Hướng Dẫn Xử Lí Rác Thải - Chương 34
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
79


Hướng Dẫn Xử Lí Rác Thải


Chương 34


Q.3 – Chương 34

Một gã đàn ông cặn bã chuyên hành hạ vợ con cần bao nhiêu thời gian để nhận được sự tha thứ của vợ? Lâm Gia Mộc sẽ nói với bạn: Chỉ cần thời gian ăn một bữa sáng.

Cô cầm quần áo để thay và đồ ăn sáng đến phòng bệnh, chỉ có một mình Khải Hân nằm trên giường bệnh chơi búp bê, một bộ quần áo vắt trên chiếc ghế bên cạnh, Trần Thục Lương không có trong phòng.

“Mẹ cháu đâu?”

“Mẹ cháu ra ngoài nghe điện thoại rồi”.

“Cô cháu mình ăn sáng đi. Cháu thích ăn bánh bao không?”

“Có ạ”. Khải Hân gật đầu: “Cô ơi, mẹ cháu sẽ đưa cháu đi xa bố cháu thật không?”

Lâm Gia Mộc ngồi xuống: “Thế Khải Hân có muốn bố mẹ xa nhau không?”

“Có lúc cháu không muốn bố mẹ xa nhau, nhưng có lúc lại cảm thấy bố cháu không về nhà sẽ tốt hơn”. Khải Hân suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Nếu bố cháu không uống rượu thì tốt, lúc không uống rượu thì bố cháu chỉ hơi nóng tính thôi”.

“Đây là mẹ cháu nói à?”

“Vâng… Mẹ cháu nói nếu cháu ngoan thì bố cháu sẽ không đánh cháu”. Khải Hân nghĩ một lát rồi lại thắc mắc: “Nhưng bạn KLyf Kỳ lớp cháu nói bạn ấy làm roi hỏng điện thoại của bố bạn ấy mà bố bạn ấy cũng không đánh bạn ấy”.

Trẻ con chính là một tờ giấy trắng, từ nhỏ đã phải sống với người bố bạo lực, đương nhiên cô bé cũng cho rằng bố nhà người khác cũng bạo lực như vậy. Nhưng sau khi đi học, các bạn nhỏ sẽ có cơ hội trao đổi với nhau và phát hiện thế giới này không phải như vậy. Sự thắc mắc của Khải Hân quả thực là quá bình thường: “Cô ơi, có phải mẹ cháu nói dối không? Hay là Kỳ Kỳ nói dối?”

Lâm Gia Mộc vuốt tóc Khải Hân: “Khải Hân là một em bé ngoan, bố đánh con không phải bố tốt”.

“Chị y tá cũng nói như vậy. Chị ấy còn nói mẹ cháu không tốt, mẹ cháu nên li hôn. Có phải mẹ cháu li hôn thì cháu và mẹ đều sẽ không bị đánh nữa không cô?”

“Li hôn thì bố cháu sẽ không về nhà nữa”.

Khải Hân cười: “Thế bố cháu có chỗ nào ăn cơm không?”

“Tất nhiên là có”.

“Vậy thì để mẹ cháu li hôn đi”. Khải Hân cầm bánh bao ăn rất vui vẻ, nhưng mới ăn được vài miếng lại nhíu mày: “Nhưng mẹ cháu sẽ không rời khỏi bố cháu đâu”.

“Vì sao?”

“Bố cháu nói mẹ cháu là người ti tiện, không có người đánh thì không chịu được”.

“Bố cháu nói với chau thế à?”

“Bố cháu nói trước mặt cháu”.

Lâm Gia Mộc vuốt tóc Khải Hân, tư tưởng của đứa nhỏ này đã bị tình hình gia đình làm cho hỗn loạn hết cả rồi.

“Cô ơi, cháu có thể lớn lên thật nhanh hay không?”

“Vì sao?”

“Có một chị trong ti vi nháy mắt đã lớn lên rồi, trở nên xinh đẹp lại còn biết võ công. Cháu lớn lên sẽ có thể bảo vệ mẹ cháu, bố cháu cũng sẽ ngoan hơn”.

“Khải Hân bây giờ đã rất xinh đẹp rồi mà”.

***

Khải Hân vừa ăn xong thì cửa phòng bệnh mở ra, Trần Thục Lương xách một túi McDonald đi vào: “Ơ… Gia Mộc, cô tới sớm thế”.

“Em không có việc gì, định mua đồ ăn sáng đến cho mẹ con chị…” Lâm Gia Mộc nhìn Trần Thục Lương, biết ngay Trần Thục Lương vừa gặp Trương Hoành Lượng về. Cả người cô ta như sáng bừng lên, nụ cười thỏa mãn mang trên mặt, nếp nhăn hình như cũng ít hơn trước: “Chị Trần, chị có chiếc váy đẹp quá”.

“Bố Khải Hân mua cho tôi… Girdear, rất đắt tiền…”

“Vâng, chị mặc đẹp lắm”.

“Thật không?” Trần Thục Lương kéo thân váy: “Anh ấy là đàn ông, không biết mua quần áo… Anh ấy còn mua mấy bộ váy cho Khải Hân, cả McDonald nữa”.

Nhìn thấy mẹ và túi McDonald, mắt Khải Hân sáng lên một lát, nhưng đến khi nghe nói là bố mua thì cô bé lại trở nên ủ rũ: “Mẹ, mẹ con mình phải về nhà với bố à?”

“Bố con đang thanh toán viện phí dưới lầu, bác sĩ nói con còn phải nằm viện theo dõi mấy ngày, sau đó mẹ con mình sẽ về nhà”.

Dường như Trần Thục Lương chưa hề nói đến chuyện li hôn, dẫn con rời khỏi chồng mình bao giờ. Biểu hiện của Trần Thục Lương lúc này giống như là Khải Hân thật sự trượt chân bị ngã, Trương Hoành Lượng là một ông bố đáng kính vậy.

Lâm Gia Mộc đứng lên: “Em còn phải đi phỏng vấn, giờ về nhà thay đồ, trang điểm. Em đi trước đây”.

“Gia Mộc, chồng tôi nói phải mời vợ chồng cô ăn cơm để cảm ơn”.

“Không cần không cần, chúng ta là hàng xóm, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm mà”. Lâm Gia Mộc quay lại nhìn Khải Hân đang ngồi lặng lẽ: “Tạm biệt Khải Hân”.

“Tạm biệt cô”.

Lâm Gia Mộc cảm thấy mình thật sự không thể ở đây thêm một giây đồng hồ nào nữa, nếu không nhất định cô sẽ cho Trần Thục Lương một cái bạt tai. Trên đầu con gái quấn trắng băng gạc mà vẫn không thể làm cho cô ta mở mắt ra, người phụ nữ này… Thảo nào cô Điền nói rằng chỉ cần giành được quyền chăm sóc cháu ngoại.

Dạo này Trương Hoành Lượng có thể nói là cực kì đắc ý. Đúng như những gì hắn nói với Trịnh Đạc, sau khi mấy người được thể nghiệm sự phục vụ tại sòng bạc ở khách sạn năm sao, đám bạn trước đó vẫn ậm ờ từ chối bắt đầu chủ động liên lạc với hắn. Có một người gọi là Cường ca thật sự giàu có mà hắn chỉ biết mặt, trước giờ không bao giờ thèm để ý đến hắn mà bây giờ cũng tìm tới hắn. Trương Hoành Lượng vui mừng hớn hở dẫn những người này đến đánh bạc ở hầu như tất cả các khách sạn bốn sao năm sao trong thành phố A theo chỉ dẫn của Trịnh Đạc. Chưa đến một tháng, hắn đã kiếm được hơn ba trăm ngàn tiền trích phần trăm, Trương Hoành Lượng hắn rốt cục cũng đã phát tài.

Lúc đầu Trần Thục Lương còn rất vui vẻ, dù sao Trương Hoành Lượng cũng đã ném cho cô ta mấy ngàn đồng chi tiêu mang tính tượng trưng, nhưng sau đó cô ta không vui được nữa. Thời gian đầu Trương Hoành Lượng thỉnh thoảng còn về nhà, sau đó cả ngày không thấy bóng người, điện thoại cũng không nghe, bất kể thế nào cũng không liên lạc được với hắn ta.

Từ trước đến giờ, Trương Hoành Lượng chưa bao giờ đi cả tuần không về nhà như vậy. Trần Thục Lương cuống lên: “Gia Mộc, có phải anh ấy gặp chuyện gì không?”

“Không có chuyện gì, hôm qua Trịnh Đạc còn nhìn thấy hắn mà”. Lâm Gia Mộc cười hì hì đáp.

“Đúng vậy, hôm qua tôi còn nhìn thấy hắn đưa cô bé chia bài ở sòng tên là Tiểu Phương về nhà mà”.

“Cái gì?” Trần Thục Lương trở nên căng thẳng: “Tiểu Phương gì cơ?”

Trịnh Đạc đi từ phòng ngủ ra, thoải mái ngồi xuống bên cạnh Lâm Gia Mộc, đưa tay ôm vai cô: “Tôi chỉ biết cô bé đó tên là Tiểu Phương, hình như chưa đến hai mươi tuổi, nhìn rất hiền lành. Cô ấy nhận Trương Hoành Lượng là anh nuôi”.

Trần Thục Lương không thể ngồi được nữa: “Anh ấy… Anh ấy sẽ không…”

“Ôi, bà chị à, đàn ông bao giờ chả thích chơi bời với mấy cô gái trẻ, chơi chán rồi sẽ về nhà thôi, chị không cần quá lo lắng”.

Lâm Gia Mộc giơ ngón trỏ chọc ngực Trịnh Đạc: “Ơ, vậy là anh cũng thích chơi bời với mấy cô gái trẻ à?”

“Anh hả? Anh thích chơi với em thôi”. Trịnh Đạc sờ chóp mũi cô, cảm thấy rất thích, lại thơm má cô một cái. Ơ, tên này dám lợi dụng cơ hội? Lâm Gia Mộc đẩy anh ta ra.

“Nói thật đi, không được lừa em”.

“Anh rất thành thật mà”.

“Nói dối, cái đứa… gọi là gì đó vẫn lén lút nhắn tin với anh đúng không? Em bảo anh chặn số nó mà anh không chặn”.

“Bạn bè mà, chặn số thì quá đáng quá, người ta lại tưởng anh sợ vợ. Hơn nữa cô ấy cũng có nhắn gì đâu, chẳng qua trời lạnh nhắc anh mặc thêm quần áo, trời nóng nhắc anh mở điều hòa, đến giờ cơm nhắc anh đi ăn cơm…”

Hai người chụm đầu vui đùa nửa thật nửa giả, Trần Thục Lương lại chìm đắm trong tâm tình của mình. Đây không phải lần đầu tiên Trương Hoành Lượng lăng nhăng bên ngoài, lần nào cũng tiêu hết tiền mới về nhà. Nhưng lần này có vẻ Trương Hoành Lượng phát tài thật rồi, hắn sẽ không cần hai mẹ con cô ta nữa…

“Trịnh Đạc, anh có thể nói với tôi sòng bạc của các anh mở ở đâu hay không? Tôi đi tìm anh ấy…”

Vẻ mặt Trịnh Đạc trở nên lạnh lùng: “Chị Trần, chị có biết đàn ông ghét nhất là đàn bà tự ý chạy đến chỗ làm của mình không? Sự nghiệp của Trương đại ca vừa mới phát triển mà chị đã làm phiền anh ấy như vậy, chị có muốn giữ anh ấy nữa không?”

“Tôi… Tôi chỉ muốn đưa mấy bộ quần áo cho anh ấy, trời… dự báo thời tiết nói trời sẽ lạnh”.

“Trương đại ca đã mua rất nhiều quần áo mới…” Trịnh Đạc nói lạnh lùng: “Tóm lại là khi nào gặp anh ấy, tôi sẽ bảo anh ấy về nhà”.

Vốn Trần Thục Lương thấy Trịnh Đạc lạnh mặt đã hoảng sợ rồi, hai chân run lẩy bẩy, lúc này thấy anh ta hơi nhân nhượng một chút, cô ta vội vã gật đầu: “Vậy… nhờ anh giúp cho, tôi đi về trước đây…” Cô ta đứng dậy rồi bước đi như trốn chạy.

Sau khi Trần Thục Lương về, Trịnh Đạc và Lâm Gia Mộc lắc đầu nhìn nhau: “Thu lưới chứ?”

Bây giờ Trịnh Đạc nhận ra trong vụ này chỉ có Khải Hân mới làm cho anh ta cảm thấy mình không lãng phí thời gian.

“Bây giờ anh gọi điện thoại cho Trương Hoành Lượng, em đi đón Khải Hân đến khu vui chơi”. Còn Trương Hoành Lượng nghe điện thoại rồi mang cơn giận về nhà, vợ chồng họ sẽ xung đột thế nào, chỉ cần không chạm đến Khải Hân thì Lâm Gia Mộc sẽ không hề thấy thương xót.

Trịnh Đạc gật đầu, cầm điện thoại vào phòng ngủ gọi điện: “Anh Trương, anh đang ở chốn dịu dàng nào thế?”

Trương Hoành Lượng quả thật đang ở một chốn dịu dàng. Lại Trung Sơn vốn luôn nhắm vào dịch vụ đỉnh cao, đừng nói đám nhân viên chia bài đều là người đẹp, cho dù là nhân viên vệ sinh cũng vẫn đẹp hơn khối người. Tiểu Phương đương nhiên rất xinh đẹp, tuổi trẻ, khéo miệng, biết cách làm người khác vui vẻ, rõ ràng hơn đứt Trần Thục Lương sớm đã hoa tàn nhụy rữa, bị đánh đến mức trở nên lầm lì ít nói không biết bao nhiêu lần. Gần như vừa mới cặp với cô ta, Trương Hoành Lượng đã lập tức vui quên trời đất: “Hê hê…”

“Anh đừng cười với tôi. Vừa rồi chị dâu đã đến nhà khởi binh hỏi tội tôi. Tại sao tôi chỉ đường phát tài cho anh mà lại thành ra đắc tội anh?”

“Nó nói thế nào?”

“Chị ấy bảo tôi dẫn chị ấy đến sòng bạc, chị ấy cần tìm anh”.

“Nó đến làm gì? Định mang vận xui đến cho tôi à? Tôi đã xem tử vi rồi, số tôi là đại phú đại quý, chỉ vì cô ta nên mới không thể phát tài được”. Tiểu Phương ngồi bên cạnh hắn ngẩng đầu nhìn hắn rồi rúc vào trong lòng.

“Tôi vất vả lắm mới khuyên được chị ấy về, có điều hình như chị ấy biết chuyện Tiểu Phương rồi, đều tại bà xã tôi lắm miệng mà ra cả…”

“Nó biết thì sao chứ?” Trương Hoành Lượng từ lâu đã không cần để ý đến thái độ của Trần Thục Lương nữa. Người phụ nữ đó bám dai như đỉa đói, đánh cũng không đi, xưa nay hắn ra ngoài vui vẻ vài ngày Trần Thục Lương vẫn mặc kệ.

“Ôi… Anh biết đây, làm nghề này của chúng ta chỉ sợ mâu thuẫn nội bộ, nếu chị ấy cạn nghĩ mà đi báo công an thì chúng ta đều phải đi bóc lịch hết…”

“Nó không dám đâu”.

“Thật không? Anh khẳng định chứ? Sao tôi cứ cảm thấy đầu óc chị ấy không bình thường lắm. Phụ nữ điên lên thì chuyện gì cũng làm được hết”.

Trương Hoành Lượng cau mày, quả đúng thế thật, đầu óc Trần Thục Lương đúng là không bình thường: “Được rồi, tôi sẽ về giải quyết chuyện này”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN