Hương Tình Yêu
Chương 28 - End:
Những năm tháng cứ mãi không ngừng lướt qua một cách lạnh lùng và lặng lẽ… Mi Nhung, niềm hạnh phúc và nỗi khổ một thời của Khuê đã trở thành quá khứ.. Hay nói đúng hơn là tình yêu của cô đối với Nhung thực sự đã chết từ lâu. Dù đôi khi gặp lại, hai đứa vẫn nói chuyện dăm ba câu. Đó là những câu chuyện nhạt nhẽo theo kiểu xã giao chán ngắt. Có chăng, trong mắt Khuê vẫn còn đọng lại những hình ảnh đẹp về Nhung như là chút gì để nhớ… Vậy thôi!
Nhưng với Bình thì khác, niềm vui của đầu tiên mà Khuê may mắn có được vẫn luôn là chỗ dựa tình cảm đáng tin cậy. Với một người bạn chân thành như Bình, cô cảm thấy rất yên tâm, không sợ gặp phải sự thay đổi lạnh lùng, trân tráo và phũ phàng…. Từ lâu rồi, sự có mặt của Bình đã trở nên tự nhiên trong cuộc sống của Khuê…. Cho đến hôm nay….
Rời khỏi quán, Khuê với Bình vẫn chạy xe song song nhau cho đến khi mở cổng vào nhà… nhưng không ai nói gì ngoài một bầu không khí trầm ngâm, phiền muộn…
– Mọi thứ đều có thời điểm của nó… Khuê lại trở về Khuê ngày trước, ngờ nghệch và dửng dưng với cuộc sống ngổn ngang trôi qua mỗi ngày… Một đứa con gái chẳng giống ai phải không bạn Bình thân mến của tôi?
– Thu Hà tỉnh lại rồi con ơi… – Giọng bà Trang lạc đi vì mừng rỡ, tay bà nắm chặt lấy tay Khuê
– Thật hả dì!!! Cho con gặp Hà liền đi…
– Khoan đã… Thu Hà nó…
Ông bác sĩ đang đứng cạnh bà Trang để trao đổi vài chi tiết, liền ngăn cản:
– Cô là Khuê phải không? Thu Hà không muốn gặp cô
– Ông nói gì vậy ?
Bác sĩ bình thản:
– Tôi chỉ truyền lại lời của bệnh nhân
Không để cho Khuê phản ứng, bà Trang nắm chặt tay cô :
– Con gượng đã… Ngồi xuống đây, dì nói con nghe chuyện này
– Dì không muốn con gặp Hà ? – Khuê nhìn bà Trang bằng ánh mắt nghi ngờ
– Trời ơi… Tại sao nghĩ dì…. Đúng là lúc trước dì… Không nên đối xử với con như thế, nhưng sự thật bé Hà không muốn gặp con. Nó dặn kỹ dì và Bác sĩ không được cho con vào.
– ……………….
– Chắc con thắc mắc vì sao phải không ? Dì cũng vậy đó con à. Hỏi tại sao thì nó khóc… Mà mới tỉnh dậy, hễ khóc được 5 phút là con bé khó thở rồi mệt lả, ngủ thiếp đi…
Khẽ thở dài một hơi, bà nói tiếp :
– Con đừng vội trách Thu Hà, đừng buồn nó… Nếu con thật sự có tình cảm với Hà thì sẽ hiểu vì sao nó làm như vậy… Còn đây là nó viết, nhờ dì gửi cho con
Khuê thân yêu ! Hà đã tỉnh lại rồi… Khuê có vui không ?
Nè, nói vậy thôi, đừng có vội mừng nha chưa ! Hà còn chưa hỏi tội Khuê đó. Vì sao cứ làm Hà khóc mãi vậy ? Mỗi lần Hà khóc là sẽ bệnh. Hà khóc là tại Khuê, Hà bệnh cũng là tại Khuê… Còn yêu Khuê là tại… em !!!
Hãy tin rằng em yêu Khuê nhiều lắm, yêu những lúc Khuê vén sợi tóc mai lòa xòa trên trán em rồi hôn lên dịu dàng, kể cả khi Khuê với bàn tay sang nắm lấy tay em bóp nhẹ… Em cảm nhận được hết những điều ấy, dù bản thân mình nằm bất động và nguồn sống chỉ được cung cấp qua máy thở oxy…
Bác sĩ bảo rằng em phải nhanh chóng qua Pháp để được chính chuyên gia bên ấy trực tiếp phẫu thuật… Em im lặng… Rồi em nhìn về phía cửa kính lớn, dưới sân bệnh viện rộng lớn, có hai cụ bà dìu nhau ngồi xuống chiếc ghế đá. Một cụ còn khỏe mạnh… Cụ kia thì đã mù đôi mắt… Và em thấy gì nữa, Khuê biết không ? Họ đã nở nụ cười lạc quan hạnh phúc bên nhau…
Người ta ai cũng chỉ được sống một lần trong một cuộc đời… Riêng em đã ngàn lần cảm ơn ông trời vì cho em gặp Khuê…cũng có đôi khi em thầm trách ông ấy sao nỡ cho chúng mình gặp nhau quá trễ… Giờ thì, em muốn gia tăng khoảng trễ này để nó không là kết thúc… Chỉ một lần thôi, hãy cho em được lựa chọn :
Vì tình yêu, em muốn được sống…Nên em sẵn sàng chấp nhận mọi đau đớn, như là sự đánh đổi.. Và nếu điều tồi tệ nhất xảy ra, em cũng không hối hận…
Đừng gặp em, đừng khóc khi em sẵn sàng vượt qua thử thách… Khóc sẽ làm tim em đau đó, biết chưa !!
– Khi nào Hà đi vậy dì ?
– Ngay bây giờ !
– Con bé rất nghị lực, và con cũng vậy nha con !
– Con……. không khóc đâu… Con… Xin lỗi….
– ………………………..
«Khuê sẽ không khóc.. Không khóc đâu…
Với điều kiện Hà đừng để Khuê cô đơn một mình. Hà không được ra đi khi trái tim Khuê chưa ngừng đập…
Vì Khuê đã quên mất cảm giác mình cô độc như thế nào từ khi có Hà bên cạnh rồi
Hà mau trở về… Khuê đợi ! »
—————————–
Bây giờ là mùa xuân với gió nhẹ và nắng ấm. Chiếc phi cơ đưa em bay cao vút lên bầu trời. Phút chốc mọi thứ chỉ còn là một dấu chấm nhỏ nhoi rồi vụt mất
Có ai biết khoảng cách xa nhất của hai người yêu nhau là gì không ? Chúng không được đo lường từng đơn vị km, không được tính bằng thời gian…. Khoảng cách xa nhất đó là khi ở thật gần nhau nhưng không thể nào gặp mặt !
Chỉ có niềm tin ! Niềm tin sẽ là thước đo dài nhất, rộng nhất, trải tận vô cùng…. Vì thế, chúng ta hãy cứ tin rằng : Vật chất sẽ được trả giá bằng bằng tiền bạc, tình yêu sẽ được đền đáp bằng tình yêu !
THE END
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!