Hương Vị Thanh Xuân
Chương 3: Cảm giác ấm áp
– Vâng.
Ngôn Hiên đứng cách xa họ ra, đầu cúi xuống để mái tóc che hết nửa khuôn mặt, khó để người khác đoán được tâm tư.
– Em gái, lại đây uống với bọn anh đi.
Người thanh niên tóc đỏ nhìn cô đầy ẩn ý, bàn tay hắn không yên phận nắm lấy tay cô kéo lại.
Ngôn Hiên bị cái chạm nhẹ của hắn làm cho giật mình, bàn tay đang cố gắng thoát khỏi sự kiềm kẹp của hắn. Gương mặt trái xoan kia bị kinh hãi mà tái xanh.
Sự vùng vằng của cô khiến hắn ta không vui. Gương mặt đen nhẻm của hắn nhìn cô giận dữ, tròng mắt sắc lẻm đến đáng sợ. Đôi tay to lớn kia bắt đầu dùng sức, hắn một tay kéo mạnh cô :
– Mau qua đây. Mày không nghe lời tao hả?
Ngôn Hiên bị hắn nắm tay trái, cô đang dùng tay phải gỡ bỏ tay hắn ra. Bản thân cô không ngừng ra sức lắc đầu. Cô tuyệt đối không thể để bản thân cô bị nhục mạ như vậy. Dù là thiếu thốn tiền cũng không thể để bọn người kia có cơ hội làm càn.
– Mày qua đây chưa. Con ranh này.
Người thanh niên nhìn cô nghiến răng, mắt đã trợn ngược lên. Hắn tức giận tăng lực đạo, kéo mạnh cô về phía hắn.
Nhưng vì sự cứng đầu của mình mà Ngôn Hiên bị đập đầu xuống cạnh bàn, trên trán chảy một ít máu. Tên tóc đỏ không chịu buông tha cho cô. Hắn lôi cô đứng dậy, bàn tay bóp chặt chiếc cằm xinh đẹp của cô, ánh mắt thoáng tia gian tà :
– Nhìn cũng được đó. Muốn đi với anh một đêm không?
Ngôn Hiên vừa mới bị đập đầu, cảm giác đau đớn từ trán khiến cô có chút choáng váng. Cô vì đau mà nhăn mặt. Chưa kịp thoát ra khỏi bàn tay hắn thì những lời lẽ thô tục kia cất lên khiến cô cảm thấy bản thân như đang bị xỉ nhục. Tuy cô làm phục vụ cho quán nhậu, nhưng cô không phải là loại người như hắn ta nói.
– Buông tôi ra.
Ngôn Hiên lấy hết sức vùng vằng. Cô không còn kiêng nể hắn nữa. Dù hắn có là khách hàng thì cô cũng không nhất thiết phải tôn trọng.
– Còn dám mắng khách sao? Tao thấy mày chán sống rồi đó.
Tên tóc đỏ liếc nhìn cô tỏ ý không hài lòng.
Đám bạn của hắn nãy giờ chứng kiến một vở kịch hay thì không khỏi bật cười thích thú. Tiếng cười hòa quyện vào bầu không khí của quán nhậu trở nên thật chói tai. Bọn họ đều bày ra bộ mặt gian xảo, ánh mắt nhìn cô như những con sói đói khát đang chờ đợi món mồi ngon. Điệu cười ha ha khiến nước bọt văng tung tóe. Mùi rượu và mùi thức ăn phát ra từ miệng họ khiến Ngôn Hiên muốn nôn ọe.
Ngôn Hiên cố gắng dãy dụa ra khỏi bàn tay của hắn ta nhưng sức cô không thể. Cô chỉ là một đứa con gái 16 tuổi, sức lực làm sao sánh được với con trai. Giây phút này cô cảm giác rất sợ hãi, bản thân đang không ngừng run rẩy. Vết thương trên trán bị mồ hôi lướt qua, đau rát vô cùng. Mồ hôi hòa vào máu, hai thứ chất lỏng không giống nhau bỗng hòa lại thành một.
– Buông ra.
Tiếng la của cô vang vọng cả một quán nhậu, nhưng không một ai chịu để ý. Nói trắng ra là chuyện của cô không liên quan đến bọn họ nên bọn họ cứ vờ như không nhìn thấy. Đã không liên quan thì họ cần gì phí sức giúp đỡ. Đó là suy nghĩ của những con người ở đây. Họ quá vô cảm.
Tên tóc đỏ nhìn bộ dạng cầu cứu của cô, bật cười ha hả. Hắn kéo cô lại gần hắn, bàn tay bẩn thỉu vuốt ve gương mặt xinh đẹp của cô.
Ngôn Hiên nhân lúc hắn chạm vào mặt cô, há miệng cắn hắn một cái. Cô dùng hết sức mình để cắn nên hắn đau đớn rụt tay lại. Theo phản xạ tự nhiên, bàn tay đang nắm chặt cô buông ra, hắn tát cô một cái tát trời giáng.
– Con khốn. Mày dám cắn tao.
Năm dấu tay in hằn trên gương mặt khả ái. Ngôn Hiên loạng choạng, chân giữ không vững rồi té xuống đất. Mặt đất ẩm ướt khiến tay cô dính đầy cát.
Tên tóc đỏ không thỏa nỗi giận, hắn đứng lên bước ra khỏi ghế, bàn tay định nắm tóc cô kéo lên thì một cánh tay đã chặn hắn lại.
Người chặn tay hắn là một thanh niên trẻ tuổi, người mặc áo ba lỗ với làn da nâu rắn chắc. Phía trên bắp tay còn có một hình xăm nhỏ. Gương mặt cậu cũng được xem là đẹp trai. Đường nét rất sắc sảo. Nhưng ngay má phải lại đính một cái băng cá nhân. Cậu còn đeo khuyên tai hình con sói ở tai trái. Mái tóc màu hun khói được vuốt keo khiến cậu trở nên thật nổi loạn.
– Mày là ai?
Tên tóc đỏ khó chịu trước cái chạm tay của cậu ta. Hắn tức giận quát to.
– Là ai? Mày không có tư cách hỏi.
Cậu nhìn hắn, đôi mắt đen trầm tĩnh không một tia dao động, khóe miệng còn khẽ nhếch lên để lộ chiếc răng khểnh.
Tên tóc đỏ bực bội trước thái độ của cậu, hắn nghiến răng ken két, đẩy tay cậu ra khỏi tay hắn :
– Chuyện của tao không cần mày xen vào. Biến đi.
Dửng dưng trước câu nói của hắn, cậu đạp một chân lên bàn nhậu, khẽ cười nhẹ :
– Tao thích. Mày làm gì được tao?
Câu nói như châm dầu vào lửa khiến tên tóc đỏ bùng nộ cơn giận. Hắn không kiềm chế được mà động thủ với cậu. Bàn tay tung một nắm đấm vào mặt cậu.
Cậu né cú đấm của hắn, bàn chân đặt trên bàn nhậu khẽ di chuyển. Cậu xoay người, chân phía sau đá thẳng vào mặt hắn, khiến máu mũi hắn phụt ra. Âm thanh đổ vỡ cũng theo đó mà vang vọng cả quán nhậu.
Nghe tiếng động lạ, Thím Trư từ trong nhà chạy ra. Bà ta hốt hoảng nhìn hai vị khách quen, vội giảng hòa :
– Ấy ấy, hai người đừng nóng. Có gì từ từ nói chuyện.
Hai người họ như không quan tâm đến sự tồn tại của bà. Đám bạn của tên tóc đỏ đang đỡ hắn. Hắn tức tối lạnh giọng :
– Mẹ kiếp, đánh nó cho tao.
Dứt lời, bốn tên kia phi đến phía cậu. Cậu ra tay xử lý từng tên. Bẻ tay bọn chúng khiến xương kêu rôm rốp. Vài tên còn bị đá bay vào bàn nhậu của người khác, tiếng ly tách đổ vỡ vang lên ầm ầm. Những người không liên quan mau chóng tản đi. Thím Trư nhìn Ngôn Hiên nằm dưới đất, đoán cô là nguyên nhân gây ra mọi chuyện nên không khỏi nổi nóng.
Ngôn Hiên nãy giờ quan sát, cô cảm thấy rất biết ơn người thanh niên ấy. Anh ta vì một người không quen biết như cô mà liều mạng như vậy thật khiến cô cảm động. Mấy năm nay, cô chưa từng nhận được sự bảo vệ từ một ai. Ngay cả người thân của cô cũng chẳng ai dám làm điều đó vì cô. Huống hồ gì anh còn là một con người xa lạ.
Tiếng đánh nhau vẫn vang lên inh ỏi cả quán nhậu. Những chiếc bàn bị đẩy đi, bị lật ngược lại. Thức ăn, chén dĩa bị hất tung dưới mặt đất, nứt ra làm từng mảnh. Không gian nơi đây trở nên thật hỗn độn. Nhìn chẳng khác nào một bãi phế thải.
Cậu ấy, người thanh niên tóc hun khói thoáng chốc đã xử lý được đám người kia. Cậu không nói gì, tiến bước về phía cô, nắm tay cô kéo ra khỏi cái nơi hỗn độn đó.
Thím Trư nhìn thiệt hại mà cậu ta mang lại, không khỏi tức giận. Bà ta mau chóng tìm đám thanh niên bị đánh bầm dập để đòi nợ.
Cậu ấy kéo cô ra ngoài rồi buông tay cô ra, chân bước chậm rãi về phía trước. Ánh đèn mờ nhạt của màn đêm chiếu rọi lên hai người. Hai chiếc bóng, một thấp một cao có chút gì đó cô độc.
Ngôn Hiên bước theo sau cậu, mặt cô cúi xuống đất. Bàn tay đang vò vò góc áo, điệu bộ rất khó xử. Cô rất muốn mở lời cảm ơn với cậu. Nhưng trong không gian này lại không thể, cổ họng như bị cái gì đó chặn lại.
Cậu đang đi, bước chân đột ngột dừng lại. Cậu xoay đầu nhìn cô, ánh mắt đen láy bao trọn hình bóng của cô. Bộ dạng vừa bước đi vừa cúi đầu nhìn xuống đất kia thật khiến cậu có chút buồn cười.
– Này, đi nhanh lên.
Cậu gọi cô khiến cô giật mình.
Ngôn Hiên ngẩng mặt lên nhìn cậu, thoáng thấy cái răng khểnh duyên dáng kia, cô có chút đỏ mặt. Đây là lần đầu tiên người khác giới trò chuyện với cô, còn cười với cô nữa. Điều này khiến đáy lòng cô có chút ấm áp.
– Tên gì?
Cậu hỏi, mắt nhìn chằm chằm cô. Đây là cô gái đầu tiên cậu có ấn tượng. Nhìn hành động quật cường của cô ban nãy, bản thân cậu nổi hứng muốn giúp cô. Người như cậu chẳng bao giờ vì con gái mà liều mạng cả. Nhưng không hiểu sao khi gặp cô lại hành động như vậy. Trong suy nghĩ của cậu, cô như đóa hoa đào bị vùi trong tuyết. Dù có mỏng manh cũng không từ bỏ sự sống. Mặc cho gió tuyết hung bạo như thế nào, đáng sợ ra sao, cô cũng không vì vậy mà buông bỏ, không vì vậy mà để cho gió tuyết chà đạp mình. Đây có thể là điểm đặc biệt khiến cậu để mắt đến cô.
Ngôn Hiên nghe cậu hỏi tên, cánh môi mỏng lắp bắp :
– Ngôn… Hiên.
– Ừ.
Cậu chỉ ừ một tiếng, lấy một cái băng cá nhân trong túi ra dán lên trán cô cho cô. Vết thương trên trán đã khô máu, nhưng dù sao cũng cần được xử lý, tránh để nhiễm trùng.
Ngôn Hiên nhìn hành động ân cần của cậu, bản thân bị cậu làm cho rung động. Từ khi ba mẹ mất, chưa ai đối xử tốt với cô như vậy cả. Cậu là người đầu tiên mang lại cho cô cảm giác ấm áp trong ngần ấy năm qua. Cô cảm thấy cậu chính là một thiên thần, một người mang lại ánh nắng sưởi ấm lòng cô. Nghĩ đến đây, khóe mắt cô có thứ gì đó ươn ướt đang chảy xuống.
Nước mắt.
Cậu nhìn giọt nước mắt kia rơi xuống gò má trắng trẻo của cô, có chút nhíu mày :
– Đau sao?
Ngôn Hiên lắc lắc đầu, cô nhỏ giọng nói. Thanh âm hòa lẫn vào tiếng khóc thút thít trở nên đứt quãng :
– Cảm… ơn… anh.
Cậu nhận lời cảm ơn của cô, khẽ cười nhẹ. Nụ cười được ánh trăng soi sáng trông thật đẹp.
– Không cần cảm ơn.
Ngôn Hiên lau nước mắt, len lén nhìn cậu. Gương mặt cậu rất bảnh bao. Mắt, mũi, miệng đều rất hài hòa. Nhưng mà, với bộ dạng này nhìn cậu rất bụi bặm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!