Hương Tình Yêu
Chương 23
Và rồi Khuê đứng đằng xa, nhìn về phía cổng chính của quán.. Cho đến khi Thu Đông lái xe đến, và đưa Thu Hà về nhà…
Đồng hồ điểm 1h đêm….
You have a message: “Khuê có còn yêu em nữa không?”
1h30:
You have a message: “Xin lỗi!”
1h35:
You have a message: “vì sao xin lỗi?, vì em đã đến vũ trường ư? Hay vì em đã đợi Khuê suốt hàng giờ?2h00:
You have a message: “Xin lỗi vì Khuê đã ngộ nhận… Khuê tưởng rằng mình yêu Hà.. ”
2h30:
You have a message: “Khuê còn yêu Nhung?”
2h40:
You have a message: “Uhm… ”
Gió thổi mạnh như là sắp chuyển sang cơn giông.. Bụi mưa bay lất phất, nhẹ nhàng nhưng gây cảm giác khó chịu cho người đi đường… Tấm bạt màu xanh đươc giăng lên bằng 2 cột móc làm từ tre giờ đây chập chờn bung lên hòng thoát khỏi sự kiềm cập ồ ạt khó chịu đang tiến đến
– Gió kiểu này bay mất mấy cái hủ cho coi…. – Út lầm bầm, ôm lấy mấy lọ bánh kẹo được kể trên tủ kiếng, cất kỹ vào thùng lớn…
Kế bên nhà, Thanh Bình cũng đang vội vã đem đám quần áo phơi từ trưa trên sào chạy nhanh vào nhà… Rồi Bình mở hàng rào cửa sau, chạy qua phụ với Út…
Vừa lúc trời trở mình rơi xuống những hạt mưa nặng nề, thì Khuê cũng kịp chạy xe về…
– Về giờ này là sắp đi làm nữa hay là sao? – Bình vừa hỏi Khuê vừa loay hoay ngồi xuống chiếc ghế bố mà Ngoại Khuê hay nằm nghỉ ngơi…
– Mọi bữa thì 9h tối mới xong. Bữa nay chỗ cửa hàng cúp điện nên nghỉ sớm.
– Làm dữ dzợ? Tiền để đâu cho hết… hihi
Khuê chỉ phì cười trước câu nói vô tư của bạn mình.. Bóng chiều đã đổ xuống, và thời tiết nhẹ nhàng trở lại…
Thấy thế, Bình và Khuê rủ nhau ra quán cafe kem ở ngoài khu phố…
Dự định là thế, nhưng giữa chừng, cả 2 đổi kế hoạch:
– Đi cafe kem chán ngắt…
– Ừ, tao cũng định nói mày… Đi nhậu đi…
– Okie, đi thì đi
Hôm nay không phải cuối tuần, nên quán tương đối vắng vẻ. Bước lên cầu thang sắt màu nâu sẫm, 2 đứa lò dò ngồi ở tầng 2, có mái che ấm áp và nhìn bao quát được xuống con đường bên dưới…
– Hồi nãy sao tao không thấy Ngoại đâu?
– Đi về quê đám giỗ rồi… Cỡ 2,3 ngày nữa mới lên
– Ủa… Đi bằng gì?
– Có đứa cháu cũng ở SG, sẵn 2 bà cháu đi về, rồi lên luôn
– Uhm..
Mỗi người một suy nghĩ cho đến khi vài lon Ken cùng 3 dĩa mồi được mang ra… Quán này phục vụ cũng khá tỉ mỉ.. Họ không mang đồ ăn lên hết tấp nập rồi bày chật bàn… Tuần tự món gỏi, rồi đến nướng… Chiếc bàn kế bên đã chuẩn bị sẵn mọi thứ dành cho món lẩu…
– Dạo này tao thấy mày tiều tụy lắm đó…
Khuê định cố cười và nói câu gì đó chống chế với Bình, nhưng cô chợt ngưng bặt, lòng thầm ước phải chi bạn mình hiểu được tất cả về mình… Tất cả mọi cảm xúc thật….
– Uhm… Lúc này tao có nhiều việc không vui..
– Sao vậy?… Tại mày đi làm quá mà! Không giữ gìn sức khỏe… Ở mấy chỗ Vũ Trường ồn ào, chịu sao nổi…
– Uhm… Mà giờ tao đâu làm ở đó nữa…. Chỉ phụ bán shop quần áo và tiếp thị mỹ phẩm thôi…
– Tiếp thị mỹ phẩm, mà mặt mày héo queo dzị.. Có ai mua hong?
Khuê làm lơ câu bông đùa của Bình, cô nói sang chuyện khác:
– Còn mày với người yêu thì sao?
– Uhm… Chia tay rồi..
– Sao vậy?
– Mà… cũng không phải là nói lời chia tay… Cả 2 im lặng và… tự hiểu
– ……….
– Tao lại thấy nhẹ tênh.. Hihi
Đọc ánh mắt Bình là 1 thoáng buồn, nhưng vẫn sáng và đầy niềm tin! Khuê có cảm giác Bình đã chấp nhận và xem điều ấy như một sự hiển nhiên..
– Nào, cạn ly vì một thế giới ngày mai… – Bình hét lớn
– Rồi, dzô… – Khuê cũng hưởng ứng theo
Chợt nhớ gì đó, Bình reo lên:
– Đúng rồi Khuê…
– Hả?
– Tao quên nói mày nghe vụ quan trọng… Mi Nhung á.. Tao vừa gặp hồi chiều hôm qua…
– Vậy à… – Khuê khẽ đáp nhẹ theo thói quen….
“Mi Nhung”, người con gái có cái tên đài cát, kiêu sa, phù hợp với vẻ đẹp trời cho của nàng… Lúc trước, nghe ai nhắc đến Mi Nhung là tim Khuê bỗng đập nhanh hơn, mạnh hơn. Nghĩ cũng đúng.. Người ta luôn luôn dằn vặt, vỡ òa khi nghĩ đến những điều, những khát khao mà mình mãi không bao giờ đạt được… Thế nhưng, chính Khuê cũng ngỡ ngàng khi trong đầu cô, cái tên Mi Nhung lúc này, lại làm hiện lên một hình bóng khác… Đó Thu Hà… Cô bé với nụ cười đẹp như sương mai, đôi mắt trong veo nhìn đời, yêu đời và những suy nghĩ vô tư, vội vã của tuổi mới lớn… Để rồi, chính Khuê, người mà cô bé đặt trọn con tim… Đã đưa cô từ cảm xúc được yêu thương đến nỗi đau khó lòng lành lặn…
Tên của người con gái một thời mà Khuê say đắm, sao giờ lại trở thành bước đệm, để cô nhớ thương không nguôi một hình hài khác nhiều đến vậy!! Thật xót xa làm sao, bất lực làm sao khi tự mình giết chết tình yêu của mình…
Kỹ niệm vẫn còn lung linh với bài nhạc, những tin nhắn của nàng, Khuê cất giữ trong điện thoại, lâu lâu lại giở ra đọc. Và không thể có can đảm del nó đi được. Del làm gì? Del đi thì kể như cô giết chết niềm vui nho nhỏ còn xót lại của mình… Và cô luôn tự nhủ sẽ không để nó làm cô nhớ hoài, làm cô không chịu nổi để mà chạy đi tìm người yêu… Để rồi nói ra tất cả…
– Hỏi thăm mày quá chừng…
– Uhm!…
– Bữa nào gặp Nhung đi…
Im lặng 1 chút, Khuê đáp:
– Gặp làm chi….
– Hồi đó, tao nhớ 2 đứa thân thiết lắm! Mày rất quan tâm đến Nhung…
– ………….
– Tao nói có đúng không?
Bình vừa nói vừa tiếp tục khui lon kế, châm đầy 2 ly…
Không đợi Bình nâng ly, Khuê cầm lấy uống cạn 1 hơi dài…
– Đúng…
– ………….
– Mày nói không có gì sai hết…
– ………..
– Tao.. từng xem Nhung… hơn cả.. 1 người bạn… Mày… Mày hiểu tao nói gì không? Mày có xem tao là bạn thân không? Tao… Tao luôn xem mày… là bạn thân thiết nhất…
– ………………
– Tao… không bao giờ muốn vậy đâu… Nhưng trái tim lỳ lợm… không bao giờ chịu nghe lời lý trí… Tao.. Khuê… Yêu con gái… – Khuê nói lầm thầm trong miệng.. Với khóe môi run rẩy… Giọng cô lập cập từng tiếng mà chính cô cũng không biết do mình say hay do sợ hãi….
– ………………………
Bình trố mắt nhìn bạn… Cô không nghĩ tình huống này sẽ xảy ra, dù từ lâu rồi cô đã mơ hồ nhận thấy thái độ của bạn mình khi cư xử đặc biệt với 1 người cùng phái khác… Với Bình, Khuê là một đứa bạn thân đúng nghĩa, là đứa hiểu cô, thân và chia sẻ mọi điều… Nhưng giờ đây, ngồi trước bàn nhậu, Bình uống khá nhiều nhưng đầu óc cô tỉnh táo hơn bao giờ hết… Bình im lặng, và cô càng bối rối hơn khi thấy Khuê vừa nói dứt câu, đã khóc..
Khuê là đứa coi gái mạnh mẽ… Nó chưa từng khóc trước mặt ai…
– Khuê à… Đừng khóc nữa mà… Tao hiểu mày mà!…. – Bình không biết làm gì hơn ngoài việc đưa tay níu chặc lấy bàn tay bạn! Tự trong đáy lòng, cô thương Khuê lắm! Tội nghiệp Khuê.. Nó đã chịu đựng và đau khổ biết chừng nào…
Và rồi Cô lấy khăn lau nước mắt cho Khuê… Dù… Cô cũng khóc…
Sáng hôm sau, Bình gọi điện cho Khuê
– Sáng nay có đi làm không Khuê?
– Uhm, ăn sáng xong mới đi…
– Ừ…
– …………………
– Chuyện tối qua, mày nói với tao… Vì sao hồi đó không nói?
Khuê ngập ngừng một lát rồi đáp:
– Tao sợ…
– Bây giờ có nhẹ lòng hơn chưa?
– Uhm… Mày còn xem tao là bạn ko? – Khuê hỏi thẳng
Đầu dây bên kia, Bình lặng im.. Rồi cuối cùng cô cũng lên tiếng:
– Không, tao ko xem mày là bạn, mà coi mày là bạn thân… Quen rồi mà!
– Và.. Bí mật này, tao chỉ nói với mày thôi….
– Uhm.. Tao sẽ giữ trong lòng!
– Uhm… Cám ơn nhé!
– Khoan cảm ơn! – Bình nghiêm giọng
– Sao vậy?
– Tao ủng hộ mày yêu con gái, chứ không ủng hộ mày tiếp tục… yêu Mi Nhung…
– Việc đó, mày đừng lo…. Tao không còn tìm cảm gì với Nhung nữa! Một thời đã xa rồi…
– Vậy… Sao còn buồn?
– Buồn vì chuyện khác…
– Yêu ai khác rồi phải không?
– Ừa…..
– Biết ngay mà.. Ai vậy?
– ………………….
– A… Có phải con bé… Đúng rồi ha.. Con bé tên gì nhỉ…
– Thôi, tao phải đi làm rồi… Khi khác nói tiếp
– Nè nè… Alo…
– Tao phải đi, không thì trễ mất
– Ừa ừa… Mà nhớ, phải nói tao biết rõ ràng vụ này nha!
– Nhớ rồi! Với mày, tao còn giấu gì nữa đâu! Vậy nhé. Bye bye
– Bye bye
– Con không thể chịu đựng nổi nữa… Con muốn ra ngoài… Mẹ ơi.. Đừng nhốt con nữa mà… Hu hu…
Mẹ không thương con nữa sao? – Đằng sau cánh cửa… Thu Hà không ngừng gào thét….
Nhưng vô ích… Ở bên ngoài cửa phòng, Bà Trang cũng đau lòng không kém, nhưng bà không thể mềm lòng được…
– Bà chủ ơi… Cô ba… cô ba…
– Sao? Nói đi???
– Cô ba đập đầu vào tường…
– Mau mau mở cửa…
– Dạ dạ…
– Mẹ ơi, con thật lòng yêu Khuê mà.. Con không bị ai dụ dỗ hết.. tại sao mẹ cứ không tin con vậy?
– Đó không phải là tình yêu!! Tình yêu là xuất phát từ nam nữ. Con còn rất nhỏ, nên chưa xác định rõ tình cảm của mình đâu.. Con gái ngoan, nghe lời mẹ đi… – Bà Trang đáp lạnh lùng nhưng vẫn giữ giọng ôn hòa với con gái.
– Con không cần biết điều gì đúng sai, trắng đen cả… Chỉ biết là mình chưa bao giờ yêu ai nhiều đến thế… – Hà đưa mắt nhìn mẹ mình như cầu khuẩn…
Bà Trang ôm chặt đầu con gái… Rồi bà từ từ nâng gương mặt đẹp của hình hài mình sinh ra…
– Hãy nghe mẹ nói lần này….
– ………………
– Con còn nhớ… Cách đây 2 tuần không??
Nét mặt Hà chợt buồn hẳn… Cô hiểu mẹ mình đang muốn nói điều gì…
– Dạ, con nhớ………….
– Cũng giờ này… Con gái của mẹ đã buồn bã đến bỏ ăn bỏ uống… Và lại trở bệnh…. Mẹ lo lắng không nguôi… Và nếu không mở tin nhắn điện thoại của con lên đọc… Người mẹ này đã không hiểu điều gì xảy đến….
– ………………………..
– Người ta đã bỏ con rồi… Sao con còn ngu muội, u mê đến thế hả con??? Khi con bị bỏ rơi, con còn lại điều gì? Ngoài gia đình.. Ngoài mẹ và chị… luôn dang tay với con…
– ………………………….
– Và.. Trên đời này……… có biết bao người đàn ông tốt đẹp đòi chết đòi sống vì con… Con gái ơi… Hãy vì thương mẹ.. Đừng làm chuyện dại khờ nữa nha con…
Hà buồn bã, cô níu chặt thành giường như tìm một điểm tựa…
– Mẹ ơi! Không đâu… Sẽ không một ai, làm con có thể yêu hơn được… Con sẽ chết nếu không có Khuê….
Nói xong Hà bậc khóc… Bà Trang nhìn thấy con mình âu sầu thảm hại, bà cũng không thể cầm lòng mà ôm lấy Hà nghẹn ngào:
– Sao con có thể nói vậy?! Con vì 1 người xa lạ mà có thể bỏ lại mẹ sao? Con.. Thật là…
– …………………
Bà buông mình đứng dậy… Lau vội nước mắt, nét mặt bà trở nên lạnh lùng vô cảm một cách khác thường….
– Mẹ đã chiều con hư rồi… Từ đây về sau, con đi đâu, làm gì, cũng sẽ có người canh chừng… Con không có quyền liên lạc với ai mà không được mẹ cho phép.. Còn con nhỏ kia…. Minh Khuê…
– ………………….
– Mẹ cũng chả cần quan tâm nó bỏ con hay thương con… Nhưng mẹ nói cho con biết… Nếu con làm cho mẹ giận lên một lần nữa… Đừng trách mẹ độc ác
Thu Đông nép người ở góc phòng nơi cửa ra vào và nghe được tất cả…
– Ngày nào cũng như thế… Chắc mình chết mất!!
Mang cả cõi lòng nặng trĩu lê bước về phòng riêng của mình… Cô như muốn buông rơi mọi thứ
– Đâu là điều tốt đẹp, quý giá và ý nghĩa nhất trên đời với mình? Có chăng là chính.. Thu Hà!!??
Cô hiểu rằng trên đời này có những việc tốt và việc xấu, nhưng hiện giờ cô rối lắm… Chẳng biết mình đã sai điều gì, để rồi phải lãnh chịu một hậu quả là lòng cô luôn nặng ưu phiền, và cả nỗi cô đơn nữa… Lúc trước nó không là gì, nhưng sao giờ cô thấy sợ vì nó, muốn xa lánh, cối bỏ hiện thực…
Nằm trên chiếc giường sang trọng bao quanh bởi bốn bức tường rộng lớn, không thiếu thứ gì, giờ lại trở nên quá chậc hẹp… Đông cảm thấy khó thở và cô vội đây cửa phòng bước ra, để rồi bắt gặp Hà
– Em lại hút thuốc nữa ư…
– Mặt kệ em
Hà bướng bĩnh gỡ tay chị ra, cô lơ đãng nhả từng ngụm khói lên cao… Rồi ngẫm nghĩ điều gì đó, cô mỉm cười, cười mà nước mắt cứ tuôn…
– Em điên rồi… – Đông nhìn Hà với đôi mắt hoảng sợ…
” Chỉ là nhất thời thôi!! Tuổi trẻ là vậy đó… Là vậy đó… Rồi 2 cô gái sẽ quên nhau, bởi họ không thể nào bước cùng nhau… Mình không tin trên đời này, tình yêu luôn hơn hẳn những tình cảm tốt đẹp khác… Tình yêu không phải là tất cả… ”
– Người ta bỏ rơi em rồi chị ơi – Thu Hà chợt buộc miệng thốt lên… Giọng cô nhỏ lại, nghẹn lại từng lời…
Đông không biết phải làm thế nào… Cô chỉ biết ngồi xuống bên em gái…
– Hãy quên tất cả đi em…
– Thậm chí… Người ta giờ đây… Cũng chẳng cần thiết em hiện giờ ra sao… Có khỏe không? Có vui không? Đi ngủ có ngon hay không? Và… Nhớ người ta nhiều hay ít….
– …………………………….
Giữa màn đêm tĩnh lặng… Đông chỉ còn 1 cách duy nhất là ngồi lắng nghe em gái mình… độc thoại…
– Càng ngày… Em càng nhận thấy cái hố trước mặt mình quá sâu… Những lời yêu thương thề thốt… Những niềm tin yêu, hi vọng…
– ………………………..
– Đã chết lặng nơi đâu rồi!!!….
– Đừng có như vậy nữa… em à…
– Em thật ngu ngốc… Vì quá tin vào những điều không có thật….
– …………………………
– Em là gánh nặng.. Phải không chị?
– Không!! Em là… nguồn sống của chị…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!