Huyễn Hình Sư - Chương 8-1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Huyễn Hình Sư


Chương 8-1


Tác giả: Bạch Vân Tử Y

===o0o===

Ai cũng cho rằng Trịnh Thành Hi muốn đổi chuyên ngành vì muốn học cùng với Tần Liệt, lại không ngờ cậu muốn tới khoa thiết kế tạo hình. Phải biết rằng thiết kế sư có thể không yêu cầu tinh thần lực và thể năng nhưng để đậu được đầu vào được còn khắc nghiệt hơn rất nhiều. Đi theo một khuôn sáo thì dễ nhưng sáng tạo ra cái mới lại không dễ dàng. Với cái đầu ngu ngốc cùng tài vẽ mèo ba chân như Trịnh Thành Hi vọng tưởng muốn trở thành thiết kế sư còn phi lý hơn cả chuyện học cùng lớp đặc biệt với Tần Liệt.

“Trịnh Thành Hi, Viện Quân Giáo Liên Bang không phải trò đùa, không phải cứ đắp tiền thì ngành nào cũng có thể tiến vào. Ngành thiết kế tạo hình hiện nay đang rất được xem trọng, Viện Quân Giáo cần là tinh không phải lượng, ngươi không có khả năng vượt qua vòng sơ tuyển, nên an phận học chuyên ngành hỗ trợ đi.”

Trịnh lão nhíu mày khuyên bảo đứa cháu không nên thân của mình, tay day day huyệt thái dương. Tên nhóc này luôn biết làm người khác phải đau đầu. Nếu bảo nó muốn vào lớp ma pháp đặc biệt để học cùng với Tần Liệt thì ông còn có thể hiểu được nguyên nhân, nhưng nó lại muốn vào cái chuyên ngành thiết kế khó khăn kia làm gì? Tên nhóc này suốt ngày chạy theo xu hướng đâu ngó ngàng gì đến kiến thức cơ khí, khả năng vẽ vời còn tệ tới mức không dám nhìn thẳng, nó cho việc trở thành thiết kế sư đơn giản như ăn cơm mỗi ngày à? Thiết kế sư đỉnh cấp nhất của tinh tế là Trần Sương cũng phải mất hơn hai mươi năm mới có được thành tựu như ngày nay, những tác phẩm của bà mỗi cái đều là trân phẩm trong trân phẩm, mỗi tác phẩm mới của Trần Sương đều được giới quý tộc truy cầu, nguyện bỏ hết mọi tài sản mình có để có thể được một sản phẩm làm từ thiết kế của bà.

Nếu Trịnh Thành Hi có thể trở thành thiết kế sư thành danh thì đối với Trịnh lão hay Trịnh gia đều là trợ lực lớn nhất. Nhưng ông biết chuyện này không có khả năng, không phải ông không tin tưởng Trịnh Thành Hi, mà ông đã quá hiểu rõ tên nhóc này.

“Phải đó đại ca, ngành thiết kế tạo hình sơ tuyển rất khó, tuy cuộc sơ tuyển của Viện Quân Giáo Liên Bang chưa diễn ra nhưng chỉ còn mấy ngày nữa mà thôi, cả kể anh có là thiên tài cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy đưa ra được thiết kế cơ giới hoàn toàn mới. Em nghe nói năm nay trong những người chấm điểm còn có thiết kế sư Trần Sương nữa, anh nghĩ thiết kế của mình có khả năng lọt vào mắt bà ấy sao?”

Trịnh Hâm sau kinh ngạc qua đi thì mỉm cười đi tới vỗ vai Trịnh Bân, bộ dáng tận tình khuyên ngăn của cô ta khiến Trịnh Bân trong lòng nảy sinh ra sự chán ghét, ngay khi bàn tay sắp chạm tới vai thì cậu theo phản xạ dịch nhẹ một bước ra sau làm cho bàn tay kia đặt vào khoảng không, tình cảnh đôi bên liền trở nên lúng túng.

“Cái này gia gia không cần lo lắng, cũng không cần dùng quan hệ trợ giúp cháu, cháu sẽ đường đường chính chính vào được chuyên ngành thiết kế tạo hình của Viện Quân Giáo Liên Bang.”

Trịnh Bân vô cùng nghiêm túc nhìn thẳng vào Trịnh lão gia tử, bộ dáng kiệt ngạo bất tuân kia khiến ông không khỏi sửng sốt, như thông qua hình ảnh của cậu nhìn thấy một người khác cũng từng đứng trước ông khẳng khái như vậy, nhưng không đợi ông đáp lời thì đã bị giọng nói bất cần đời của Mạnh Dật Hiên vang lên:

“Chỉ bằng cậu? Trịnh Thành Hi, cậu bớt giỡn đi thôi. Cái loại trình độ thấp kém như vậy muốn thi vào chuyên ngành khó nhất của Viện Quân Giáo Liên Bang, để tôi chống mắt lên xem xem cậu có vẽ ra loại thiết kế gì để thi tại vòng sơ tuyển.” Mạnh Dật Hiên cười nhạo một hồi liền đứng lên huých vai Tần Liệt, hắc hắc cảm thán: “Tiểu Tần cậu xem Trịnh Thành Hi yêu cậu tới thần trí điên đảo rồi, cậu ta bây giờ còn muốn thi vào ngành thiết kế tạo hình của của khoa chế tạo, chẳng lẽ muốn chứng minh rằng mình có đủ năng lực để sánh vai cùng cậu sao? Ha ha tôi buồn cười quá, phải mở một vụ cá cược mới được.”

Mạnh Dật Hiên biết Tần Liệt sẽ không phản ứng với những lời nói đùa của hắn. Người này chính là lạnh nhạt như vậy đấy, nhưng người mặt dày như Mạnh Dật Nhiên đã quen mặt nóng dán mông lạnh lâu rồi nên không tỏ vẻ gì uỷ khuất. Ít nhất tên bằng hữu này lúc quan trọng vẫn để ý tới Mạnh Dật Hiên là được. Có điều Mạnh Dật Hiên không ngờ sau khi Tần Liệt sâu xa quan sát Trịnh Thành Hi một hồi liền nhếch môi cười lạnh, trước khi rời đi hắn để lại câu nói như vầy:

“Trịnh Thành Hi, nếu cậu có thể đạt được thành tích cao nhất trong cuộc sơ tuyển kia, Tần Liệt tôi liền tiếp nhận cậu.”

Câu này từ miệng Tần Liệt nói ra liền để lại sự kinh hãi cho những người ở lại.

Hắn vừa mới nói cái gì cơ? Chỉ cần Trịnh Thành Hi đạt được thành tích cao nhất trong cuộc sơ tuyển kia Tần Liệt liền tiếp nhận cậu? Tần Liệt hắn hôm nay uống nhầm thuốc à? Cho dù việc Trịnh Thành Hi có thể làm được chuyện này còn khó hơn việc Tần Liệt bỏ được cái mặt thối không cảm xúc dán lên mỗi ngày kia, nhưng có thể khiến hắn thốt ra lời này cũng rất kinh khủng có được hay không? Mạnh Dật Hiên miệng há hốc đến mức có thể nhét vừa hai quả trứng gà, sau khi đứng đờ ra một hồi liền chạy theo Tần Liệt hỏi cho ra nhẽ. Chuyện này quá mức thú vị rồi, nếu là sự thật sẽ chấn động toàn tinh tế đó nha.

Phản ứng mạnh nhất trong sự việc này đương nhiên không ai khác ngoài Trịnh Hâm. Cô trợn trừng mắt nhìn Trịnh Bân, bộ dạng hận không thể ăn tươi nuốt sống đối phương, nhưng khi ánh mắt của Trịnh lão gia tử vừa lia đến thì cô lập tức che giấu đi, gương mặt bình thản lại mang theo bất đắc dĩ, tuy nhiên ai mà biết được trong lòng cô đang có suy nghĩ gì.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN