Hướng Dẫn Xử Lí Rác Thải - Chương Quyển 3 - Chương 44
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
82


Hướng Dẫn Xử Lí Rác Thải


Chương Quyển 3 - Chương 44


Trích lời Gia Mộc: Dưới ánh sáng đèn pha, ngay cả một hạt bụi cũng không thể nào giấu được.

***

Tiêu Vũ đi ra cổng chung cư, đẩy kính đen lên trên. Vừa rồi nhìn thấy Thời Tất Thành, cô ta không nhịn được cơn giận, muốn sớm nói rõ mọi chuyện với Thời Tất Thành nên chưa bôi mĩ phẩm dưỡng da đã đi ra rồi, bây giờ cảm thấy da mặt khô rất khó chịu. Cô ta đi vào nhà vệ sinh quán McDonald ven đường, lấy hộp mĩ phẩm trong túi xách ra, nhanh chóng chỉnh lại dung nhan mình. Vừa trang điểm được một nửa, một phụ nữ tóc ngắn ăn mặc hợp thời cũng đi vào, tay xách một chiếc túi xách GUCCI màu vỏ quýt giống túi xách của cô ta như đúc. Hai người thoáng nhìn nhau, mỉm cười hiểu ý. Người phụ nữ tóc ngắn cũng để túi xách lên bồn rửa tay, đầu tiên là rửa tay, sau đó gỡ kính sát tròng xuống cho vào hộp đựng kính sát tròng, lấy đôi kính dự phòng trong túi xách ra đeo lên.

“Phù, cuối cùng cũng xong. Sáng sớm đeo kính sát tròng không chuẩn, trên đường đi không khác gì người mù”. Người phụ nữ thở dài nói.

“Ờ”. Tiêu Vũ gật đầu, lấy lọ kem giữ ẩm trong túi ra bôi, cảm thấy da mặt dễ chịu hơn một chút, cầm túi xách xoay người ra ngoài.

Cô ta không nhìn thấy là trong lúc cô ta không chú ý, người phụ nữ tóc ngắn đã đổi chỗ hai chiếc túi xách.

Cô ta đeo túi đi tới nơi đỗ xe, mở túi định lấy chìa khóa xe, lại phát hiện chìa khóa xe trong túi không phải chìa khóa xe mình mà là của một chiếc Volkswagen. Cô ta lục túi xách, trong ngăn đựng điện thoại có iPhone 5, iPad, còn có ví tiền, bằng lái xe, chìa khóa, hộp trang điểm, khăn giấy… Khiến cô ta chú ý nhất là hộp đựng kính sát tròng… Cô ta nhớ lại một lát, vừa rồi trong phòng vệ sinh McDonald…

Trong lúc cô ta đang tìm xem trong ví tiền có chứng minh thư hay không thì điện thoại di động trong túi đổ chuông. Cô ta lấy điện thoại ra, bấm phím nghe máy: “A lô…”

“A lô, chào chị, tôi là người vừa nãy ở trong McDonald… Hình như chúng ta cầm nhầm túi xách rồi… Chị có thể quay lại đây để đổi lại không?”

“Ờ, tôi sẽ quay lại ngay”. Tiêu Vũ đặt điện thoại xuống, mở ví tiền ra xem. Trong ví có khoảng trên hai ngàn tệ tiền mặt, còn có mấy tờ đô lẻ và ba bốn chiếc thẻ ngân hàng, mấy chiếc thẻ hội viên. Tên trên chứng minh thư là Lâm Phương… Có lẽ chỉ là tình cờ…

Cô ta trở lại quán McDonald, người phụ nữ tóc ngắn tên là Lâm Phương kia đang cầm túi xách của cô ta trên tay đứng chờ ở cửa, nhìn thấy cô đi đến lập tức liền bước tới: “Chị vừa đi tôi đã phát hiện chị cầm nhầm túi rồi, nhưng vội đuổi theo mà vẫn không thể tìm được chị”.

“Xin lỗi”. Tiêu Vũ nhận lấy túi xách của mình, trả túi xách cho Lâm Phương. Cô ta mở túi ra xem, đồ trong túi vẫn nguyên vẹn: “Tôi phải mang nhiều đồ quá…”

“Không sao”. Lâm Phương nhìn tấm thảm tập Yoga và chiếc ba lô thể thao Tiêu Vũ đeo sau lưng: “Chị cũng tập Yoga à?”

“Ờ”.

“Hồi ở Mĩ tôi cũng tập, nhưng sau khi về nước lại không tìm được trung tâm nào phù hợp. Chỗ chị tập thế nào?”

“Cũng tốt lắm, ở ngay trên tòa nhà phái trước kia”. Tiêu Vũ lấy tập giấy ghi chú trong túi xách ra, viết số điện thoại phòng tập cho Lâm Phương: “Cô đi lên xem là biết ngay, ở đây huấn luyện tốt lắm”.

“Cảm ơn”. Lâm Phương cảm ơn rồi cất tờ giấy vào trong túi, chỉ chiếc Volkswagen Golf cách đó không xa: “Đó là xe của tôi, chị có cần tôi đưa không?”

“Không cần, tôi đi bộ mấy phút là đến chỗ đỗ xe thôi mà”.

“A, vậy tạm biệt chị”.

Lâm Phương ngồi lên xe, vẫy tay chào cô ta rồi nhấn ga hòa vào dòng xe cộ. Không cố gắng làm quen, cũng không thăm dò gì cả, chỉ thuận miệng nói mấy câu rồi nhanh chóng lái xe đi… Một chút nghi ngờ cuối cùng của Tiêu Vũ cũng đã biến mất, kiểm tra lại một lượt đồ đạc trong túi, ngay cả tiền lẻ trong ví cũng không thiếu một đồng, Tiêu Vũ xoay người đi về.

Lái xe đến cách đó hai con phố, Lâm Phương rẽ vào bãi đỗ xe của một siêu thị, dừng xe. Điện thoại di động xâm nhập thành công, định vị theo dõi khởi động thành công.

Trịnh Đạc chờ ở bãi đỗ xe gõ gõ cửa xe, xách một túi to đồ ăn vặt, mì ăn liền lên xe: “Xong chưa?”

“Rồi”. Lâm Gia Mộc thoáng nhìn đồ đạc anh ta mua: “Còn phải tiếp tục theo dõi à?”

“Lịch trình của Thời công tử quá dày, sau khi chăm sóc mẹ kế của vợ lại phải đi chợ, sợ là tối nay phải theo dõi cả đêm”.

“Anh cẩn thận một chút, Thời Tất Thành cẩn thận lắm”.

“Ờ”. Trịnh Đạc gật đầu. iPad phát ra tiếng cảnh báo, Thời Tất Thành đã hành động. Anh ta đặt mấy túi đồ ăn vặt xuống ghế xe Lâm Gia Mộc rồi mở cửa xe bước xuống.

Cuộc sống của bất kì ai cũng không thể chịu được thử thách của kính hiển vi, nói gì đến những người trong lòng vốn đã có chuyện mờ ám? Trịnh Đạc ngồi trong xe ăn khoai tây chiên, tính thời gian Thời Tất Thành vào tiểu khu. Lúc trưa hắn xách túi đồ ăn cao cấp đi vào tiểu khu, bây giờ đã là bốn giờ chiều. Xem ra “công việc” của vị Thời công tử này thật sự rất bận.

Anh ta vặn lớn âm thanh trong tai nghe, bên kia đã kết thúc thời gian nghỉ giữa hiệp, đại để đã đến lúc tâm sự cuộc đời, tâm sự lí tưởng, bồi dưỡng tâm tình để tái chiến hiệp hai.

Thời công tử quả thật có tố chất cao hơn nhiều so với đám nhà giàu mới phất bao em út bình thường, lời ngon tiếng ngọt trên giường cũng phải ngang tầm sách giáo khoa. Người phụ nữ nói chuyện với hắn nghe giọng rất trẻ, Thời công tử gọi cô ta là Vivi. Học đòi tên Tây quả thật không hay ho gì, Trịnh Đạc lại phải điều tra tên thật của cô ta lần nữa.

Anh ta đang suy nghĩ thì thấy một chiếc xe chuyển phát nhanh loại ba bánh dừng lại dưới lầu. Trịnh Đạc nảy ra một ý, xuống xe đi tới chỗ nhân viên chuyển phát nhanh, đưa cho anh ta một trăm tệ đổi lấy bộ đồng phục và chiếc túi, tùy ý nhét một món đồ chuyển phát nhanh vào trong túi.

“Ông anh, lát nữa ông anh phải trả lại đồng phục và túi cho em đấy nhé. Anh chàng nhân viên chuyển phát nhanh nói nhỏ.

Trịnh Đạc tiện tay ném chìa khóa xe cho anh ta: “Tôi để chìa khóa xe ở chỗ anh, nếu trong vòng hai mươi phút tôi không quay lại thì anh cứ lái xe đi là được”.

“Ông anh, em không biết lái xe”.

Trịnh Đạc nhìn anh ta một cái, lại lấy một túi khoai tây chiên trong xe mình ra: “Trời nóng, anh cứ ngồi trong xe tôi ăn tạm cũng được”.

“Ơ”.

Buông hết tay áo bộ đồng phục của hãng chuyển phát nhanh xuống, cài cúc cổ tay cẩn thận, đội mũ che khuất mái tóc ngắn gọn gàng, lục túi xách lấy cặp kính mắt xấu mù mua ở quán ven đường ra đeo lên, cố tình lật ngược tấm thẻ nhân viên giao hàng, khóe miệng hơi trễ xuống, Trịnh Đạc đứng ấn chuông cửa tầng lầu thoạt nhìn không khác gì một nhân viên chuyển phát nhanh thông thường. Khoảng một phút sau, có người bấm nút mở cửa, Trịnh Đạc dễ dàng tìm được căn hộ Thời Tất Thành đang ở và bấm chuông.

Người mở cửa là một cô bé cao ráo mặc kimono tơ tằm để lộ cặp chân dài: “Tôi xem trên mạng thấy sáng ngày mai chuyển phát nhanh mới đến mà”.

Trịnh Đạc thoáng nhìn vào trong nhà, cửa phòng ngủ hơi khép, loáng thoáng có thể thấy có người đang mặc quần áo bên trong: “Có phải cô Trương Hân không ạ?”

Vừa nghe thấy Trịnh Đạc hỏi Trương Hân, vẻ vui mừng trên gương mặt cô bé đã biến mất: “Anh nhầm người rồi, tôi không phải Trương Hân”.

“Vậy à? Địa chỉ ghi trên này là…” Trịnh Đạc giả vờ đọc bưu kiện chuyển phát nhanh, nói ra một địa chỉ.

“Anh nhầm rồi, đó là nhà A, còn đây là nhà B… Đúng là mừng hụt một trận”.

“Thật sự là xin lỗi vì đã quấy rầy cô…”

“Công ty các anh đúng là chậm chạp, đồ tôi mua cùng một ngày mà hôm qua đã đến, vậy mà hôm nay công ty anh vẫn chưa chuyển đến được…”

“Vâng, vâng…” Trịnh Đạc cười cầu tài: “Mã số chuyển phát nhanh của cô là bao nhiêu? Địa chỉ nhận là… Ngày mai nhìn thấy chắc chắn tôi sẽ chuyển đến cho cô ngay”.

Cô bé nhíu mày: “Địa chỉ chính là ở đây, mã số tôi không nhớ rõ, người nhận là Mã Vi Vi”.

“Được rồi. Ban ngày hay buổi tối cũng đều có người ở nhà đúng không?”

“Tốt nhất là anh nên gọi điện trước khi đến”.

“Vâng, vâng”. Trịnh Đạc ghi họ tên cô bé lại rồi cáo từ đi xuống.

Mã Vi Vi đóng cửa lại, lật tay cài cửa. Thời Tất Thành đã mặc quần áo xong: “Em lại mua đồ trên mạng à?”

“Em rảnh rỗi không có việc gì làm mà”.

“Chán quá thì ra ngoài tìm việc gì đó mà làm, tập thể dục cũng được”.

“Biết rồi”. Mã Vi Vi rất cao, nhưng khung xương lại không hề rộng, đặc biệt là hai chân rất dài, có thể nói là được trời ưu ái. Xét riêng gương mặt thì chắc chắn là không đẹp bằng Tiêu Vũ và Vương An Ny, nhưng được cái trẻ trung tươi tắn, cực kì biết chơi, cũng cực kì thích chơi, tuyệt đối là một bạn tình tốt, tính tình cũng rất ngây thơ, dễ chiều hơn nhiều so với Vương An Ny và Tiêu Vũ.

“Em nhớ cuộc hẹn thứ bảy rồi chứ? Em phải chuẩn bị thật tốt…”

“Không phải anh nói tạm thời chỉ có chúng mình chơi với nhau thôi, sợ bị nắm được thóp…”

“Bảo em chuẩn bị thì em cứ chuẩn bị đi…” Nói xong Thời Tất Thành bóp mông cô bé: “Đến lúc đó bảo đảm em cũng sướng là được”.

“Biết rồi”. Mã Vi Vi hôn má hắn một cái, hai người tình cảm một hồi rồi Thời Tất Thành mới ra cửa.

Trịnh Đạc đi nhanh xuống lầu, đưa cả áo, mũ và túi cho nhân viên chuyển phát nhanh: “Giờ anh đi đến chuyển hàng cho tòa nhà phía trước đã, nếu có người hỏi thì cứ nói là ở đây có nhiều hàng, phải có hai người cùng làm mới kịp”.

“Ờ”.

Nhân viên chuyển phát nhanh mặc áo khoác, đội mũ lên, ngồi lên yên xe. Khi anh ta khuất sau chỗ rẽ, người đàn ông kì quái vừa rồi cũng lái xe đi.

Mã Vi Vi tiễn Thời Tất Thành về, cũng không ngoan ngoãn ở nhà mà thay quần áo, đeo túi ra cửa, hẹn mấy người bạn đến một quán Starbucks không ngừng chụp ảnh tự sướng đưa lên weibo. Trịnh Đạc ngồi trong xe hầu như không tốn chút công sức nào đã xâm nhập được laptop và điện thoại di động của cô ta.

Máy tính của Mã Vi Vi đơn giản giống như bản thân cô ta, ngay cả trò chơi cũng là loại bình thường nhất. Cô ta chủ yếu là lên weibo khoe đồ, khoe ảnh. Tài khoản thanh toán trên mạng có không ít tiền, khoảng một trăm mấy chục ngàn. Theo lịch sử mua hàng của cô ta, riêng tiền mua đồ trên mạng hàng tháng của cô ta đã khoảng gần hai mươi ngàn, mua đủ thứ từ quần áo đến giầy dép, còn cả các loại đồ dùng kích dục, áo ngủ gợi cảm, xem ra là một bồ nhí rất có đạo đức nghề nghiệp.

Trên weibo vẫn cứ ông xã thế này ông xã thế kia, ông xã mua cho cái này cái kia, các loại hàng hiệu, danh sách bạn bè ngoài các loại đàn ông thì toàn là những cô gái trẻ trung như cô ta. Trịnh Đạc để ý thấy có những mấy người trong số này nhắc đến chuyện tụ tập cuối tuần.

Còn có người hỏi Mã Vi Vi cuối tuần cô ta có đi tụ tập hay không, Mã Vi Vi nói đã mua quần áo mới, trang sức mới, còn nói tuần này bắt đầu có thời gian, nhất định sẽ đi.

Sau đó chính là trêu đùa lẫn nhau, thoạt nhìn giống như một cuộc tụ họp của các triệu phú, nhưng Trịnh Đạc lại cảm thấy không đúng lắm. Lại xem thông tin cá nhân về Mã Vi Vi, cô bé này đóng vai một tiểu thư xinh đẹp ngây thơ con nhà giàu, nhưng thông tin cá nhân trên mạng lại rất rõ ràng, tốt nghiệp một trường đào tạo người mẫu hạng ba, từng tham gia cuộc thi người mẫu gì đó, từng làm người mẫu xe hơi gì đó, sau đó không còn liên hệ gì với giới biểu diễn, tóm lại là người mẫu nửa mùa điển hình.

Trịnh Đạc viết hai chữ “cuối tuần” thật đậm trên sổ ghi chép. Đúng lúc này, Thời Tất Thành dùng đến chiếc điện thoại di động kia.

“A lô! Chuyện tôi nhờ anh điều tra thế nào rồi?”

Người bên kia điện thoại nó giọng mang khẩu âm phía nam: “Đã tra rõ, là ung thư da, phẫu thuật rất thành công, có khả năng khỏi hẳn”.

“Shit!” Hiển nhiên là Thời Tất Thành cực kì thất vọng: “Bây giờ bà ta ở đâu?”

“Ở khách sạn Vương Miện, Vương An Ny đã đến tìm bà ta, có điều nghe người của khách sạn nói thì bà ta nói là mình phẫu thuật căng da mặt, phải tĩnh dưỡng trong khách sạn”.

“Anh biết bác sĩ và y tá chăm sóc bà ta hàng ngày là ai không?”

“Cái này còn phải điều tra”.

“Nhanh một chút”.

“Rồi, OK”.

Trịnh Đạc càng nghe càng thấy giọng người kia quen tai, cuối cùng lúc người đó OK, anh ta mới bừng tỉnh. Thì ra là hắn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN