mắt…
-nằm im đi được không?
-anh yêu em mà… đừng như vậy anh xin
Nó khóc… nó còn đang sợ… đang đấu tranh không biết có nên… nó vẫn sợ bố mẹ… sợ ông bà… nó muốn được sự chấp thuận mới làm thế.. nó sợ chị Rơm thứ hai… rồi chúng nó lại chia cách… rồi người đàn ông lại đi yêu người khác… nó sẽ đau
-không…
-anh xin em.
-không… em chết đó, em xin anh.
-anh cũng chết…
Chú Tùng ghì nó xuống thở. Tay kéo tay nó vào cầm lấy thằng em thẳng thắn và cứng đơ. Nó bị bắt phải cầm lấy… khuôn mặt đỏ ửng lên. Tay chú Tùng dậy nó đi lên đi xuống.
Nó khẽ cười ngại nhìn chú.
-thế là thế nào?
-là nó muốn em.
-lúc nào cũng thế này thì gọi gì là muốn người ta.
-ở bên em nó mới thế… còn bình thường nó ngủ… bé tí.
-vậy cho nó ngủ đi.
-nó phải được yêu nó mới ngủ.
-thì làm thế nào.
-em giúp đi… xin em đó.
Chú Tùng lại mè nheo khổ sở… nó thương nhưng nó không cho… hại chú Tùng phải nằm xuống ôm nó… không khiến nó sờ nữa… kéo mạnh nó vào lòng ôm chặt… miệng nói phụng phịu.
-thế mà bảo về đi em đền.
Nó cười khúc khích, nhéo má chú Tùng
-thôi ngủ đi, em biết rồi… cho em nợ.
Ngày hôm sau hai đứa nó lại đi chơi… hà nội sao đẹp thế.. lần đầu tiên nó ra hà Nội mà lại có cơ hội chơi vui như thế này.
Có người yêu sướng thật các bác ạ, được dạo chơi trên những con đường… được có người chăm sóc.. có người ủ ấm đôi bàn tay.. được có ai đó cho mình là tất cả.
Chú Tùng mua cho nó gói bỏng ngô, vừa đi vừa nhấm nháp… nó đi sát chú… nhỏ nhỏ xinh xinh… nhìn hai đứa như bức tranh phản diện. Buồn cười.
-kiếm cái gì ăn đêm đi rồi về ngủ cái.
Chú Tùng giục nó.
-người ta ăn bỏng no rồi.
-người ta đói.
chân chú Tùng dài…bước nhanh lôi nó đi như chạy…
-gì mà đi nhanh thế… chạy theo mỏi chân quá.
Chú Tùng đứng lại nhìn nó. Rồi cúi xuống
-leo lên đây.
Nó tròn mắt
-cõng á
-uh
-nặng lắm đó
-thôi đi cô… tôi cõng cô từ ngày cô còn cởi chuồng rồi.
Nó mím môi cười ngại… may không có ai.nó trèo lên lưng chú… tay quàng qua cổ.
-giờ… cõng tiếp đi, bắt cõng cả đời.
-không phải nói là… giờ sau gần 2 chục năm… vẫn có thể cõng cô… lúc cô không mặc gì.
Hí hí hí
-Nói bậy… có mặc đây.
-lúc không mặc cõng được mà
-tầm bậy… cái miệng hay nói bậy
-hay nghĩ đến thì hay nói.
-nói người ta cười cho
-Nói với vợ thôi sợ gì.
Chú Tùng cõng nó vào quán ốc … gọi mấy đĩa ốc xào.. thơm nức… rồi kêu ra chai rượu
-ngày trước ăn ở đây.. giờ cũng ăn ở đây
-có gái không?
-có… đây này.
Chú chỉ nó.. cười cười rót 2 ly rượu đưa về phía nó
-hai vợ chồng đọ tửu lượng.
Nó cười.
-người ta chưa uống bao giờ.
-vậy nhấp môi đi.
-mình uống ít thôi nhé. Say đó.
-say sao được. Say người là chính thôi.
Chú Tùng nhìn nó, nó nhìn lại tình bể tình. Yêu thương ngây ngất.
Chú Tùng đi bộ đội về… thuốc biết hút mà mấy bữa nay chưa thấy đụng điếu nào. Rượu uống khỏe lắm mà giờ cũng nhấp cái môi vài chén thôi.
Nó nhấp chút lên đầu lưỡi mà cả người nóng gian. Váng hết cả đầu, mặt đỏ tưng bừng.. chú Tùng nhìn nó cười.
-xinh lắm rồi nhé.
-đã nói không uống được rồi mà.
-ai bắt.
-thôi đi về đi mệt rồi.
Nó hoa hết cả mắt… muốn lăn quay ra đây rồi. chú tùng cười. đứng lên nhấc nó đứng dậy. nó mơ màng đi ra ngoài cửa… hơi lạnh khiến nó rùng mình…
Hóa ra say rượu nó lại nâng nâng đến vậy…
Chú Tùng bước ra theo nó. Tay nắm tay…
-chưa đc hụm nào mà say vậy
-say người là chinh
Nó chém lại… chú Tùng cười. nắm tay nó chặt
-đi được không?
-được chứ.
-nhưng mà…
-gì cơ?
-em thấy lạnh.
Chú Tùng đứng lại. mở áo kéo nó vào bên trong…
-trong kia ấm, ra bị sốc nhiệt rồi… thế đã ổn chưa?
Nó rúc vào sâu trong áo ôm lấy. mắt nhắm lại
-ổn rồi…ngủ luôn trong này được… ấm lắm
-không được.. về thôi không cảm lạnh giờ
-không muốn về… đứng thế này vui hơn.
Nó nhắm mắt lười biếng
-thôi nào.. mở mắt ra…
Chú Tùng giục…
-ngoan nào
-không
Nó mè nheo lười biếng
-vậy để người ta cõng về.
-không
-không được
Chú Tùng cởi áo khoác lên người nó. Nó lại bắt mặc vào
-em chùm lên rồi nằm lên lưng anh… ấm cả hai…
-mà chỉ cần có em thôi… cũng đủ ấm lắm rồi.
Nó xúc động… trèo lên lưng dựa hết vào ông ấy. lười biếng phó mặc cho người đàn ông này mang nó đi theo. Về đến phòng… nó lười biếng để họ đặt lên giường, cởi giày cởi áo.lấy khăn lau mặt cho nó
-em say rồi à?
-uh… say rồi ngủ đi.
-em say lắm. say người ta mất rồi
Nó cười khúc khích… chú Tùng cười… cúi xuống thơm má nó
Đôi mắt nó mơ màng… vòng tay qua cổ giữ chặt. Nó yêu ông ấy nhiều lắm… giờ phút này… nó thấy mình mạnh bạo hơn hẳn.. bao nhiêu suy tư đắn đo, bao nhiêu sợ hãi,.. vì rượu mà tan đi hết.
-chú Tùng lò gạch kia.
-vâng em đây.
-sao chú lại yêu người ta
-em không biết
-thấy ghét…già rồi còn lừa trẻ con…
-ai thèm lừa… là trẻ con đi dụ dỗ.
-ai thèm dụ dỗ.
-chả dụ dỗ
-dụ dỗ thế nào?
-ai bảo xinh này.. đáng yêu, nấu cơm ngon.. lại còn…
Chú Tùng cười cười
-còn gì?
Nó tò mò.
-còn làm cho người ta muốn nữa.
Nó cười cong môi
-muốn gì cơ chứ.
Chú Tùng cùng cười lại… cúi xuống hôn nó lên môi nhẹ một cái.
-muốn thế này.
-thế thôi á
Nó kéo lại hôn một cái sâu hơn.
-nay người ta say rồi anh Tùng lò gạch ạ
-vậy ngủ đi, đừng có quậy
-ngày xưa sao người ta lại gọi là Tùng lò gạch nhỉ
-bởi ông Tùng thích cái lò gạch… mà ở cái lò gạch có bà thị nở… nên gọi là ông Tùng lò gạch thưa bà thị nở ạ.
-ai là thị nở cơ.. người ta xinh mà… ko xấu như thị nở.
-ai bảo xinh… xinh chỗ nào.. tự nhận à
-không… mà nhờ người ta nhìn cho. mắt xinh này… mặt xinh này… môi xinh… ngực cũng xinh luôn.
-đâu xem…
Nó thật thà… giơ ra cho chú xem cái mắt cái môi… chú cười cúi xuống hôn mắt hôn môi nó.
-còn nữa… giở ra cho xem nào..
Nó cười ngại che lại
-xấu hổ.
-nhanh lên.
-không..
-hóa ra xấu
Nó giật mình lườm… tay vén vén áo… kéo tay chú vào trong cho chú chạm vào.
Chú cười gian manh… cúi bóp lấy bóp để rồi cúi xuống vạch áo lên hôn lên hai bầu ngực căng tròn của nó
Nó kích thích… đôi mắt mơ màng giữ tay lên đầu chú… chú ngẩng lên nhìn nó… rồi lại cúi xuống.. lần này bạo hơn là ngậm lấy hai cái đầu hoa hồng hào, mút nhẹ.. nó kích thích mà cong người lên.
Hai đứa cứ vờn nhau qua lại cho đến khi nó phát hiện ra nó đã cởi gần hết đồ trên người. lần này hai đứa không chịu hỏi ý kiến nhau… mà chủ động vồ lấy đối phương.
Nó nửa tỉnh nửa say… vẫn biết là mình đang làm gì… nhưng nó kích thích… nó ham muốn quá rồi… lý trí thua cuộc…thò tay tự cầm lấy cái thứ kia… vuốt ve thích thú… đến khi người ta ngẩng lên… nó nhìn thấy cái đó to tướng thì đỏ mặt ngại ngùng… chú Tùng nhìn nó … đôi mắt mơ màng… bàn tay giữ chặt tay nó ở đó… một tay nắm chặt lấy bộ ngực… cuối cùng không chịu được mà nằm đè cả lên nó… miệng thì thầm.
-cho anh nhé
Nó nhắm mắt mơ màng ôm siết lấy miệng thì thầm đáp lại
-hứa với em. Phải yêu em suốt đời
Chú tùng nhìn nó đầy men tình.miệng khẽ thì thầm
-anh hứa
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!