Hữu Danh - Chương 86: Ngoại truyện 9: Một vài "chuyện lớn" quan trọng hơn (3)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
51


Hữu Danh


Chương 86: Ngoại truyện 9: Một vài "chuyện lớn" quan trọng hơn (3)


Đương nhiên paparazzi không thể đợi được chuyến bay về đêm đó của Lương Ngư. Không những không đợi được mà Lương Ngư còn lên Weibo, đăng một tấm ảnh Hứa Kinh Trập ngâm chân. Tấm ảnh y đăng cũng khá đỉnh, không đăng mặt người, chỉ đăng mỗi cái thùng ngâm chân và đôi chân của Hứa Kinh Trập.

Công ty của Lương Ngư không chơi kiểu khống bình, vì vậy bình luận được nhiều like nhất là một cái cực kỳ thú vị.

“??Tôi xem bắp chân của vợ anh làm cái gì? Đến hộ lông chân của anh ta giúp anh hả?”

Sau này Trương Mạn còn cảm khái, chính chủ nào fan nấy, fan của Lương Ngư đều giống y, rất chi là cay nghiệt.

Doanh thu phòng vé của bộ phim “Ngươi Gác Núi” cao hơn so với dự đoán của đoàn đội khiến Tần Uyển rất hài lòng. Chi phí đầu tư vào bộ phim điện ảnh này, ngoài không thua lỗ ra có thể kiếm tiền vẫn phải kiếm tiền. Đương nhiên tham vọng của cô rất lớn, nhắm vào một trong Tam Kim giữa năm. Ban giám khảo xem phim có sở thích riêng, phiếu bầu chỉ có chừng đó, nhưng khâu kiểm phiếu sẽ tương tự với khi chia phiếu. Để có thể giành được nhiều giải thưởng nhất có thể, “Ngươi Gác Núi” cũng chia ra vài hạng mục, phía diễn viên ngoài nam chính và nam phụ xuất sắc nhất ra, còn có thêm một giải diễn viên mới xuất sắc nhất.

Tuy cảnh của Hứa Kinh Trập không cắt chút nào, nhưng nam phụ vẫn là Châu Cửu Lâm. Thật ra Trương Mạn vẫn hơi lăn tăn về giải diễn viên mới xuất sắc nhất này, độ tuổi của Hứa Kinh Trập đã không còn là 17, 18 nữa rồi. Tuy đây mới là lần đầu tiên anh đóng phim điện ảnh, nhưng thành tựu mảng truyền hình tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy, Thị đế ba lần đạt giải, lần đầu tiên quay phim điện ảnh đã giành được giải diễn viên mới xuất sắc nhất, kể ra cũng không phải chuyện gì đáng để tự hào.

Hứa Kinh Trập lại tương đối dửng dưng, anh còn an ủi ngược lại Trương Mạn: “Lần đầu tiên quay phim truyền hình em cũng giành được giải diễn viên mới xuất sắc nhất đấy thôi. Không phải là khởi đầu tốt sao, điện ảnh cũng vậy mà.”

Trương Mạn thở dài: “Đấy là trạng thái tâm lý của cậu tốt, đổi thành người khác sẽ không chịu nổi đâu.” Cô ấy vẫn không phục, nghiến răng nghiến lợi nói, “Lần sau Kiều Chân đến đưa kịch bản chị phải làm khó ông ta một chút, để ông ta biết cậu cũng là người có sức nặng!”

Hứa Kinh Trập phì cười, hỏi: “Vậy ông ấy đã đến đưa chưa vậy?”

Trương Mạn nản lòng: “Chị mơ mộng tí không được à?”

Mơ mộng đương nhiên là được, nhưng phải lấy giải thưởng trước rồi hẵng nói.

Tuy chỉ là một giải diễn viên mới xuất sắc nhất, nhưng giải thưởng lần này vẫn cạnh tranh rất khốc liệt. Tết là vậy mà phim hay nhiều, phạm vi kiểm phiếu rộng, đôi khi không phải diễn viên kém ở đâu, mà là do cơ chế phân phối vé rất dễ xuất hiện ngựa ô. Lần này “Người thủ núi” được đề cử nhiều giải, nếu không có gì bất ngờ thì giải phim xuất sắc nhất và đạo diễn xuất sắc nhất không thể nào chạy thoát được. Hai phiếu này được chia ra quá nhiều nên để giữ sự cân bằng, ban giám khảo sẽ chia một ít phiếu ở các giải dành cho diễn viên cho các nhà khác uống chút canh.

Lần này cả đoàn phim cùng đi thảm đỏ, trang phục của Hứa Kinh Trập lại là do Lương Ngư đích thân chọn. Hai người chụp ảnh chung trước truyền thông, khi được hỏi về tâm trạng, Hứa Kinh Trập thành thật nói: “Vẫn còn hơi căng thẳng.”

Giải diễn viên mới bây giờ quả thực không dễ lấy, bây giờ có quá nhiều diễn viên trẻ tài năng. Hứa Kinh Trập đã xem qua một số bộ phim khác được lựa chọn. Diễn xuất của một số bạn trẻ rất đáng kinh ngạc, nếu đổi thành anh ở độ tuổi đó có lẽ không diễn được như vậy.

Trái lại Lương Ngư chẳng có áp lực gì, chỉ cần trong số các diễn viên nam trong cùng tranh cử không có Tống Sâm, trong lứa trung – thanh niên này không ai có thể đánh bại được Lương Ngư.

Để kéo dài sự hồi hộp, các giải thưởng đầu tiên của Kim X đều là những giải thưởng kỹ thuật, sau đó đến các giải nghệ thuật. Phần trước không phải là thế mạnh của “Ngươi Gác Núi”, ngoài Nhạc phim xuất sắc nhất ra thì hầu như là trắng tay. Lâm Chước Dữ phỏng đoán mình có thể giành được giải đạo diễn xuất sắc nhất nên cũng không lăn tăn mấy về giải biên kịch xuất sắc nhất. Biểu cảm trên màn hình lớn xem chừng cũng không để lộ ra sơ hở nào.

Hứa Kinh Trập chăm chú nhìn một lúc lâu, thầm nghĩ mình đợi lát nữa nên trưng ra biểu cảm gì mới có thể trông tương đối bình thường dù mình có đạt giải hay không.

“Em đã chuẩn bị sẵn diễn văn nhận giải chưa?” Lương Ngư chợt ghé sang, nói vào tai Hứa Kinh Trập.

Đúng lúc có ống kính máy quay quét qua, Hứa Kinh Trập không chắc có quay được bọn họ hay không: “Còn chưa biết có đạt giải không nữa mà.” Anh nói.

Lương Ngư bật cười, nói: “Em lo gì chứ? Còn ai bì được với em à?”

Hứa Kinh Trập bất đắc dĩ nhìn y rồi lặng lẽ luồn tay xuống dưới ghế nắm tay Lương Ngư.

Trong số các giải thưởng nghệ thuật, người đầu tiên lên sân khấu nhận giải là Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất và Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, sau đó là Nam diễn viên chính xuất sắc nhất. Không ngoài dự đoán, gương mặt Lương Ngư được phóng đại trên màn hình lớn, y chỉ nhướng mày, sau đó bật cười, ôm lấy Hứa Kinh Trập bên cạnh đầu tiên.

Thời gian hai người ôm nhau hơi lâu khiến người dẫn chương trình trên sân khấu cũng pha trò, nói: “Ảnh đế để về rồi lại ôm, đi lên nhận giải trước đã.”

Trong ống kính trực tiếp, Hứa Kinh Trập vỗ nhẹ lên lưng Lương Ngư, khi hai người tách ra, dường như Lương Ngư còn sáp lại nói gì đó vào tai anh.

Hứa Kinh Trập ngồi dưới khán đài, anh nhìn lên Lương Ngư nhận giải thưởng, phát biểu trên sân khấu. Lương Ngư nói rất ngắn gọn, sau khi cảm ơn một lượt, liền nâng cúp lên, cố ý giơ về phía Hứa Kinh Trập rồi nói: “Thầy Hứa, cho em xem này, lần sau nó là của em rồi.”

Tất cả mọi người đều bật cười, còn có người ở hàng ghế đầu quay lại nhìn biểu cảm của Hứa Kinh Trập. Hứa Kinh Trập bị náo loạn như vậy lại thoải mái hơn không ít, anh xua tay, ý bảo Lương Ngư quay về đi.

Nam phụ xuất sắc nhất có xảy ra bất ngờ, Châu Cửu Lâm bỏ lỡ cơ hội, dành lại cho một nam thứ trong một bộ phim điện ảnh mới. Ông lớn tuổi rồi, trạng thái tâm lý không bị ảnh hưởng mấy, còn vui vẻ cười khà khà phân tích một phen: “Như vậy xem ra, cái chia ra là phiếu của thầy, người mới xuất sắc nhất Kinh Trập cầm chắc rồi nhé.”

Hứa Kinh Trập nào dám kiêu căng, khiêm tốn nói: “Không đến cuối cùng cũng không nói chắc được.”

Càng về sau, giải thưởng diễn viên mới cuối cùng hoa rơi nhà ai ngược lại càng thêm hồi hộp. Sự chờ đợi được kéo dài chủ yếu vẫn là vì Hứa Kinh Trập quá nổi tiếng. Mọi người xem anh đoạt giải đều mang thái độ dù có đạt giải hay không đều cảm thấy rất có tính đề tài. Nếu đoạt giải, đây có thể là giải thưởng cho diễn viên mới xuất sắc có sức nặng nhất từ trước đến nay. Nếu không đoạt giải, chẳng những chế độ phân chia phiếu có thể sẽ bị nghi ngờ, con ngựa ô giành giải kia phải bóng nhẫy thế nào mới có thể đánh bại được Hứa Kinh Trập?

Khi nhìn thấy mặt của mình xuất hiện trên màn hình lớn, Hứa Kinh Trập lại rất bình tĩnh. Lương Ngư nắm lấy tay anh trong khi Hứa Kinh Trập trên màn hình quay đầu cười với y.

Người dẫn chương trình đọc xong danh sách rút gọn xong liền đưa phong bì đoạt giải cuối cùng cho khách mời trao giải, Tống Sâm. Ban đầu Tống Sâm cũng không dám nhìn, biểu cảm vô cùng méo mó kia không giống như đang diễn. Dường như anh ta đã nhìn xuyên qua khe hở của phong bì, thoáng thấy được cái tên bên trong, lập tức trợn tròn hai mắt, rồi nhanh chóng lấy danh sách ra xác nhận lại một lần. Cuối cùng khóe miệng Tống Sâm cũng nhếch lên, giống như thở phào một hơi, dõng dạc đọc tên Hứa Kinh Trập.

Hứa Kinh Trập chỉ sững ra chừng một giây, Lâm Chước Dữ là người đầu tiên đứng lên, anh ta hét lên một tiếng “Hay!” rồi vượt qua mấy người chạy đến ôm Hứa Kinh Trập. Hứa Kinh Trập đứng lên, anh bị Lâm Chước Dữ ra sức ôm, quay đầu, lại bị Mạc Nghiên và Châu Cửu Lâm ôm thật lâu. Anh tựa như một quả cầu hoa được chuyền qua tay rất nhiều người, cuối cùng rơi vào lòng của Lương Ngư.

Lương Ngư ôm anh quá mạnh, cuối cùng khi tách ra, mắt và chóp mũi của người đàn ông này đều ửng đỏ. Hứa Kinh Trập dở khóc dở cười, cúi đầu nói em còn không khóc, anh khóc cái gì.

Anh bị thúc giục đi lên nhận giải, lại ôm Tống Sâm trên sân khấu một lúc nữa. Sư huynh thoạt nhìn còn kích động hơn anh, miệng cứ nói mãi: “Cuối cùng cũng đợi được đến ngày này rồi.” Hứa Kinh Trập an ủi anh ta một lúc lâu, mới phát hiện tâm tình kích động này của mình đã biến mất từ lâu, liền cảm thấy vô cùng viên mãn, không có gì tiếc nuối nữa. Anh nhận lấy cúp, đối diện với micro, đầu tiên là cảm ơn một lượt, cuối cùng dường như không có gì để nói nữa, ánh mắt vô thức nhìn về phía Lương Ngư.

Hứa Kinh Trập đột nhiên ghé vào micro bắt đầu dỗ dành người kia: “Cô Mạc Nghiên, cô đưa cho thầy Lương một tờ khăn giấy với ạ, anh ấy ngại không hỏi xin cô đó.”

Ống kính quét qua đó, Mạc Nghiên còn thật sự đưa một tờ giấy cho Lương Ngư. Lương Ngư dứt khoát nhân cơ hội đó che mặt đi, không cho người ta quay.

Hứa Kinh Trập bật cười, anh tiếp tục dỗ dành y: “Đừng khóc nữa thầy Lương, em chỉ vừa mới nhận giải diễn viên mới xuất sắc nhất thôi. Đợi khi nào em giật giải Nam diễn viên xuất sắc nhất rồi anh hẵng khóc nhé,” Anh nâng cúp trong tay lên, hơi cúi người xuống, nói vào micro: “Đương nhiên, dù em có giành bao nhiêu giải đi chăng nữa thì những giải thưởng này cũng cũng đều thuộc về anh cả. Thầy Lương, nam diễn viên chính xuất sắc nhất của em ạ.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN