Hương Tình Yêu - Chương 25
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Hương Tình Yêu


Chương 25



– Chào… Không ngờ oan gia ngõ hẹp thật….
Thu Đông đã ở ngay trước mặt, làm chấm hết mọi mong ước và dự định trong Khuê. Lúc này, Khuê mới quan sát kỹ Thu Đông….
Càng ngày, Đông càng “đàn ông” hơn… Đông nam tính, mạnh mẽ với mái tóc được cắt cao, đi cùng bộ áo quần đúng chuẩn X-MEN… Nếu không biết nhau từ trước, Khuê không bao giờ nghĩ rằng người đứng trước mặt mình là một cô gái…
Chỉ duy nhất giọng nói vẫn đưa Thu Đông về nguyên thủy… Nhưng nhờ vóc dáng cao, nên Thu Đông vẫn được xếp vào hàng đẹp trai hoàn hảo….
– Nè, tui đang nói chuyện với cô đó…
– Tui nghe đây…. – Khuê chép miệng thở dài…
– Cô làm lồng đèn cũng khá đẹp… Nhưng có điều… Chỉ đem cho được thôi!
– Anh đừng nói nữa… Mình đi về thôi anh! – Thu Hà đã kịp ngăn chặn màn công kích của Thu Đông vào Khuê…
– Anh không có kiếm chuyện gì hết em à… Chỉ là nói theo sự thật thôi… Thời buổi này, trẻ con chơi lồng đèn bằng pin chứ ai chơi mấy thứ này… – Đông phân bua, mà trong đó vẫn ám chỉ ác ý…
Khuê ngạc nhiên vì cách xưng hô của 2 chị em Đông và Hà… Nhưng cô im bặt và không có ý kiến thêm… Bởi nhận ra vẻ ngoài đàn ông của Thu Đông…
– Xe đang đợi kìa…
– Hà ơi… Khuê nói chuyện riêng với Hà được không? Chỉ một chút thôi…
– Mình còn gì để nói sao?
– Còn chứ…
– Với Hà thì không còn gì nữa…
– Cho Khuê 5 phút thôi… Được không?
– Thôi được… Anh Đông, ra xe đề máy đợi em…
– Nhưng mà…
– Em sẽ ra liền.
– Okie
Đông bỏ ra ngoài cổng trong nỗi bực dọc….
– Dạo này Hà khỏe không?
– Khỏe… 1 phút
– Sao Khuê thấy Hà ốm vậy?
– Vẫn bình thường mà! ….. 2 phút
– Đừng có canh giờ nữa được không? Khuê rất nhớ Hà… Ngày nào cũng nhớ cả… Tin nhắn hôm trước chỉ là một sự dại dột mà thôi – Khuê nói dồn dập
Hà mím môi:
– Khuê nói xong chưa, xong rồi thì em về đây…
– Đừng mà…
– ………………………
– Hôm nay trăng sáng lắm Hà. Nhưng lời Khuê nói cũng đều là thật lòng… Tha thứ cho Khuê được không? – Khuê vừa nói vừa nắm tay Hà thật chặt…
– ………………………
– ………………………
Hà nhìn vào mắt Khuê:
– Những tin nhắn của Khuê …. Nó… em rất buồn, em đau…
– ……………………….
– Ai cũng có một lần phải đau, phải khóc thôi….. Nhưng điều đó cũng tốt cho em và cho Khuê… Nó làm em thức tỉnh…
– ……………………….
– Em đã không còn cảm nhận được sự yêu thương chân thành từ Khuê nữa… Dù em không đòi hỏi gì hơn thế… Dù em đã cố gắng hơn cả sự tưởng tượng của mình…
– …………………………
– Nếu như hôm nay em không đến nơi này, thì Khuê đâu chủ động liên lạc với em, phải không? Nếu vậy, em mà có gì xảy ra… Khuê cũng chẳng tìm hiểu để biết! Vậy mà Khuê lại nói là nhớ em.. Mong em tha thứ… Thật là giả dối… Em ghét sự giả dối!
– …………………………
– Em không muốn nghe một lời nào nữa. Khuê hãy buông tay em ra… Cho em sự bình yên!
Khuê thở dài:
– Xin lỗi em….
– Em đi được rồi, phải không?
– Em nhớ mỗi tối đừng về khuya quá! Hầu như tối thứ 2, 4, 6 em đều về đến nhà lúc nửa đêm…. Lúc này em đã biết tự lo cho mình hơn rồi.. Khuê thấy em có mặc áo mưa khi trời bên ngoài đang mưa lớn… Không như hồi xưa, lúc nào cũng đợi Khuê nhắc nhở…
– ………………………..
– Nhưng mà sao vẫn không thấy em mập hơn chút nào…
– Sao Khuê biết những điều này? Theo dõi em đấy à?
– Không phải là theo dõi
– Chứ sao?
– Tình cờ đứng bên kia đường, ngay cây bả Đậu nhìn thấy thôi
– Ùa, tình cờ… Vậy thì em cám ơn Khuê đã quan tâm…
– Chẳng lẽ em không hiểu sao?
– Điều đó không quan trọng… Khuê vào với chị Nhung đi
Khuê buộc miệng:
– Điều đó cũng không quan trọng… Em ra với chị Đông đi
– Okay… – Hà giật mạnh tay Khuê rồi bước đi vội vã…

Ở bên kia đường, phía ngoài cổng lớn.. Thu Đông ngồi trong xe và hết sức nóng lòng vì sự chậm trễ của cô em….

– Alo….
– Anh về trước đi… Lát nữa… Em về sau
– Em có sao không
– Em.. đang khóc, nên không muốn gặp ai hết….
– …………………………

Quả thật cô bé đang khóc nấc trong điện thoại… Đông cố nhìn quanh quẩn, tìm khắp nơi mà vẫn chưa thấy…

– Tại sao em đau khổ đến như vậy? Tại sao người ta không trân trọng tình cảm của em, cứ làm em đau hết lần này đến lần khác…..
– Uhm… Cuộc sống đôi khi phải đau khổ vậy đó… Khóc là cách tốt nhất!
Đông không biết nên nói thêm gì để an ủi cô bé bởi vì cô cũng đang đau khổ không kém… Và không thể nào diễn đạt nỗi đau thành lời…
– Anh Đông vẫn đang đợi em?
– Phải.. Vẫn đợi..
– Tại sao phải làm vậy.. Anh về đi

Chậm trãi từng bước, cô đã thoáng thấy bóng dáng gầy gò đang ngồi dựa vào bức tường lớn ở bãi đậu xe….

Bước đến ôm chầm lấy Hà rồi Đông để cô bé tựa vào vai mình…
– Em rất quan trọng với anh, có biết không? Vì thế… Khi gặp chuyện, đừng bỏ chạy, mà hãy gọi anh….
– Gọi để làm gì…..
– Để anh mang vai đến cho em mượn…
Im lặng vài giây, Hà lên tiếng:
– Có kiếp sau không hả anh?
– Có chứ, theo vòng xoay của vũ trụ, thì vạn vật sẽ tái sinh ở một hình thức khác…
Hà ngẩng đầu nhìn về xa xăm
– Em đang nghĩ gì?
– Em nghĩ về kiếp sau….
– ……………………
– Nếu thật sự có, em mong rằng… Sẽ gặp lại anh…và Thu Đông vẫn là người thân thương và hoàn hảo nhất trong tim em….
– Ừ… Chắc chắn là vậy…
– Và em vẫn sẽ yêu Khuê…… Nếu không được yêu Khuê nữa, thì em không mong có kiếp sau!
-……….

Từng lời, từng chữ của cô bé như xát muối vào tim Đông… Cô đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện của Khuê và Hà… Cô tự trách bản thân, ganh tị và khó chịu biết bao khi biết rằng dù có cố gắng thế nào cũng không thể đổi lấy nụ cườii hạnh phúc của Hà khi gặp Khuê… Đông là một người hoàn hảo nhưng cũng thật đáng thương, bởi tình cảm của cô trao về một người con gái không hề yêu cô. Biết phía trước là vực thẳm, càng bước đến càng hụt hẫng nhưng cô vẫn nhắm mắt tiến đến mà không hề hối tiếc…

Đông chớp mi mặc cho hàng nước mắt lăn dài trên má… Bóng dáng cao lớn của cô trở nên méo mó, xiêu vẹo dưới ánh đèn đường của màn đêm lạnh ngắt…
Gắng gượng nhìn Hà, cô nói:

– Em thật bướng bỉnh và cố chấp – Đông nhủ thầm trong miệng.
Rồi trong trạng thái tuyệt vọng và bất lực, cô chợt nghĩ ra một… âm mưu!
Cô cất giọng gọi Hà bằng làn hơi nhẹ như gió:
– Trời ơi!!!
Hà vừa ngước mắt nhìn theo hướng nhìn của Đông thì cảm giác ngay một sự va đập mạnh và đau nhói trùm lấy thân mình…. Đôi mắt cô chợt tối sầm lại và từ từ rơi vào vô thức……

Vừa dắt xe vào cổng, Khuê nhận được điện thoại:
– Alo…
– Em tui đâu?
– Ai chứ?
– Bé Hà đâu?
– Chị Đông hả?….. Hà.. Về với chị rồi mà???????
Giọng Đông gắt lên từng tiếng:
– Tui không có ở không mà giỡn mặt nhé…
– Tôi cũng vậy! Chị chở Hà về, bây giờ không biết Hà ở đâu là sao?
– Nó bảo rằng ở lại với cô mà????
– Trời ơi… Hà về trước tôi mà… Để tôi gọi cho Hà…
– Khoan… Khỏi đi… Nó khóa máy rồi!
Mặc kệ, Khuê cứ gọi đến số Hà… Tuyệt nhiên tổng đài báo rằng “Số máy không liên lạc được”
Khuê bỗng như ngây dại, lòng dạ rối bời… Càng nghĩ về cuộc gặp gỡ vừa rồi với em… Cô càng đau khổ, tự trách mình sao quá ích kỷ và độc đoán…
– Alo… Tôi đã nói Hà khóa máy rồi… Nó không sao đâu… Vì lúc nãy có gọi cho tôi
– Hà về nhà rồi phải không? – Khuê mừng rỡ reo lên
– Không… Bây giờ chẳng biết ở đâu để tìm nữa… Nên tôi mới gọi hỏi cô
– Nghĩa là sao?
– Tức là Hà nó đang ở nơi nào đó… Nó không sao.. Chỉ là không muốn gặp ai thôi
Lúc này thì Khuê không còn giữ được bình tĩnh nữa:
– Chính xác là đang ở đâu?
– Bây giờ cô đi bộ ra Sân banh đầu ngõ, rồi chúng ta cùng đi tìm. Tôi đoán được con bé đang ở đâu rồi.
– Okie
Khuê đến ngay điểm hẹn và thấy Đông chờ sẵn, với 1 chiếc xe 4 chỗ màu đen
– Chị nói Hà sẽ ở đâu?
– Không ở đâu hết – Đông rít một hơi thuốc dài, rồi trả lời lạnh lẽo
Khuê cảm thấy rợn người
– Nghĩa là sao?
– Nghĩa là chúng ta giải quyết ân oán 1 lần tại đây
– Hà không sao phải không?
– Yên tâm.. Cô bé là tất cả với tôi. Và cũng vì thế, ai làm con bé tổn thương, sẽ bị lại gấp trăm lần
– Hà không sao là tốt rồi!
Thu Đông nghe thế, không nói không rằng, bước đến gần Khuê:
– Nói đi, cố muốn bao nhiêu mới chịu buông tha Thu Hà?
– Chị nói vậy là sao?
Trước vẻ sững sờ của Khuê, Đông nhỏe miệng cười nhạt
– Thôi mình đừng quanh có nữa. Thống nhất đi, 200 Triệu được không?

Yêu thích: 2.5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN