Huyễn Hình Sư - Chương 8-2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Huyễn Hình Sư


Chương 8-2


“Thôi được rồi, mọi chuyện dừng lại đi. Thành Hi, con cũng đừng hồ nháo nữa. Mau trở về phòng đi, còn làm loạn đừng có trách lão già ta phạt nặng con.”

Trịnh lão nghe được câu nói sau cùng của Tần Liệt nhưng không quá để tâm, chỉ cho đó là trò cá cược của trẻ con. Tần Liệt có tỏ ra già dặn đến mấy cũng mới mười tám tuổi mà thôi, gặp mấy chuyện khiêu chiến tâm tình như vậy cũng sẽ tức giận, trẻ con cãi nhau sao có thể tin được chứ.

Còn về Trịnh Thành Hi, quả thực Trịnh lão suýt bị bộ dáng nghiêm túc kia của cậu đả động đến. Nhưng ông hiểu được cháu mình là cái dạng gì. Tốt nhất không thể để nó dự tuyển rồi làm mất mặt gia tộc, cứ an phận làm một gia chủ thừa kế vị bình thường đi.

“Gia gia, cháu không phải là đang trưng cầu ý kiến của ngài, cháu là đang thông báo cho ngài biết quyết định của cháu.” Trịnh Bân nhăn mày, gương mặt thanh tú càng trở nên lạnh băng, khí tức cao lãnh toả ra càng thêm triệt để. Chỉ còn năm phút, cậu phải nhanh chóng rời khỏi đây.

“Con muốn chọc gia gia con tức chết phải không?” Trịnh lão gia tử chống gậy đứng lên, lông tóc dựng ngược nhìn trừng mắt với thằng cháu láo toét. “Mau về phòng. Con bị cấm túc, trước ngày nhập học đừng hòng bước ra nửa bước. Hình Sinh, đưa thiếu gia về phòng.”

“Dạ thưa lão gia.” Hình Sinh mải xem kịch hay một hồi còn chưa thoả mãn liền đi tới kéo tay Trịnh Bân. Đại thiếu gia quả nhiên không làm hắn thất vọng, bản lĩnh gây chuyện lại tăng lên một tầm cao mới. Hắn không cần đoán cũng biết ngày mai trên tinh võng sẽ đầy thông tin về vụ cá cược của Tần thiếu gia và đại thiếu. Hắn không tin cái miệng rộng của Mạnh thiếu sẽ cho qua chuyện này. Chuyện thú vị như vậy không thể thiếu phần Hình Sinh hắn được. Tuy phần cược ăn được sẽ không cao lắm nhưng vẫn hơn không có gì, không ai ngại mình có thêm tiền trong túi cả.

Nhưng Trịnh Bân vẫn quật cường đứng tại chỗ kiên định nhìn về phía Trịnh lão gia tử, Hình Sinh thân là kiếm sĩ trung cấp thế mà không thể di chuyển được cậu, dùng hết bảy phần năng lực vẫn không thể khiến cậu nhấc được một bước.

Hình Sinh trợn trắng nhìn thiếu niên. Đại thiếu mới sinh ra quái lực à, thể năng cấp A như hắn lại không kéo được một người thể năng cấp F, các người đừng có kể chuyện cười được không? Nhưng việc hắn không thể kéo Trịnh Thành Hi đi là sự thật, bởi vậy hiện tại hắn đang rất hoang mang.

“Hình Sinh, ngươi còn đứng đó làm gì? Mau đưa tên nhóc này đi, đừng để nó đứng đây chướng mắt ta.” Trịnh lão không được tự nhiên tránh né ánh mắt của Trịnh Bân. Ông chưa bao giờ thấy tên nhóc này dùng ánh mắt kiên định như vậy nhìn ông, như thể nếu ông không theo ý của cậu thì sẽ không được vậy. Nếu đứng ở cương vị của một người ông, Trịnh lão không ngại cho Trịnh Thành Hi thử sức một lần, nhưng ông còn là gia chủ của một gia tộc, ông không thể đem mặt mũi và danh dự của gia tộc ném đi được.

Hình Sinh bị Trịnh lão quở mắng thì khóc không ra nước mắt. Hắn cũng muốn làm lắm, nhưng hắn không kéo thiếu gia đi được nha. Ai thấu được nỗi đau của kẻ tôi tớ không có tiếng nói như hắn đây. Thật khổ bức mà.

Nhưng mà Trịnh Bân cũng không định cùng Hình Sinh giằng co thêm nữa, vì thời gian của kĩ năng chỉ còn có hai phút, tuy chưa được sự chấp thuận của Trịnh lão cậu vẫn phải mau chóng trở về phòng. Bị cấm túc cũng tốt, trong thời gian đó cậu có thể học tập tri thức cơ khí chuẩn bị cho kì sơ tuyển.

Kì sơ tuyển thiết kế tạo hình có hai phần chính là lý thuyết cơ khí hoá vào thực hành vẽ thiết kế cơ giới, lấy điểm trung bình trên 50/100 là có thể đậu. Vốn Trịnh Bân khá bất ngờ với câu thách thức của Tần Liệt, nhưng cậu vốn chẳng có cảm xúc gì với đối phương. Mặc dù Tiểu Bảo Bối luôn lải nhải cậu phải chiếm được chú ý của nam chính, lời thách thức này đến quá thích hợp, cậu nhất định phải đạt được thành tích cao nhất, nhưng Trịnh Bân chẳng tự tin đến thế. Cậu cảm thấy mình có thể đạt vừa đủ điểm để đậu vào học là tốt lắm rồi, đừng nói gì đến việc đạt điểm cao nhất. Nhưng sau cùng Tiểu Bảo Bối lại nói thế này:

“Trịnh Bân, cậu đừng có xem nhẹ hệ thống tôi chứ. Nếu tôi nói tôi giúp được cậu đậu đầu vào là chắc chắn sẽ đậu. Hơn nữa nếu Tần Liệt tiếp nhận cậu có thể xem như làm được 20% nhiệm vụ chính tuyến đó nha, không chỉ được điểm tích phân tăng kĩ năng đổi đồ vật còn có quà tặng hậu hĩnh nữa. Vậy nên cậu phải cố gắng lên, Tiểu Bảo Bối luôn đứng ở phía sau tung bông ủng hộ cậu.”

Khụ, quả thực lợi ích của vụ thách thức này rất tốt, nhưng thiên tài trên đời này nhiều lắm. Trịnh Bân cảm thấy mình chỉ có thể cố gắng hết sức.

Ở ba mươi giây cuối cùng Trịnh Bân liền rời khỏi phòng ăn, Hình Sinh dùng hết mười phần năng lực dây dưa mãi thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng tiễn được vị đại phật này về chùa rồi. Vừa nãy hắn phải chịu sức ép giữa Trịnh Thành Hi và Trịnh lão gia tử thực mệt mỏi muốn chết. Tuy hắn rất thắc mắc tại sao đại thiếu sức lực đột nhiên mạnh như vậy còn áp chế được thể năng cấp A nhưng hắn không tiện nghĩ nhiều, hắn còn phải đuổi theo coi chừng đại thiếu a.

“Gia gia, ngài đừng nóng giận quá làm hỏng thân thể.” Trịnh Hâm vẫn luôn chìm đắm trong sự tình vừa nãy lúc này liền đi tới khoác tay Trịnh lão, cẩn thận dìu ông ngồi xuống rồi nhẹ giọng nói: “Thật ra Hâm Nhi nghĩ chuyện cho đại ca thi tuyển cũng không hẳn là chuyện xấu. Đại ca tự tin như vậy chắc cũng có chuẩn bị rồi. Còn cả chuyện của Tần đại ca nữa. Chúng ta có thể nhân sự việc này dứt khoát khiến cho đại ca chết tâm, hơn nữa nếu anh ấy không trúng tuyển cũng sẽ không gây rối nữa, thậm chí phải nghe theo sự an bài của ngài vào hệ hỗ trợ.”

Quả thực lúc đầu mới nghe lời thách thức của Tần Liệt Trịnh Hâm tức giận không kiềm được, nhưng nghĩ thêm một hồi lại cảm thấy đây là một chuyện tốt. Giống như những gì cô đang khuyên Trịnh lão gia tử, Trịnh Thành Hi không có khả năng trúng tuyển chuyên ngành thiết kế tạo hình đương nhiên cũng không thể được Tần Liệt tiếp nhận. Quan trọng hơn cô vẫn luôn ghi hận những gì Trịnh Thành Hi từng làm với cô, nên cô chẳng ngại gì khiến cậu nhục nhã trước toàn tinh tế.

“Nhưng…” Trịnh lão nghe Trịnh Hâm nói cảm thấy cũng hơi có lý, nhưng nhìn từ góc độ cho gia tộc thì không tốt tí nào.

“Gia gia, ngài đang sợ đại ca thi không được làm mất mặt gia tộc phải không? Nhưng chúng ta chưa thử thì sao chắc chắn được là anh ấy không qua được? Hơn nữa đại ca không phải từng làm nhiều chuyện mất mặt hơn sao? Thêm một chuyện cũng chả có gì quá ngạc nhiên.” Trịnh Hâm muốn thúc đẩy cơ hội tốt này nên không ngại nói giúp cho Trịnh Thành Hi. Cô biết Trịnh lão luôn lấy gia tộc làm đầu nhưng ông cũng là một vị gia gia nữa. Từ ánh mắt né tránh của ông khi nãy lúc Trịnh Thành Hi nhìn ông là cô đã hiểu phần nào. Cô tin chắc ông sẽ không phân vân quá lâu mà đưa ra kết quả cuối cùng.

“Được rồi, chuyện này để đến ngày đó liền quyết định tiếp. Ta cũng muốn xem nó đem sự quyết tâm gì để đi thi. Cứ vậy đi.”

Đây cũng là nguyên nhân ông cấm túc Trịnh Thành Hi, còn để Hình Sinh coi chừng cậu. Ông muốn xem trong những ngày này cậu sẽ làm gì cho kì thi kia rồi đưa ra quyết định cuối cùng. Chỉ mong lần này nó có thể nói được làm được, đừng để ông thêm một lần nữa phải thất vọng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN