Hương Tình Yêu - Chương 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
191


Hương Tình Yêu


Chương 24



Ngập ngừng… Cô nói tiếp:
– Và.. của mẹ… Chúng ta là gia đình… Em hãy nhớ mình còn có 1 gia đình…

Nhìn vào đôi mắt đau khổ của em gái… Thu Hà càng thêm căm tức Minh Khuê….
” Vì cô ta mà Hà sống dở chết dở… Vì cô ta mà… Gia đình mình lúc này không còn những nụ cười hạnh phúc với nhau như trước kia nữa… Tất cả là tại cô ta…”

Mùa trung thu năm nay có vẻ tẻ và nhạt hơn mọi năm về trước… Thời buổi của công nghệ, nên cái không khí nó cũng trầm và đều như sóng điện từ vẫn chạy dọc theo dây dẫn đến nơi xác định… Thời gian lúc càng gần trung tuần tháng chín… Bọn trẻ bây giờ cũng không có sự náo nức đón chờ để thắp đèn cầy, rước ông trăng như mọi năm…
Gia đình Khuê thì mặc kệ cái thị trường ấy, vẫn cứ theo thông lệ đến gần trung thu là cả nhà xúm lại làm lồng đèn vài chục cái để bán cho tụi nhỏ trong xóm.
Út vốn khéo tay sáng dạ, nên những cái nghề thủ công như cắt dán lồng đèn ni lông, đèn kéo quân, đan hột cườm…. Cô học rất mau, chỉ cần quan sát đôi lần, là có thể đoán được người thợ dùng cách gì, nhiên liệu thế nào để tạo ra được sản phẩm… Cũng chính vì vậy, tự dưng từ 10 năm nay, nhà Khuê sinh ra cái thông lệ làm lồng đèn giống như thói quen ngày tết làm củ kiệu ngâm giấm vậy!
Chừng 20 chiếc lồng đèn đủ màu sắc, được tô vẽ tỉ mỉ bóng loáng treo lên cột ngang làm che lấp những bao bánh snack thường ngày… Vậy mà cả tuần nay, chỉ bán được có 2 chiếc mà thôi!
Một chiếc là do Bình mua mở hàng! Nhắc vụ mở hàng Khuê thầm trách mình sao vội bán cho Bình mà không chịu nhớ ra cái tên cúng cơm của nó! Bình địa… Nghe là đã thấy tan hoang rồi! Mà nếu không kể cái bí danh đằng sau thì vẫn còn là cái tên Bình… Nghe nặng nề chết đi được… Nặng… Nghĩa là nặng bóng vía… Nên không bán được nhiều lồng đèn năm nay cũng phải!
Vậy mà lúc qua lựa lồng đèn, nhỏ Bình còn tí ta tí tởn hứa hẹn bằng lời tự khoe rằng:
– Để tao mở hàng cho, bảo đảm cái mớ này sẽ sớm hết sạch
Thì đúng là hết sạch, vì chiều nay, Út đã kêu Khuê gôm toàn bộ đèn ni lông xanh đỏ vàng xuống để Út mang tặng các em trẻ mồ côi… Vậy còn chưa đủ, Út ngồi làm thêm, hi vọng gom góp đủ số để mỗi đứa trẻ đều có 1 cái vào tối trung thu.
– Hazzz… Con biết tại sao rồi!!!
– Tại sao gì?
– Út không có niềm tin mình bán hết lồng đèn….hihihi
– Bậy nà… Ngay từ đầu Út cũng định làm để chưng cho đẹp nhà… Trung thu mà con… Mà nghĩ lại có nhiều đứa nhỏ tội nghiệp
– Trùi ui… Con cũng còn nhỏ nà… Mà vẫn chưa có lồng đèn nè Út.. – Khuê lại giở giọng vòi vĩnh như là con nít ra chọc Út phì cười…
– Con đó nha… Hồi xưa đòi Út làm cho cái lon quay đèn…. Giờ con dám chơi món đó với mấy em trong xóm hong, Út làm liền cho con 1 cái….
– Hihihi… Thôi đi! Mắc công người ta “đánh giá” Út Nhàn xinh đẹp mà có đứa cháu bị khùng….

Hai người đang cười nói vui vẻ thì Hải Như sang “mượn” tạm Khuê cô Út để mua đồ khuyến mãi… Và để lại bé Tuyền cho Khuê giữ làm tin…
Khuê ghét con nhóc này… Nói chung là đụng đến tụi nhóc, Khuê không có hứng thú lắm huống chi là phải trông coi con bé cà chớn lắm chuyện này. Nó luôn đặt cho Khuê hằng trăm câu hỏi….Thế nên rút kinh nghiệm, mỗi lần gặp và chăn dắt nó, Khuê nhét vào mồm nó đủ các loại bánh, kẹo… khô mực sấy khô… Nói chung là bất cứ thứ gì để nó có thể ngồi yên ngừng tư duy theo kiểu con giáo sư…
– Bé ăn gì chị cho? Kẹo nhé!
Con nhỏ lắc đầu ngoay ngoạy
– Thôi mà, ngồi không làm cái gì, ăn đi, bánh nhé! – Khuê bức luôn 2 bịch bánh đưa nó…
– Em… đau…. răng… Mới nhổ … răng…
Nghe 3 từ “em đau răng” là Khuê mừng húm… “Ước gì ngày nào nó cũng gặp nha sĩ…. hí hí”.. Thoát được cái nạn bị con nít con nôi ám… Cô ăn dùm nó luôn 2 gói bánh một cách ngon lành…
Ngồi lâu mà hong thấy Út về, mà con nhỏ bữa nay im và ngoan… Khuê mới bắt chuyện:
– Còn đau lắm hả bé?
Nó gật đầu, lấy trong cái ví hồng hình trái tim từ nãy giờ cầm chặt trong tay… lấy ra cho Khuê xem cái… răng sửa được bao bởi cục bông gòn trắng toát..
Thấy nó tội nghiệp, Khuê an ủi:
– Í da, ghê quá ta… Thôi để chị trả lại răng cho chuột hen, chuột nhận răng rồi, mai mốt sẽ đổi cho bé cái răng khác!
Nói rồi, Khuê ném chiếc răng sữa đó lên nóc nhà của… Bình địa cho bỏ ghét…
Con bé reo lên:
– Chị Khuê ơi, em hết đau rồi…
– Ừa.. Dzậy chắc chuột nó nhận răng của em rồi đó!
– Ủa… Chị Khuê ơi, nó nhận răng bằng cách nào hả chị?
Khuê xạo liền:
– Thì nó chạy lại lụm răng, cái nào còn trắng thì nó gắn dzô xài…
– Rồi nó có trả lại răng cho em không?
– Có chứ? Em cứ tin chị đi, vài bữa nữa, nó sẽ hô biến để em có răng mới…
– Sao sao con chuột giống siêu nhân Gao vậy chị Khuê? Em hong tin đâu….
– Ừa.. Thì đừng có tin
Để cắt đứt dòng tư tưởng théc méc của con bé, Khuê làm bộ hỏi sang chuyện khác:
– Em biết mẹ với Út đi đâu hong Tuyền?
– Dạ.. Đi siêu thị mua đồ… Mẹ thương Út lắm, Út thương em lắm!
– Ừa

– Còn chị hong thương em. Dọa đánh em hoài
– Hay dza.. Mỗi lần em qua đây, ai cho em ăn bánh, kẹo dzậy hả? Đá dzính tường bi giờ nha!
– Đó đó, thấy chưa…
– Cái này là dọa đá, chứ đánh hồi nào đâu! Mà thôi thôi… Nói chuyện Út đi… Me em thương Út lắm hả? Sao em biết
– Thì có bữa, em đi học về, thấy mẹ ôm Út, vuốt tóc nữa…
– Nè, đừng có xạo nha…
– Em không có nói xạo đâu… Út cũng ôm mẹ em nữa… Em thấy 2 lần luôn….
Từng lời của con bé lọt vào tai Khuê càng lúc càng thấm…. Khuê lờ mờ nhớ lại…. Có nhiều lúc, cô bắt gặp ánh mắt của Út và cô Như nhìn nhau lạ lắm! Hơn cả sự thân thiết tình chị em…. Đôi mắt dành cho nhau như chưa cả một biển trời yêu thương và sự hi sinh….
Cũng vô số lần, họ bối rối, lo lắng khi nhỏ to tâm sự…. Có cả sự va chạm rất êm và lâu của bàn tay với bàn tay….
Khuê loáng thoáng nhận ra cái điều mà chính cô có nằm mơ cũng không nghĩ đến. Một sự thật mà cô luôn tìm cách che lấp, giờ nó lại bao trùm lại chính người thân yêu của mình….
Khuê nhăn mặt, cảm giác mình vừa rơi xuống từ bến bờ thân thuộc…Rơi rất xa nên khiến cô mất thăng bằng. Con bé vẫn lăng xăng hỏi những câu hỏi khác nhưng cô hầu như không nghe thấy gì nữa…
Dần dần rồi những âm thanh thực tại lại trở về bên Khuê.. Cô chống tay dựa vào tưởng và nhắm mắt lại một lát….. Trí nhớ đưa cô trở về tuổi thơ, dịu êm… Đôi bàn tay mượt mà trắng trẻo của Út cứ khập khễnh theo bàn chân bị tật, đuổi theo để cô để bón từng muỗng cơm mỗi chiều….
Tiếng xe máy đưa cô về thực tại tức thì… Dưới ánh nắng chan chan… Út gỡ chiếc nón bảo hiểm, để lô gương mặt khô hốc vì nắng. Bàn tay chai sạm và hình như càng ngày nó càng mòn hơn một chút…. Khuê chưa từng thấy Út mình già như hôm nay…
Và nụ cười của họ lại dành cho nhau… Nụ cười làm gương mặt Út sáng trở lại, đôi mắt cũng reo vui hòa nhịp….
Khuê lại chăm chú ngạc nhiên khi nhận ra… Nụ cười hạnh phúc của con người thật là ghê gớm. Có thể ngay tức thì làm cho người ta trẻ hóa và trở nên đẹp lạ thường!
– Con ăn gì chưa, Út hâm cơm lại nha!
– Út đi tắm cho mát mẻ đi! Con hâm đồ ăn lại là được
– Út có mua xấp vải để con may bộ đồ nè… Biết con thích đồ ở cửa hàng hơn… Nhưng vải đẹp quá, Út mua luôn….
– Dạ… Đồ vải mặc cũng đẹp mà!
– ……………….
– Những gì Út chọn, con điều thích!

—————————

Chiều thứ 7, cái nắng hừng hực đã dịu xuống nhường cho gió thoảng và mây xanh trôi bồng bềnh tạo nên cảm giác mát mẻ một cách êm ái và dịu dàng…
Thời tiết dễ chịu như vậy, càng làm cho bọn trẻ thích thú và mừng rỡ ra mặt… Chúng lo trời mà mưa xuống thì bố mẹ không cho ra đường rước đèn trung thu.
Còn với những đứa trẻ lang thang không nhà, không cha mẹ… Chúng không sợ mưa lớn để bị nhốt trong nhà, cái chính là… Mong trời yên ả, để được tặng những bánh trung thu và lồng đèn từ các nhà hảo tâm mà chúng cũng chưa bao giờ biết mặt…
Đúng 5h 30, ở sân banh ngoài xã, mọi người cùng nhau dựng rạp.. Kê bàn thành một sân khấu nhỏ… Bên trái sân khấu là cái bụp cao cao để đại biểu cầm micro đọc.. Bên phải là 2 chiếc bàn dài, có ghế cao… Nghe đồn là các mạnh thường quân đóng góp cho lễ trung thu từ thiện, sẽ được mời ngồi trên sân khấu… Lại còn có văn nghệ, ca diễn nhạc kịch
Ở góc sau cánh gà, Út Nhàn cùng với vài người hàng xóm, như là Bình, bé Tuyền nhanh tay vội vàng cắt dán ghép khung vào giấy kiếng đủ màu để tạo thành lồng đèn…
Cuối cùng thì những chiếc lồng đèn đủ sắc màu đã được đặt lên bàn lớn trưng bày, mấy anh phụ trách cùng Khuê cùng nhau gắn sẵn lên lò xo 1 cây đèn cầy nhỏ!
– Khuê dễ thương hen… chừng nào chịu lấy chồng đây!? – Một anh trong nhóm nói đùa.
– Hii hihi… Ngày mai đó anh… – Khuê đùa lại
– Lẹ vậy? Có thật không đó??
– Mày khờ quá Trung… Cổ nói ngày mai, là ngày mai đó.. Hiểu không?
– Hiểu chết liền…
Bình ở đâu xen dzô:
– Nè nè… Mấy ông đừng có chọc bạn tui nha… Nó là đệ tử của Lý Liên Kiệt đó
– Ui.. Tụi anh đâu dám… Mà có điều á! Trong xóm này, chỉ còn … “xót lại” 2 em gái dễ thương.. Hong chọc 2 cưng thì chọc ai…
Bình tủm tỉm:
– Nè, để em chỉ cho mấy anh một “hot girl”
– Đâu đâu..
Cả đám dõi theo ngón tay trỏ của Bình… Ở đằng xa ngay cánh cổng xanh, bóng dáng một nàng với bộ áo đầm kiểu màu xanh ngọc, tóc cột cao để lộ vầng trán thông minh hòa cùng đôi mắt sắc xảo… Cô gái bình thản tiến đến đám đông lố nố nơi đây. Và khi khoảng cách càng gần, Khuê càng nhận ra đó là Mi Nhung…
– Á, cô này tao biết… Hồi xưa có học chung trường… Hoa khôi đó mày – Cả bọn nhao nhao lên…
Thoáng thấy bạn, Nhung lên tiếng:
– Khuê phải không?
– Nhung… Lâu quá hong gặp.. Sao Nhung lại ở đây?
– À.. Thì bữa nay sếp của Nhung đến dự trung thu với xã… Còn Khuê? À, có cả Bình nữa hả
Bình cười tươi:
– Hihi… Đông dzui dzậy sao mà thiếu vắng tụi này được…. Mà sếp của Nhung cũng chịu đến mấy chỗ này dự trung thu hả?
Nhung nhẹ nhàng:
– Ùa… Công ty Nhung vừa mở thêm chi nhánh ở xã mình. Có tài trợ nên trở thành khách mời!

– A.. Biết rồi, phải ông Đoàn Minh Đạt, tổng giám đốc không?
– Đúng rồi. Bình cũng biết nữa hả?
– Biết chứ, bữa nay Bình làm MC mà, nên danh sách khách mời có trong tờ soạn hết nè! Chà… Công nhận chỉ là tổ chức trung thu từ thiện nhỏ xíu vậy mà được tổng giám đốc đến tham dự!
– Nhưng sếp đâu có đi.. Đẩy sang Nhung đi…
– Ùa ùa.. Vậy giờ Nhung làm gì ở công ty đó?
– Nhung chỉ là trưởng phòng thôi…
– Trùi… Vậy là xịn rồi… Bình đi làm lâu rồi mà có lên được Phó Phòng đâu…
Nhìn sang Khuê đang cặm cụi dọn bàn, Bình gắt:
– Nè nè… Nhỏ kia, gặp bạn cũ mà để tao tiếp dzị coi được hả?
Khuê phì cười:
– Chòi, bạn chung mà so đo kìa…. Với lại mày làm MC thì kiêm luôn đi
– Để Khuê làm công chuyện đi Bình… À.. Khuê ơi, lát nữa rảnh thì đi uống nước hong? Lâu rồi không gặp! Bình cũng đi chung nha…
Bình cười:
– Thôi… Một lát Khuê đi với Nhung nha… Đừng có chờ Bình… Vì xong chương trình, Bình phải lo phần hậu trường nữa…
Nhung nhìn sang Khuê:
– Vậy Khuê đi chứ?
– Khi khác Khuê mời Nhung lại nha… Vì một lát Khuê cũng phải ở lại dọn dẹp phụ mọi người và chở Út về nhà…

Khi Nhung đi khỏi, Bình nói nhỏ:
– Mày có nghĩa khí đó… Không thôi tao giận mày rồi
– MC mà cũng giận hờn… Sao dẫn chương trìnhd được
– Nè nè.. đừng có mang nghề nghiệp ra khiêu khích nha… Nói mày biết chuyện này nè…
– Sao?
– Mi Nhung của mày á…
– Bậy… Mi Nhung làm gì mà của tao?
– Ờ quên.. Bây giờ mày nhìn vậy chứ Nhung thảm hơn trước
– Sao? Hồi nãy nghe nói đang làm trưởng phòng gì mà…
– Xời ơi.. Cái công ty Trách Nhiệm “Hết Hạn” mang tiếng là mở chi nhánh chứ thật ra về đây để đỡ tiền thuê mướn và cũng đổi địa thế làm ăn… Mi Nhung không biết sao mà bỏ việc ở quận 1, về đây làm nữa…
– Ừa ha!
Khuê nghe bạn nói mà lòng càng thắc mắc nhiều hơn…. Gặp lại Mi Nhung, nàng vẫn như xưa, vẫn xinh đẹp rạng ngời, nhưng gương mặt có vẻ khắc khổ hơn trước rất nhiều… Và không biết Nhung có bạn bè thân, đủ để gửi gắm tâm sự, chia sẻ cùng nhau không? Cô thoáng nghĩ về những lúc 2 đứa còn chơi thân với nhau… Và chợt cười thầm cho sự ngây ngô vô bờ bến của mình ngày xưa!

Gần 7h, cả khu vực bắt đầu nhốn nháo vì mọi người đã đến đầy đủ… Ghế xúp được phát ra cho các cụ già neo đơn ngồi…. Mấy đứa trẻ mồ côi từ 3 xã tập trung lại, xếp thành 4 hàng dài và vì thiếu ghế nên có đứa lót dép ngồi bệch xuống thềm đất
Sau khi các anh dân phòng ổn định trật tự… Bình giới thiệu từng đại biểu:
Đầu tiên là Trung tâm Mái ấm X… với thầy hiệu trưởng Nguyễn Chí Hiếu
Công ty cổ phần Z với đại diện là cô Trịnh Hoàng Mi Nhung
Chủ tịch xã……….. Ông ….. Mai Thế Anh
Nghệ nhân làm lồng đèn… Đã đóng góp những chiếc đèn truyền thống thắp sáng đêm trăng, thắp sáng niềm tin: Đại diện là cô: Quảng Trọng Minh Khuê
Và Ban tổ chức từ thiện trân trọng giới thiệu một nhà hảo tâm đã tham gia đóng góp nhiều năm cho hội chúng ta: Công ty B…. Đại diện là cô Đặng Thu Hà….

Khuê đang ngồi ở hàng ghê của đại biểu… Bên cạnh là Mi Nhung. Khi nghe Bình đọc tên, cô không tin vào tai mình… Và ngờ ngợ… Cho đến khi Thu Hà tách khỏi mấy đứa trẻ, bước đến hàng ghế đại biểu… Bên cạnh nàng dĩ nhiên luôn có sự xuất hiện của Đông…
Thu Hà cũng ngỡ ngàng trong đôi mắt vì gặp lại Khuê tại đây… Nhưng rồi, ánh mắt nàng rời khỏi Khuê để nhanh chóng nhìn sang nơi khác… Như thể chỉ là hai con người xa lạ, không quen biết thế nên cũng không cảm xúc gì…
Ghế đại biểu chỉ còn một chỗ bên cạnh Khuê… Thế nên Hà đành ngồi xuống…

Lần đầu tiên, ngồi bên nhau… Mà họ không nói gì… Một khoảng cách vô hình đã chen giữa…
Xong phần thủ tục vào đọc lời phát biểu…. Mọi người cùng nhau phát bánh… Lúc này, Khuê mới có thể nhìn lại Hà từ đằng xa… Khi nàng đang cột lại sợi dây treo đèn cho một em bé….
Tối nay, Hà mặc chiếc áo caro mà tím và chiếc quần Jean thon gọn, giản dị… Tóc nàng xõa ngang bờ vai thanh mảnh… Và Khuê nhận ra, nàng gầy hơn trước rất nhiều… Với nước da trắng xanh, gương mặt gầy guộc….
Khuê rất muốn đến bên cạnh Hà… Nắm lấy đôi bàn tay trơ gầy ấy… Đôi tay với những ngón xinh xinh một thời từng nâng cằm, từng vuốt mái tóc rối của Khuê thật êm và thật nhẹ…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN