Hương Tình Yêu
Chương 27
………………………………..
– Chầm chậm thôi con…
– ………………………..
Khuê im lặng rồ ga phóng xe như bay… Khuôn mặt cô nặng trĩu xuống.
…………………………
– CHẬM LẠI… ĐI KHUÊ
Bánh xe loạng choạng chỉ một khoảng cách nhỏ nữa thôi là va phải chiếc taxi vàng… lúc này Khuê như người bình tĩnh sau cơn mộng…
– Muốn chết hả?
– Dạ….. Xin lỗi chú- Út nhanh miệng nói
Tài xế ngồi trong xe vừa lào bào trong miệng, vừa lái xe đi mất dạng…
– Trời ơi.. Con chạy thấy ghê vậy? Út xuống đi bộ à… – Út Nhàn nhăn nhó nhìn Khuê nhưng rồi lòng cô lại chùng xuống…
Chính cô khi nhận được tin, cũng đau lòng nhiều lắm… Một đứa con gái xinh xắn, dịu dàng, hay đến nhà chơi và bắt cô dạy nấu ăn… Con bé dễ thương và yêu đời làm sao!! lúc nào cũng tíu ta tíu tít… Rồi hai đứa nhỏ hay xảy ra khẩu chiến, giận hờn trẻ con thật là vui… Hôm nay vào bệnh viện. thì con bé nằm bất động, hơi thở đứt quãng bên cạnh chiếc máy đo nhịp tim phát ra tiếng bíp bíp.. rợn người…
– Con xin lỗi…
– Bé Hà sẽ tai qua nạn khỏi thôi… Ông trời coi vậy mà công bằng lắm con… Chiều mai Út đi chùa cầu xin…
– dạ
– Ngoan, giờ 2 dì cháu mình về nhà lo cơm nước cho ngoại nha con
– Con chở Út về, rồi con lên bệnh viện… Tối con không về nhà!
Út Nhàn không nói gì, chỉ khẽ gật đầu rồi thôi….
– Em là gì của Thu Hà vậy – Cô y tá tên Huyền có đôi mắt hiền hòa nhẹ nhàng hỏi
Lúc này, nhờ câu hỏi gợi mở, Khuê mới chú ý kỹ. Đã hai tuần trôi qua… Tình trạng hôn mê của Thu Hà vẫn không có gì tiến triển…. Bác sĩ chỉ khám và trao đổi riêng với Bà Trang… rồi lại khám, rồi lại trao đổi… Kể cả Thu Đông cũng không được biết tường tận… Đông cũng thừa hiểu tính cách mẹ nuôi, những gì bà muốn nói, tự khắc sẽ nói…
Cô y tá này được thay thể để chăm sóc cho Hà, thay thuốc, chỉnh máy… v… v.. Nói chung là làm đủ mọi việc mà một bệnh nhân vô thức không thể…. Kể cả người nhà của họ…
Giọng nói cô rất sắc, cái miệng lanh lợi cùng dáng người thon gọn.. Xem ra đủ tố chất để trở thành một y tá tốt…
– Em là bạn của Hà….
– Ừ…. Em thương bạn quá ha… Ngày nào cũng đến suốt.. – Cô hạ giọng mình nhỏ xuống thấp đến mức chỉ nghe được hơi gió…
– Dạ, tại 2 đứa em rất thân nhau….
Huyền hưởng ứng lại câu trả lời bằng cái gật gù, cùng nụ cười bí hiểm… Làm Khuê thấy hơi rợn người….
– Ủa, ăn cơm chiều chưa mà ngồi đây? – Thu Đông vừa nói vừa khép nhẹ cửa phòng…
– Em gì đó ơi, đừng gây ồn ào, để bệnh nhân nghỉ ngơi – Y tá Huyền nhắc nhở
– Xin lỗi….
– Suỵt. Đã nói là đừng lớn tiếng… – Huyền lại nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng
Đến nước này thì Đông đành miễn cưỡng im thin thít, mà trong mòng bực mình ghê gớm lắm! Cô y tá này nhìn thôi đủ đoán được là cô ta không quá 30. Nhưng đây không phải lần đầu cô ta xưng chị với Đông, lại còn hay bắt lỗi… Điều đó cũng không bằng ánh mắt dò xét mà cô ta luôn soi vào Đông…..
Nhưng bà y tá này dữ thật! Chưa có lần nào bắt bẻ Đông mà không có lý do chính đáng… Có lẻ bả thù ghét mình từ đời kiếp nào rồi! – Đông giữ gương mặt hầm hầm nghĩ ngợi…..
Đông và Khuê xuống căn tin ăn lót dạ… Rồi họ ra ngồi ngoài chiếc ghê đá màu trắng được đề vài dòng chữ tặng bệnh viện rất trân trọng.
– Chị có điều này, muốn nói với Khuê…
– Chị cứ nói đi
Thoáng ngập ngừng rồi lại thở dài, Đông nhắn nhó:
– Muốn nói lời xin lỗi.. Mà không biết phải nói thế nào…
– Dạ?….. À…. Bỏ qua hết đi chị….
– Nhưng mà……
– Em quên hết rồi!!!
Trông thấy Đông vẫn còn ngượng ngịu… Khuê từ tốn:
– Thật đó.. Bây giờ em chỉ có ao ước là Hà sẽ tỉnh lại…
– Nhất định là thế…
Khuê nhìn Đông cười:
– Hà tỉnh lại mà thấy chị em mình hòa bình, cô bé sẽ vui lắm!!
– Ừ…
Câu chuyện bị cắt ngang khi từ đằng xa, Bình bước nhanh đến và đi bên cạnh là anh Kiệt!
– Nghe y tá nói mày xuống căn tin, tao kiếm quá chừng không thấy…
– Bữa nay không đi làm sao?
– Tranh thủ về sớm.. Tao lên phòng thăm Hà rồi mày! – Bình vừa nói vừa nhìn Khuê đầy thông cảm…
Đông cũng xởi lởi:
– 2 bạn ngồi chơi….
Cô chưa nói dứt câu đã chạm phải cái nhìn của Kiệt, như thế cô là sinh vật là ngoài vũ trụ lạc dzô bệnh viện…
Dù có thế nào, thay vì lịch sự, ráng đợi hoặc ra ngoài chờ… Kiệt giục Bình:
– Đi về đi em… Thăm bệnh xong rồi mà!
– Chờ em một lát đi nha…. Em nói chuyện với Khuê tí xíu thôi…
Kiệt im lặng, ném cái nhìn khó chịu, không biết vâng lời của Bình… Đột nhiên cô gái có vẻ sợ, không còn giữ được tự nhiên:
– À… Thôi tao về nha… Có công chuyện rồi… Khi nào mày về nhà, thì tao qua nói chuyện…
– Ừ….
Bấy giờ, Kiệt lại lên tiếng:
– Chào nha!
Trước tình huống diễn ra trước mắt, khiến cho Khuê ngạc nhiên quá… Cô không biết điều gì đã xảy ra giữa họ…
– Thôi kệ họ đi chị! Đừng để ý… Mình lên với bé Hà đi – Khuê vỗ vai Đông
…………………………..
Cũng tối hôm đó, Khuê về nhà…. Và rủ Bình đi uống nước
Hai đứa lâu ngày gặp lại, nói rất nhiều chuyện với nhau. Kiệt năn nỉ Bình trở lại với anh ta, và khoảng hơn tháng là họ đám cưới. Những chuyện giận hờn chia tay trước khi cả hai cam kết đặt vào quá khứ không ai nhắc lại. Khuê cũng mừng cho bạn vì cô biết Bình và Kiệt quen nhau có hơn 10 năm rồi, từ hồi cấp 2… Giờ đây, qua giọng nói và ánh mắt Bình trông rất mong chờ một mái ấm gia đình…
Nhưng Khuê vẫn cảm giác rằng Bình có gì ngập ngừng. Rồi cô cũng không để ý cho đến khi:
Sau một hồi trầm tư, Bình nhìn Khuê:
– Hồi sáng, lúc ra về đó… Tao với ảnh cái nhau 1 trận
– Sao vậy?
– Anh Kiệt thấy chị Đông nam tính quá nên kỳ thị… Ảnh còn nhất quyết cấm tao qua lại với mày
– Sao vô lý vậy? Tại sao không nghĩ là người ta chỉ là cá tính quá hoặc là do quen với phong cách vậy rồi….
– ………………
Ngẫm nghĩ 1 lát, Khuê liền hỏi:
– Ủa, mà sao lại cấm mày chơi với tao nữa?
– ……………………
Bình cúi gầm mặt, nói như khóc:
– Thôi Bỏ đi, coi như tao không nói gì cả!
Lúc này thì Khuê chắc chắn đã có điều gì không ổn…. Rằng Bình không thành thật, có vẻ như Bình không thật lòng với cô điều gì
Tự nhiên Khuê buộc miệng:
– Mày… Tại sao mày nói ra chuyện của tao? Mày có biết là gia đình tao khổ lắm hay không?
– Tao đã nói gì đâu…..
– Tao không tin! Nếu mày không nói, thì sao ổng cấm mày chơi với tao?
– Đó là chuyện khác, chỉ là ảnh nghi ngờ.. Từ chuyện ngày nào mày cũng đều đặn đến bệnh viện…. Mà mày cũng vậy!! Cứ làm tao khó xử…
Khuê ngạc nhiên hỏi:
– Tao làm mày khó xử điều gì?
– Mày sợ gia đình biết mà vẫn đi qua lại với Thu Đông… Nếu ai nhìn vào, thì người ta có nghĩ bình thường được không?
– Vậy có gì mà không bình thường?
– Mày nghĩ đơn giản quá nhỉ? – Bình nói như mỉa mai
– Ừ, tao không suy nghĩ phức tạp tào lao như thiên hạ. Người ta không bị khuyết tật, cũng chẳng hại ai. Vậy là rất bình thường!
Bình cãi bướng:
– Nam không ra nam, nữ không ra nữ.. Tao cũng thấy khó chịu đừng nói chi người khác.
– Vậy tao hỏi mày… Nếu tao như vậy, mày sẽ không bao giờ làm bạn với tao phải không? – Khuê hạ giọng
– Đúng vậy…
– Nhưng… Mình chơi với nhau lâu lắm rồi mà Bình… Mày đâu phải là người như vậy! Tao còn nhớ, hồi lớp 10… Tao đi thi thể thao, mày ngồi chép bài cho tao suốt…. Hai đứa mình có thói quen ra lang can trường ngồi tám… Tao có nhiều tật xấu… Mày không bao giờ chê cười, mà kiên nhẫn khuyên tao hết lần này đến lần khác…
– …………………….
– Khi mày có người yêu, dù mất thời gian cho cái tên đáng ghét ấy, mày vẫn không quên có tao bên cạnh…
– Mày đừng nói nữa…. Tao không muốn nghe!
– ……………………..
Khuê hụt hẫng… Bây giờ cô mới hiểu được ai đó từng nói” Kiếm được bạn thân đã khó, giữ được bạn thân còn khó hơn”
Ngoài kia đường, gió lạnh thổi từng cơn như muốn báo hiệu mùa thu năm nay đã nhẹ nhàng ra đi…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!