Hướng Dẫn Xử Lí Rác Thải - Chương Quyển 3 - Chương 45
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
61


Hướng Dẫn Xử Lí Rác Thải


Chương Quyển 3 - Chương 45


Trích lời Gia Mộc: Đối với một người mạnh mẽ, cạnh tranh chẳng qua chỉ là một sự khích lệ nhỏ nhoi.

***

Đinh Thọ, người Giang Tô, đến thành phố A đã sắp được bảy năm, nói chuyện vẫn mang khẩu âm địa phương, ngoại hình không nổi bật, chiều cao cũng chỉ khoảng một mét sáu lăm, từ trước đến nay đều không nỡ mặc quần áo đắt tiền. Trịnh Đạc đánh giá toàn bộ quần áo trên người hắn cộng lại cũng sẽ không vượt qua một trăm tệ, một năm ba mùa trừ mùa đông đều đi giầy thể thao, đeo một chiếc ba lô to, thoạt nhìn rất tầm thường, không có gì đáng chú ý, có điều lại là một trong những thám tử tư giỏi nhất ở thành phố A, cũng là thám tử tư có thu nhập cao nhất.

Trịnh Đạc gõ cửa kính chiếc xe Jetta của hắn, Đinh Thọ đang ngồi co quắp giả chết trên ghế thấy không trốn được nữa, đành phải hạ cửa kính xe xuống: “Chào chú em, đã lâu không gặp”.

“Vâng, đúng là lâu rồi không gặp”. Trịnh Đạc vừa nói vừa ra hiệu cho hắn mở cửa. Đinh Thọ mở cửa xe, Trịnh Đạc lách người ngồi vào xe: “Nghe nói ông anh lại mới phát tài à?”

“Mọi người cùng phát tài mà”. Đinh Thọ cười nói: “Nếu đám người giàu đó không làm mấy chuyện thối nát thì chú với anh làm sao kiếm được tiền”. Hiển nhiên Đinh Thọ cũng biết Lâm Gia Mộc và Trịnh Đạc đang xen vào vụ này: “Anh không hề nhắc gì đến bọn chú cả”.

“Tôi biết ông anh không nói mà”. Hoặc nói cách khác là Thời Tất Thành không hề hỏi. Nếu Thời Tất Thành phát hiện gì đó, cho Đinh Thọ một chút lợi ích thì Đinh Thọ sẽ lập tức bán đứng anh ta và Lâm Gia Mộc mà không hề do dự lấy một giây: “Cứ tiếp tục duy trì nhé”.

“Ý chú là gì?”

“Nghề của chúng ta cũng có nguyên tắc làm ăn, phá đám lẫn nhau là không được”.

“Không phá đám lẫn nhau, càng không cản tài lộ của nhau. Đám người giàu này có tiền không có chỗ tiêu, cứ phải bòn rút từ từ mới được lâu dài. Chú em, chú và Lâm Gia Mộc làm việc… hơi tuyệt tình đấy”. Đinh Thọ rất rõ ràng các chi tiết của Thời Tất Thành, biết có Trịnh Đạc và Lâm Gia Mộc can thiệp vào thì nguồn thu nhập ổn định lâu dài này của mình sợ rằng sẽ gặp phiền phức lớn nên khó tránh khỏi cảm thấy khó chịu. Nếu không sợ nắm đấm thép của Trịnh Đạc thì hắn đã bán đứng hai người này từ lâu rồi.

“Ha ha, em có bao giờ làm chuyện gì quá đáng đâu, chẳng hạn như vụ ở bể bơi bãi biển năm ngoái… Nếu cảnh sát biết thì ông anh cũng phải bóc một vài quyển, còn cả mấy đồng hương của ông anh…”

“Chú muốn gì?”

“Có muốn gì đâu, em chỉ nhắc nhở ông anh một chút, ông anh chịu khó tìm mối nào béo bở khác đi là vừa, không lại ảnh hưởng đến việc phát tài”.

Nhìn Trịnh Đạc bước xuống xe, Đinh Thọ oán hận đấm vô lăng, hai người này thật sự là đáng ghét…

“Tai mắt của Thời Tất Thành là gã họ Đinh”. Trịnh Đạc vừa vào cửa đã nói.

“Còn của Tiêu Vũ là lão Tiêu”. Lâm Gia Mộc gần như đồng thời đưa ra tin tức này. Nhà họ Vương đúng là thú vị, mấy người trong nhà thuê những ba công ty thám tử tư, không kém phim điệp viên là mấy: “Lão Tiêu kín miệng lắm, rất khó khai thác, có điều hình như ý hắn là trong tay Tiêu Vũ cũng có mấy con bài rất mạnh.

“Nếu như là lão Tiêu thì em đã quét dọn sạch sẽ bên cạnh Vương An Ny chưa?” Đinh Thọ là một người lạc hậu, không thích các sản phẩm điện tử cho lắm. Nhưng lão Tiêu thì khác, dù thiết bị không tiên tiến được như bọn họ nhưng cũng có một vài món tốt.

“Em đã quét hai lần rồi, tìm được một thiết bị theo dõi định vị trong xe cô ta. Cô ta thay điện thoại liên tục, cái mới thay này mới dùng được gần một tháng, phỏng chừng lão Tiêu còn chưa tìm được cơ hội hạ thủ”.

“Hắn cũng biết chúng ta can thiệp vào vụ này chứ?”

“Biết rồi”. Lâm Gia Mộc bóp trán: “Có điều ý hắn cũng là không phá hỏng việc của nhau, ai kiếm tiền của người đấy”.

“Đinh Thọ lo chúng ta lật được Thời Tất Thành…”

“Lão Tiêu lại không lo lắng gì cho Tiêu Vũ, xem ra Vương Đông Quân quả thật là con của vua phế liệu”. Chỉ cần có đứa con này, Tiêu Vũ đã có thể bất bại… Nhưng nếu Vương Đông Quân không phải con của Thời Tất Thành thì tại sao hắn lại phải nghe lời Tiêu Vũ đầu độc vợ mình… Chuyện này có vẻ hơi khó hiểu, bởi vì đối với Thời Tất Thành, hành động không bằng ngồi yên chờ xem tình hình…

“Em còn nhớ tin đồn dạo trước không?”

“Tin đồn gì?” Lâm Gia Mộc nhíu mày.

“Năm ngoái có người chia sẻ trên mạng về một trò chơi thịnh hành của đám phú hào và lãnh đạo các doanh nghiệp những ngoài ở thành phố A, cuối tuần tụ tập, cùng chơi ma tuý và các trò dâm dật, yêu cầu là những cặp tham gia phải là người yêu hoặc vợ chồng, nhưng thật ra những người đám phú hào đó mang tới đều là bồ nhí”.

“Hình như là mấy tiếng sau người đưa thông tin đó đã tự gỡ xuống rồi”.

“Ờ, bây giờ anh hoài nghi chuyện này là thật…”

“Ý anh là…”

“Dạo Tết lão Tiêu đã tiết lộ lúc cùng ăn cơm với anh rằng hắn có một khách hàng lâu dài, biết đâu Tiêu Vũ sớm đã thuê hắn theo dõi những người khác trong nhà họ Vương. Nếu Thời Tất Thành tham dự trò chơi đó, bị Tiêu Vũ nắm được thóp thì việc hắn vội vã hạ thủ Vương An Ny cũng là điều dễ hiểu”.

“Bây giờ làm thế nào?”

“Tra, tra đến cùng”. Lão Tiêu có thể tìm được thóp thì chúng ta cũng có thể tìm được”. Vương An Ny, Tiêu Vũ, Thời Tất Thành, kì thực người yếu nhất trong ba người này là Thời Tất Thành, bất kể là thiên thời, địa lợi hay nhân hòa đều không ủng hộ hắn, địa vị của hắn trong nhà họ Vương cũng như một pháo đài cát, có thể bị đánh sập trong nháy mắt. Mà người có điểm yếu rõ ràng nhất cũng là Thời Tất Thành, đàn ông bẩm sinh đã có điểm yếu, biết rõ là chơi với lửa nhưng vẫn lao vào không kìm chế được. Có thể hắn cho rằng mình vẫn nắm giữ được cả hai người phụ nữ Vương An Ny và Tiêu Vũ, nào ngờ cả hai người đều đang mài dao soàn soạt chờ mình.

“Hoàng Thúy Hoa thì sao?” Tiêu Vũ sẽ theo dõi cực sát tình hình của Vương Hữu Tài, trước khi Vương An Ny bị thủ tiêu, Vương Hữu Tài sống được ngày nào thì Tiêu Vũ sẽ có ưu thế ngày đó. Cũng xuất phát từ lí do tương tự, Thời Tất Thành cũng không thật sự muốn Vương An Ny chết vì sẽ không nhận được gì cả, cho nên biết rõ Vương An Ny đã vứt bỏ hết đống mĩ phẩm cũ, hắn lại không tiếp tục hạ độc. Còn Hoàng Thúy Hoa… cả hai người này đều rất vui khi thấy bà ta chết.

“Em đã bảo An Ny khuyên bà ta tạm thời rời khỏi thành phố A, đợi gió êm sóng lặng rồi hãy về”. Lâm Gia Mộc cũng lo lắng cho an nguy của Hoàng Thúy Hoa.

“Ờ”. Trịnh Đạc gật đầu: “Buổi tối định ăn gì?”

“Đậu phụ Nhật Bản ở quán ăn dưới lầu cũng được lắm”.

“Để anh đi gọi đồ”. Trịnh Đạc vừa đứng dậy đã nghe thấy điện thoại của Lâm Gia Mộc đổ chuông. Lâm Gia Mộc thoáng nhìn số điện thoại gọi đến rồi lập tức từ chối nghe máy. Anh ta nhớ lại những gì Trương Kỳ nói, bạn trai cũ của Lâm Gia Mộc đã về nước…

“Điện thoại của ai đấy? Sao lại không nghe?”

“Điện thoại tiếp thị”. Lâm Gia Mộc nói rồi đưa số vừa gọi đến vào danh sách đen.

Spa, tạo hình, trang điểm, chọn quần áo, xem ra cô ả Mã Vi Vi này rất yêu nghề. Lâm Gia Mộc nhìn thiết bị theo dõi, đi theo phía sau Mã Vi Vi một quãng xa. Điểm đến của Mã Vi Vi không phải những khách sạn có vẻ rất cao cấp mà là một con phố có rất nhiều quán bar, cô ta dừng lại trước một hộp đêm có tên là Huyền rồi hoà vào đám người đi hộp đêm nhân dịp cuối tuần. Lâm Gia Mộc soi gương chiếu hậu, vuốt tóc, cởi áo khoác, cởi ba chiếc cúc trên cùng của áo sơ mi, lấy giày cao gót để trên ghế sau, đỗ xe rồi cũng xách túi hoà vào đám người trong hộp đêm.

Lúc này Mã Vi Vi đã tu tập với hai cô gái tầm tuổi cô ta, ngay cả dung mạo cũng có vài nét giống nhau. Ba người đang nhỏ giọng nói chuyện, hình như là đang đợi người nào đó. Mượn sự che chở của đám đông, Lâm Gia Mộc đến gần phía sau ba người này, nhìn ra ngoài cửa như thể không hề để ý, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ, cũng làm như mình đang đợi người nào đó.

“Vi Vi, tưởng anh chàng của cậu nói anh ta bỏ chơi rồi cơ mà?”

“Anh ấy không phải một người thích bình lặng, mấy tháng nay anh ấy không đi được, chắc đã bức bối lắm rồi”. Mã Vi Vi dùng ngón tay chải tóc: “Hai bạn độc thân lại hay, không cần phải bận tâm gì cả. Còn tớ… ngay cả chia sẻ một bức ảnh cũng phải kiểm tra tỉ mỉ… sợ…”

“Thôi đi, bạn đừng có làm bộ làm tịch nữa, cao ráo, đẹp trai, giàu có, bạn giành hết cả rồi, còn muốn thế nào nữa?”

“Đúng vậy, lấy đâu ra người nào thập toàn thập mĩ như thế nữa?” Cô gái có vẻ ít nói còn lại cũng lên tiếng đồng tình.

Điện thoại của Vi Vi đổ một hồi chuông, cô ta bỏ điện thoại vào trong túi: “Anh ấy đến rồi, tớ lên lầu đây”.

“Bye bye…” Hai cô gái kia cười tít mắt nhìn cô ta, đến lúc bóng cô ta biến mất sau lối rẽ lên cầu thang, cô gái ít lời mới nói một câu: “Con cave thối tha! Bắt được phò mã là đắc ý không biết mình là ai, mày tưởng mày có thể đắc ý như thế mãi chắc?”

“Hơ hơ, tiền của phò mã đều là người khác cho, vậy nên đâu có bao nhiêu mà cho nó chứ”. Cô gái có vẻ rất tốt với Mã Vi Vi nói: “Tớ nói với bạn này, tối nay…” Cô ta thì thầm một hồi vào tai cô bạn, hai người cúi đầu cười rúc rích.

Mặc dù Lâm Gia Mộc ngồi rất gần hai người này nhưng trong hộp đêm thật sự là quá ồn nên cô cũng chỉ có thể nghe thấy mấy từ, cave, phò mã gì gì đó. Những người này cũng không có trò gì mới, đơn giản là cậy trẻ tuổi xinh xắn để kiếm thêm ít tiền, hai bên lục đục với nhau thì nhiều chứ chân tình thực ý thì chẳng được bao nhiêu.

Cô chuyển ánh mắt sang cô nhân viên phục vụ đang đi lên tầng hai. Nhân viên tầng hai ăn mặc khác nhân viên tầng một, mặc âu phục đen viền vàng, sơ mi trắng, váy ngắn, tất lưới, giày cao gót…

Cô lặng lẽ đến gần, chờ nhân viên nọ đi xuống lầu, lại lặng lẽ đi theo phía sau.

Mười phút sau, một người đẹp để tóc ngắn, trang điểm đậm, mặc đồng phục nhân viên âu phục đen viền vàng bưng khay rượu đi lên tầng hai, nhân viên bảo vệ nhìn cô một cái: “Mới tới à?”

“Em được chị Miêu giới thiệu, hôm nay đi làm ngày đầu tiên, có gì mong đại ca chỉ bảo”. Lâm Gia Mộc liếc mắt đưa tình với tay bảo vệ.

“Lên đi”. Tay bảo vệ cười ha ha cho phép cô đi qua.

Xem ra cô nàng nhân viên kia không hề nói dối, tiêu chuẩn chọn nhân viên tầng hai rất cao, thay đổi nhân viên cũng nhanh, về cơ bản là sau một thời gian lại đổi một nhóm người mới, chỉ có thể phân biệt qua đồng phục.

Ưu điểm của cách làm này là sẽ không có nhân viên nào biết quá nhiều, còn khuyết điểm là một người lạ như cô cũng có thể trà trộn vào rất dễ dàng.

Lâm Gia Mộc để ý tất cả camera đều không hoạt động, tầng hai cũng không ồn ào như tầng một mà rất yên tĩnh, ngoài hành lang không có một ai, một phụ nữ trung niên đứng trước cửa, bà ta nhìn Lâm Gia Mộc: “Cô…”

“Chị Miêu!”

“Cô tên là Anni đúng không? Mau vào đi”. Hộp đêm tương đối u ám, Lâm Gia Mộc trang điểm rất đậm, mặt mũi các nhân viên cũng không quá rõ ràng, thảo nào người phụ nữ nọ lại nhận nhầm.

Cô gật đầu, mở cửa đi vào bên trong. Cảnh tượng trong phòng rất khác biệt, nền nhà trải thảm rất dày, các loại gối mềm to nhỏ ném bừa bộn khắp nơi, trên ghế dài có bốn năm đôi nam nữ đang ngồi trò chuyện rất đàng hoàng, có vẻ như rất thân quen, xem ra cuộc vui còn chưa bắt đầu.

Lâm Gia Mộc bắt chước các nhân viên khác đặt khay rượu xuống, vừa định xem xét thêm tình hình thì thấy các nhân viên đều bắt đầu đi ra ngoài, Lâm Gia Mộc đành phải đi ra ngoài theo họ. Sau khi đi xuống lầu, các nhân viên phục vụ lập tức tản ra, xem ra các nhân viên này cũng chỉ có nhiệm vụ mang đồ lên trên: “Ơ… Chúng ta không còn phải làm gì nữa à?”

“Xong rồi, mang đồ lên là xong, bốn tiếng sau đến quét dọn vệ sinh là được”. Một nhân viên trả lời.

Xem ra dùng thân phận nhân viên phục vụ là không giải quyết được vấn đề… Đúng lúc Lâm Gia Mộc định từ bỏ thì cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc…

%%%%%

Cảm ơn những lời chúc tốt đẹp của các bạn…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN