Huyết Thần
Tiểu trấn Bích Sơn p2
VÉO !!! màn thầu đáp thẳng mặt tên Lôi Tử. Mấy tên còn lại há hốc mồm.
.Tên Diệp Vấn lâu nay trước mặt bọn chúng toàn ngậm cay nuốt đắng giờ lại giám phản kháng. Chán sống mà.
.Màn thầu lăn xuống mặt Lôi Tử để lại vệt vệt nước miếng. Hắn giận tái xanh mặt lại, quai hàm nghiến vẹo vẹo
– Cẩu Con. Chết được rồi !!! Ngón tay thành quyền, kình phong cuốn quanh tay Lôi Tử xé gió tới trước ngực Diệp Vấn
.Lôi Tử hắn là Võ Đồ nhị giai. Con thứ của Lôi gia võ quán trong thôn trấn. 16 tuổi chân khí đã gần tam giai được xem là thiên tài cùng với đại ca hắn.
– Vãi. CHạy lẹ. Bọn này nôi lực nhìn kinh người thế. Ta mà gắng đỡ không chết cũng thương mà. Không cái ngu nào bằng cái ngu này. Hắc
– Dừng tay !!! Một nam thiếu niên uy nghiêm lên tiếng
.Diệp Vấn lặng thinh. Lưng chảy mồ hôi lạnh, hắn làm gì biết võ công các thứ. Móa biết thế nghịch ngu làm gì. Cái mạng vẫn quan trọng nhất a~
.Hắn nhìn về phía thanh âm . Một thiếu niên hoàng bào vẻ mặt anh tú.
– Ca ,nhưng mà hắn….
– im mồm. Đi mău chậm trễ sát hạch vào Linh Huyền Tông thì ngươi chịu chết với phụ thân.
” Đi đi. Không nghe Ca ngươi gọi à. Cẩu Tử. Hắc hắc ” hắn nghĩ thầm
– Dạ. Ca . Lôi Tử xụ mặt xuống nhưng lật tay lén lấy một tiểu châm mằu lam… vận kình khí phóng đi.
– Đi thôi Lôi huynh. Kệ tên con hoang đấy. Một tên nói mang vẻ nịnh nọt trên mặt
– Ừ. Đi thôi . Hắc hắc
.Diệp Vấn nhìn bọn họ quay lưng rời đi mà lòng thầm hỏi thăm mẫu thân a di muội muội bọn họ trăm ngàn lần.
– A sao ta nhức nhức nhỉ
. Nhìn xuống cổ tay trái chỉ thấy một cây châm nhỏ toát ra lam u nhìn âm độc.
. Cầm chân kéo ra. Chỉ thấy một tia huyết sắc chảy xuống kẽ tay hắn.
– Đến mày cũng làm đău tao. Thôi cũng đến lúc phải đi rồi… Hắn tự nhủ
. Hắn dạo bước trên con đường nhỏ trong thôn trấn Bích Sơn.
– Ặc ta đói quá. Quay nhìn chỗ khác , bước chân hắn nhanh dần rời đi những mái nhà cũ kĩ. Những căn nhà thôn xóm quá đỗi thân quen với hắn
– Diệp hoang. Hôm nay đi kiếm củi muộn thế. Ta méc A Di ngươi nhé !
– Diệp hoang nay lại vào rừng Bích Sơn à. Vác ít củi thôi nhé. Ốm tong teo thế kia thì làm được gì !
. Dọc đường đi hắn nghe đủ thứ khích bác . Nhếch mép ,hắn nghe 17 năm đủ rồi. Trấn này hơn 500 người sẽ không ai nhìn thấy hắn một lần nào nữa. Trừ phi họ chết. Hắn thề
. Quay lưng lại chị thấy tiểu trấn nằm xa xa khuất tầm mắt. Thở dài hắn cầm rìu mẻ đi sâu vào rừng…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!