Huyết Thần
Chương 1 : Trấn nhỏ Bích Sơn thành
– Mẫu thân ! Ta về rồi a .
Vị thiếu phụ chừng ba mươi mấy trong nhà đan len nghe tiếng gọi ngoài sân vọng vào
Hắn đẩy cưa bước vào gian nhà gỗ mục nát. Gian nhà lâu năm chỉ có một chiếc giừơng trong góc, chiếc bàn kèm đôi gế có chút úa mằu sơn
Thiếu phụ ngồi trên bàn mỉm cười buông đôi đũa đan len ngẩng đầu nhìn hắn
– Về rồi thì mău ra său rửa tay chân dùng cơm. Tiểu quỷ nhà ngươi luôn không biết sạch sẽ. Lớn lên ai gả cho ngươi
– Hắc hắc. Ta mà thèm lấy thê tử sao ?! Ta ở vậy với mẫu thân. À xem ta kiếm được gì về cho ngươi này
Nàng để ý từ lúc hắn bước vào nhà luông giấu său lưng giờ mới hiểu dị trạng của hắn. Chỉ thấy hắn xách tai hại con thỏ nâu bằng cổ tay béo mập ,kèm theo bó rău cải dại buộc bằng dây mây
Họ bảo sơn hào hải vị thịt thú mới ngon. Nhưng mẫu tử bọn họ như vậy chắc đã đủ
– Mẫu thân a, để ta làm một con nấu cháo cho ngươi. Còn một con lát ta đem tới nhà lão Trữ đổi ít Đương Quy sắc cho ngươi uống nga.
Bữa ăn đạm bạc gần tối diễn ra , nồi đất chứa cháo ,đôi miếng thịt thỏ nướng cháy bát canh rău cải dại. Vậy là vui
Mẫu tử nhà hắn hiện đang sống ở vùng ven Bích Sơn thành gần dãy núi Bích Sơn. Núi hùng vĩ vô cùng , nhiều tòa núi nhỏ cộng lại thành dãy , hay núi mẹ phủ trắng xóa mây ,quanh năm bao bọc bởi tuyết.
Mọi thanh niên trai tráng trong thành đều coi ven đấy là tài phú thiên nhiên ban tặng họ. Thú nhiều vô kể, các loại rău dưa cỏ dại ăn mãi không hết. Nhưng cũng khá nguy hiểm cũng thường có yêu thú Nhị giai lởn vởn quanh ven núi. Đối với cường giả thì không là gì, nhưng với họ cứ như tử thần đòi mạng.
Người ta đồn rằng trên núi còn có Tứ Ngũ giai siêu cấp yêu Vương. Điều đó chỉ là đồn ,bởi vì ai đi sâu vào trong cũng đều không có ngày trở về.
Bích Sơn thành là thành trì tọa lạc biên giới phòng Dị nhân tộc của Hỏa Vân đế quốc. Đế quốc truyền thừa vài vạn năm với vô số cường giả sinh ra, nhưng hai ngàn năm nay họ canh cánh trong lòng về Dị tộc tự nhiên phát hiện tại Cấm Vực cách Bích Sơn thành hai ngày đường đi bộ.
Đứng trên tường thành nhìn xuống chỉ thấy xa xa xương chất thành đống ,cung tiễn đao kiếm đếm không hết. Tàn tích còn sót lại của bao lần chiến đấu với Dị tộc.
Nhưng trong thành phồn vinh đến lạ. Dù họ biết có Dị tộc ngấp nghé hàng ngày nhưng vẫn phải lo miếng cơm manh áo nên cũng kệ. Khác với nơi Mẫu tử họ Diệp ở ven chân núi ,nơi đấy chỉ là xóm nghèo mà thôi. Không so được với trong thành… Nhưng nếu Dị tộc tấn công, thành bại. Thoát lên núi còn có cơ may…
Hắn dạo bước trên con đường nhỏ xung quanh bầy biện đủ gian hàng các loại. Rău dưa cà muối
Ngang qua cái chốn thần tiên mà hắn vẫn nghe các lão hàng xóm hú hí là tiên cảnh nhân gian gì đó. Lệ Xuân Viện các cô nương thanh tú có chút tư sắc phe phẩy chiếc khăn mỏng manh mời chào khách , phấn son lòe loẹt
Hắn còn nhỏ, huyết khí phương cương cũng muốn vào cho biết a~ ngại mỗi cái túi hắn rỗng với lại mẫu thân hắn mà biết thì xác định
Nén nỗi niềm chua xót của tuổi thiếu niên , hắn rảo bước nhanh qua nhiều cửa hàng quầy thịt mãi cũng đến.
– Diệp tiểu tử tới à . Một lão trung niên có hàng ria mép rậm lên tiếng. Lão ta đang lúi húi ở mấy tấm ván thuốc đủ loại phơi ở ngoài.
– Hắc hắc. Trữ bá, ta tới thăm Hân nhi a~
– Hừ, tiểu tử ngươi chớ đặt chủ ý lên con ta. Có rắm mău phóng, không có thì cút đi.
Lão tuy mồm mép nói vậy nhưng mắt lại lén ngó xuống con thỏ béo mập bị Diệp Vấn xách tai.
– Ách. Nhạch phụ đại nhân, ta lao tâm khổ tứ lặn núi đao vượt chào dầu bắt về cho ngài nhắm mỹ tửu a~
– Tên tiểu tử ngươi mồm mép, lại tới đổi thuốc cho mẫu thân ngươi a. Đến đến ta gói sắn cho ngươi rồi.
– Hân nhi đâu, mang túi thuốc cha để gần cái bô cho Diệp tử hắn.
Lão nói xong giựt con thỏ chay ra său bếp, để lại Diệp nhìn lão xách con thỏ mà lòng nhỏ giọt.
Nhìn về hướng cửa chỉ thấy một tiểu la lỵ dáng nhỏ nhắn 11 12 tuổi cầm gói thuốc bước về hướng hắn
– Vũ Hân , ta…ta nàng có muốn gả làm người Diệp gia ta không hả ?!
Chưa tới gần hắn chỉ nghe hắn thốt được câu như vậy. La lỵ trợn mắt há mồm thốt không nên lời
– Diệp tử, ngươi chưa cút về cho ta. Cẩn thận ta đập tan bản mặt ngươi. Tiếng Trữ lão său gian bếp vọng lên
– Ách, Vũ Hân ta về. Nga nhạc phụ ta về a~
Hắn vận mười hai thành công lực chạy bay ra khỏi ngôi nhà, để lại Vũ Hân nhìn hắn chạy đi với anh mắt muốn cấu xé lăng trì xử tử hắn,…đại loại thế
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!