Hương Vị Thanh Xuân - Chương 1: Hoàn cảnh sống
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
98


Hương Vị Thanh Xuân


Chương 1: Hoàn cảnh sống


Ngôn Hiên năm nay tròn 16 tuổi, cô vừa mới thi đỗ cao trung, là học sinh của trường Trung học Thượng Hải. Cô sống với dì dượng ở khu trọ phía nam. Ba mẹ cô đã mất khi cô còn rất nhỏ. Vì hoàn cảnh, dì đã nhận nuôi cô.

Khu nhà trọ nằm gần một xưởng sản xuất gỗ. Mỗi căn nhà đều rất nhỏ, xung quanh là những bức tường xi măng che chắn. Mùi xi măng ẩm mốc xộc vào mũi khiến người ta có cảm giác khó chịu.

Mở cánh cửa gỗ bị rêu bám đầy, Ngôn Hiên bước vào nhà. Cô vừa ra khỏi nhà đi chợ. Khu chợ nhỏ cách nhà trọ không xa.

Đặt túi thức ăn lên chiếc bàn sắt cũ kĩ, Ngôn Hiên nhíu mày nhìn đồ đạc xung quanh. Sáng nay trước khi đi chợ cô đã dọn nhà một lần rồi. Không nghĩ bây giờ lại bừa bộn như vậy. Quần áo bị vứt lung tung khắp nơi, vỏ những chai rượu, bia cũng tùy tiện vứt loạn xạ. Mùi rượu bia hòa quyện vào không khí thật nồng nặc. Thoáng thấy làn khói mờ ảo bay ra từ phía tủ sắt, Ngôn Hiên cũng đoán được là dượng cô. Ông ấy lúc nào cũng vậy, rượu chè be bét suốt ngày. Không bao giờ đụng tay đụng chân vào công việc, ngày nào cũng đi nhậu nhẹt cùng đám bạn.

Ngôn Hiên lắc đầu, bàn tay nhỏ bé nhặt những bộ quần áo dưới sàn lên, có ý đem đi giặt. Sàn nhà được lót bằng gạch men đã cũ. Có những chỗ gạch còn bị nứt ra, lồi lõm trông thật xấu xí.

Ngôn Hiên đem quần áo bỏ vào giỏ, bước ra phía sau nhà để giặt. Tháng 8 ở Thượng Hải vẫn đang là mùa hè nên không khí có chút oi bức. Cảm nhận dòng nước mát lạnh chảy qua từng kẽ tay, Ngôn Hiên có chút dễ chịu. Công việc ở nhà đều là do cô làm. Dì và dượng chẳng bao giờ động tay vào. Tuy nói là dì dượng nhận nuôi cô, nhưng cô cảm thấy cuộc sống này chẳng khác gì địa ngục. Ngày ngày cô đều phải nghe chửi mắng, chịu đựng sự đánh đập, hành hạ của dì.

Dì cô nói, cô chính là một cục nợ, một đứa con hoang không có ba mẹ, là một kẻ chỉ biết ăn bám, lúc nào cũng gây phiền hà cho bà ấy. Tiền học phí của cô là do bà ấy đóng, nhưng đó vốn dĩ là tiền của ba mẹ cô để lại. Vậy mà, bà ấy lại không hiểu chuyện. Nhắc đến tiền học phí là lại đem cô ra đánh đập cho hả giận. Còn nói nuôi cô chỉ phí tiền, chi bằng đem cô bán cho người ta sẽ được lợi nhiều hơn.

Ngôn Hiên biết, trong mắt dì và dượng cô chỉ là một cái gai không hơn không kém. Sở dĩ họ muốn nhận nuôi cô cũng là vì số tài sản mà ba mẹ cô để lại. Trước khi chết ba mẹ Ngôn Hiên có dành dụm một số tiền gửi vào ngân hàng, đó là số tiền họ khổ sở dành dụm để lo cho cô. Theo luật pháp thì sau khi họ mất, số tài sản đó phải để lại cho cô. Nhưng mà khi ấy cô còn quá nhỏ, bản thân chỉ là một đứa nhóc ba tuổi chưa cai sữa. Vì thế, dì và dượng ngoài mặt thì ngỏ ý tốt muốn nuôi cô. Nhưng trong lòng họ thế nào thì chỉ có mình cô biết rõ nhất.

– Con Ngôn Hiên, mày làm cái gì mà không dọn dẹp nhà cửa? Mày muốn tao cho mày ăn đòn thì mới biết thân biết phận sao?
Tiếng la inh ỏi phát ra từ căn nhà nhỏ của cô không khỏi khiến người ngoài chú ý. Nhưng mà dù sao đó không phải là chuyện của họ nên họ cũng không mấy quan tâm, chỉ thờ ơ lướt qua nơi đó.

Ngôn Hiên nghe tiếng quát của dì, cô ngẩng mặt lên, đôi mắt to màu nâu nhạt cố giữ vẻ bình tĩnh, cánh môi mỏng khẽ đáp :
– Con xin lỗi. Ban sáng con đã dọn rồi, không nghĩ lại bừa bộn như vậy.

Thẩm Đoan nghe những lời lẽ biện hộ của cô, vành tai như vểnh lên hết cỡ, bả nghênh mặt, điệu bộ khinh khỉnh như mấy người bán cá ngoài chợ. Đôi mắt sâu hoắc liếc nhìn cô, tròng mắt không ngừng tỏ ra miệt thị :
– Mày nói vậy là ý gì? Việc là việc của mày. Nhà bừa bộn lúc nào thì mày dọn ngay lúc đó. Chẳng lẽ mày muốn tao hành thân xác này đi dọn cho mày.

– Con không có ý đó.
Ngôn Hiên cúi xuống tiếp tục giặt quần áo, không để ý đến sắc mặt của Thẩm Đoan đã đỏ lên.

Bà ta đi đến nắm tóc cô kéo ngược ra sau, hai hàm răng nghiến ken két như muốn nghiền nát mọi thứ. Bả trợn mắt lạnh giọng :
– Con khốn. Mày coi thường dì mày hả? Đúng là loại mồ côi không ai dạy dỗ. Nhà tao nuôi thêm mày thật vô phúc.

Thẩm Đoan vừa kéo tóc vừa lấy chân đạp thau quần áo đang giặt vào người Ngôn Hiên. Nước quần áo đen sì chứa đầy chất bẩn đổ vào gương mặt trắng trẻo của cô, ướt đẫm cả tóc tai, quần áo trên người.

Lực kéo của bà ta quá mạnh khiến da đầu cô muốn đứt ra từng mảnh. Đau đớn. Ngôn Hiên chưa kịp định hình lại thì đã bị dòng nước bẩn kia tạt vào mặt. Chất bẩn cùng mới mùi quần áo cũ kĩ thật khiến cô muốn nôn ọe.

Nước mắt. Nước mắt từ gương mặt khả ái chảy ra, hòa vào nước bẩn trên mặt. Ngôn Hiên đang rất chịu đựng, cô cố cho bản thân không bật ra tiếng khóc. Cảnh sống này cô quen rồi. Ngày nào cũng phải gánh chịu những lời nhục mạ của bà ta. Thậm chí còn bị bà ta hành hạ đến mức người đầy vết thương.

Thẩm Đoan nhìn gương mặt đáng ghét của cô, buông tay ra đủng đỉnh đi vào nhà. Trước khi đi còn bỏ lại một câu :
– Mày nhanh tay lên còn nấu bữa trưa. Không xong thì trưa nay đừng hòng ăn cơm.

Ngôn Hiên lấy tay lau nước mắt. Bàn tay trắng nõn nà có vài vết bầm do bị hành hạ. Cô đứng lên, đi lại vòi nước gỉ sắt đằng kia rửa mặt. Cô rất muốn đi tắm, nhưng cô sợ. Phòng tắm của cô được làm nên từ những thanh gỗ rất tạm bợ. Chỉ cần chạm mạnh tay đã có thể đổ sập bất cứ lúc nào. Nó lại không kín đáo. Ngôn Hiên rất sợ dượng của mình. Ông ta là một kẻ biến thái, luôn muốn giở những trò đồi bại với cô. Điều đó khiến cô rất kinh tởm và muốn tránh xa ông ta. Vì vậy mà khi có ông ta ở nhà, cô không dám một mình vào phòng tắm. Dì của cô cũng không bảo vệ cô. Ngược lại, bà ta còn dùng cớ đó để nhục mạ danh phẩm của cô.

Ngôn Hiên rửa sạch mặt, mái tóc ngắn vì nước mà bết hết lên mặt cô. Mùi khai khai của nước giặt đồ bẩn bị ánh nắng chiếu vào càng bốc mùi khó chịu.

Ngôn Hiên đi lại phía thau đồ, nhặt những bộ quần áo bị đổ ra sàn bê tông đã phủ rêu, cô lau mồ hôi trên trán, tiếp tục giặt. Bàn tay nhỏ nhắn chà sát với vải thô khiến nó đỏ ửng lên. Gương mặt trắng trẻo vẫn giữ được bình tĩnh. Cô từng nghĩ có một ngày cô sẽ thoát khỏi cái nơi quỷ quái này, nhưng đó chỉ là ý nghĩ thoáng qua. Bởi vì cô biết cô không còn nơi nương tựa nào khác. Ba mẹ đã không còn, những người kia lại muốn phủi bỏ quan hệ với cô. Họ không xem cô là người nhà mà xem cô là một đứa con hoang không có ba mẹ. Họ luôn nhìn cô bằng ánh mắt coi thường, khinh miệt. Cô không hiểu, cũng không muốn hiểu tại sao họ lại làm vậy? Nhưng bản thân cô biết chắc một điều, họ không ưa cô, cũng như không ưa ba mẹ cô.

Nắng buổi trưa có chút gay gắt, nó khiến làn da cô muốn bỏng rát. Ngôn Hiên giặt sạch quần áo, mắc nó vào móc rồi treo lên cái sào nhỏ. Cái sào được làm bằng sắt. Do thời gian, nhiệt độ, mưa nắng khiến chúng bị bong tróc sơn, vài chỗ còn bị han gỉ.

Thẩm Đoan nhìn điệu bộ chậm chạp của cô, thằng giọng quát mắng :
– Mày nhanh lên không được hả? Muốn tao đợi cơm đến bao giờ? Có tí việc mà làm mãi cũng không xong.

Ngôn Hiên ngước mắt nhìn bà ta, nhẹ giọng :
– Vâng. Con đi nấu ngay đây.

Cô đem thau gỗ, bàn chải, bột giặt để vào một nơi. Sau đó tiến vào nhà bếp.

Căn bếp nhỏ được gộp chung với căn nhà trọ. Đồ đạc đều quá cũ kĩ. Chiếc bếp ga đã quá hạn đến mức phát ra tiếng kêu lẹt kẹt của sắt vụng. Một vài chiếc nồi, chảo bị vấy đen, nhìn rất dị.

Ngôn Hiên chuẩn bị rau sạch đi nấu canh. Một vài con cá để làm món cá kho. Như vậy cũng đã hoàn thành bữa ăn cho ba người.

Sau một hồi chờ dài cổ thì Thẩm Đoan thấy Ngôn Hiên bê thức ăn ra. Bà ta ngồi trên chiếc ghế gỗ, âm thanh cọt kẹt phát ra cũng đủ biết nó sắp không thể dùng được nữa.

Bà ta bắt chéo chân, khinh khỉnh nói :
– Đặt đồ ăn lên đây rồi đi xuống bếp đi. Mày đứng đây chỉ tổ chướng mắt tao.

Ngôn Hiên không đáp, gật nhẹ đầu rồi đi xuống. Đây là chuyện thường tình mà. Ngày nào cũng vậy, tuy nói là bữa ăn dành cho ba người nhưng lúc nào cô cũng ăn cơm thừa của họ. Ăn riết rồi cũng quen, Ngôn Hiên cũng chẳng mở miệng cãi lại.

Thẩm Đoan gọi ông chồng già của bà ta:
– Lão Hứa, ra đây ăn cơm.

Sau tiếng gọi, một thân hình béo ú bước ra. Ông ta là Hứa Lưu, chồng Thẩm Đoan. Là người suốt ngày chỉ biết đến rượu, làm việc gì cũng vô dụng.

Ông ta ngồi xuống ghế, chiếc ghế gỗ kia như là đang cố gắng để nâng đỡ ông ta. Hứa Lưu đưa tay gắp thức ăn, nhựa nhựa nói :
– Ngôn Hiên đâu rồi?

– Nó ở dưới bếp. Ông hỏi nó làm gì?
Thẩm Đoan liếc nhìn Hứa Lưu cảnh cáo. Lão già này đừng tưởng có thể qua mặt được bà. Nhìn ánh mắt dê già của ông ta đối với con nhỏ kia thì đã biết ông ta có ý đồ bất chính. Hừ…

– Hỏi vậy thôi? Không có ý gì?
Hứa Lưu đáp qua loa, cúi mặt xuống ăn cơm. Hàm râu dài của ông ta dính đầy nước canh trông thật tởm. Kiểu ăn uống như người chết đói mấy ngàn năm vậy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN