Đương nhiên chuyện tách ra xem show, cũng có truyền thông chụp được, còn viết hẳn bài thảo luận.
Truyền thông Hồng Kông đăng bài cực kỳ phá đám, cái gì mà “Song đế tách ra xem show, kim chủ ba ba vui vẻ, ví tiền dày cộm rồi.*
(*) Chỗ này mô phỏng theo giọng Hồng Kông thì phải
Chữ “rồi” kia thêm vào rất tinh túy, lúc Chu Hiểu Hiểu cố đè giọng xuống khiến Hứa Kinh Trập cũng phải bật cười.
Sau show diễn bình thường đều có tiệc tối, lúc bên Hứa Kinh Trập sắp sửa kết thúc thì nhận được tin nhắn của Lương Ngư.
“Xe của bọn họ đã ở bên ngoài rồi.” Chu Hiểu Hiểu tiếc nuối lặng lẽ di chuyển đến bên cạnh nhắc nhở Hứa Kinh Trập: “Thầy Hứa đi luôn bây giờ ạ?”
Hứa Kinh Trập đang chào hỏi mấy nhà thiết kế, anh tranh thủ thời gian xem xong nội dung tin nhắn, rồi tự phạt một chén, nói có việc phải đi trước.
Ly cuối cùng anh uống hơi quá đà, lúc đi còn giữ được tỉnh táo, nhưng khi đến trước xe có vẻ rượu cũng hơi ngấm rồi.
Chu Hiểu Hiểu cầm áo khoác của anh, ngón tay Hứa Kinh Trập đã đặt trên nút thắt Windsor của cà vạt, do dự mất một lúc vẫn mở cửa xe chui vào.
Lương Ngư đang nằm ở hàng thứ hai, dạng hai chân ra chẳng có hình tượng gì. Trên tay đang lật một cuốn tạp chí nổi tiếng, Hứa Kinh Trập nhìn thoáng qua, phát hiện là ấn phẩm cuối năm của một tạp chí lớn nào đó. Trang bìa là bức ảnh chụp chung của tất cả các ngôi sao tuyến một trong làng giải trí, cũng chính là bức ảnh tập thể thế kỷ “Vị trí C thật sự không biết nên để cho ai” trong truyền thuyết.
Vì bìa quá lớn nên tạp chí lớn còn làm bìa gấp, nếu mở toàn bộ ra trông hệt như một bức Thanh minh thượng hà đồ vậy.
(*) Thanh minh thượng hà đồ – tên của một số tác phẩm hộihọa khổ rộng của Trung Quốc, trong đó bản đầutiên và nổi tiếng nhất là bức tranh của họa sĩ Trương Trạch Đoan vẽ đời nhà Tống, được vẽ trên một cuộngiấy dài có kích thước 24,8×528,7
Lương Ngư nghe được tiếng Hứa Kinh Trập lên xe, thoáng ló mặt ra từ phía sau cuốn tạp chí. Y cũng vừa từ bữa tiệc xuống, còn chưa tẩy trang. Lần này eyeliner được kẻ rất rõ ràng, tôn lên hốc mắt càng sâu thêm của y.
Hứa Kinh Trập tới gần, Lương Ngư chun mũi, nói: “Em uống hơi nhiều đấy.” Toàn thân Hứa Kinh Trập vẫn rất thẳng tắp, ngoài không mặc áo khoác ra, tây trang, áo gile, cà vạt đều không loạn chút nào. Lương Ngư đánh giá anh trong một lúc rồi cười nói: “Em đây là đang sợ hình tượng sau khi say không tốt, cố tình đẹp cho anh xem trước à.”
Hứa Kinh Trập ngồi xuống bên cạnh y, dù bị Lương Ngư vạch trần tâm tư, trên mặt anh cũng không có biến hóa gì chỉ hỏi một câu: “Anh đang xem cái gì vậy?”
Lương Ngư nâng tạp chí lên: “Em xem vị trí đứng trên trang bìa này này.”
Hứa Kinh Trập ghé đầu sang, Lương Ngư chỉ vào mình và anh: “Em mặc màu đỏ, anh mặc màu vàng, tuy là ở giữa ngăn cách hơi nhiều người, nhưng tư thế của hai chúng ta vừa nhìn đã biết là chuẩn bị bái đường rồi.”
Hứa Kinh Trập: “…….”
Lương Ngư khen ngợi: “Hơn nữa trong tay chúng ta cầm dải ruy băng đỏ. Không hổ là tạp chí lớn, bắt chi tiết khá phết đấy.”
Hứa Kinh Trập dở khóc dở cười. Men say ngấm dần khiến ót anh hơi nóng lên, lúc này cuối cùng đành cởi bỏ nút thắt Windsor, mở rộng cổ áo sơ mi.
Ánh mắt Lương Ngư quay lại trên người anh, đưa ánh mắt tuần tra một vòng từ trên xuống dưới.
Hứa Kinh Trập có thể cảm thấy hai má mình nóng lên, mái tóc của anh cũng bị gạt loạn. Vì mùi rượu nên toàn thân anh hoàn toàn không giống với bình thường, tràn ngập một loại phong vị phóng đãng bất kham.
“Anh làm gì vậy?” Anh lười biếng hỏi.
Lương Ngư chăm chú nhìn anh một lúc lâu mới thở dài: “Em thế này là không được rồi.”
Hứa Kinh Trập: “?”
Lương Ngư: “Anh cứng rồi này.”
“….” Ánh mắt Hứa Kinh Trập lướt đến nửa thân dưới của y.
Dường như Lương Ngư cũng không cảm thấy “cứng” lúc này là chuyện gì mất mặt, y còn đang lật tạp chí, lật đến một trang “Bảng xếp hạng các sao nam gợi cảm”. Y đặt ảnh bảng xếp hạng bên cạnh mặt Hứa Kinh Trập khoa tay múa chân một lúc, thẳng thắn nói: “Ngày mai anh phải chi tiền cho bọn họ xếp hạng lại lần nữa, bảng này không chuẩn lắm.”
Hứa Kinh Trập tùy ý liếc qua bảng xếp hạng kia như ăn không tiêu. Anh rút cuốn tạp chí trong tay Lương Ngư, chống lên bả vai y, nhổm người ngồi lên thắt lưng đối phương.
Lương Ngư nhìn Hứa Kinh Trập chầm chậm trượt xuống dưới, cuối cùng đối diện với chỗ cứng lên của mình, chợt lẩm bẩm một câu: “Cương lên to phết nhỉ.”
Những chuyện anh làm hết sức khác thường, nhưng khuôn mặt lại cực kỳ đứng đắn.
Lương Ngư nheo mắt nhìn anh một lát, lẩm bẩm: “Xem ra là uống nhiều rồi.”
Nói xong y mạnh mẽ hô với Chu Hiểu Hiểu đang ngồi ở phía trước: “Nâng vách ngăn lên! Lát nữa có nghe thấy cái gì cũng không được phép dừng xe!
Chu Hiểu Hiểu: “……”