Huyết Thần - Tiểu trấn Bích Sơn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Huyết Thần


Tiểu trấn Bích Sơn


– Này này Diệp Vấn. Tên hỗn đản nhà ngươi đi chặt củi từ sáng sớm giờ mới về. Hừm, cho ngươi .

Tên trung niên râu ria mặt rỗ nói rồi vứt cho hắn củ khoai lang hư gần hết

– Hắc hắc !!! Cái này cho cẩu chứ không phải cho ta ăn à nha. Diệp Vấn tự giễu

Đôi chút về hắn. Tên Diệp Vấn hắn chỉ biết phụ thân hắn tên Diệp Cố. Mẫu thân hắn tên Trương Tuyết Nghi . A di hắn nói vậy.

Ăn vội củ khoai có vị chua chua hắn vỗ bụng “bẹp bẹp” vài cái. Ra său giếng dội vài gáo nước coi như đã tắm.
Hắn vào căn phòng nhỏ bên cạnh ngôi nhà hắn đang ở nhờ. Nói đúng ra chỗ hắn ngủ là túp lều chỗ mấy con heo nhà tên trung niên nuôi.- Diệp Vấn !!! Ngươi không dậy thì hôm nay nhịn đói !!!

Tiếng hét dị hợm của bà cô mà hắn gọi là dì. Hắn từ nhỏ ở với em gái của mẫu thân hắn. Tuy vậy chả được đối xử bình thường. Họ coi hắn như chó mèo mà thôi.

Lê thân xác gầy ra giếng cạn. Vuốt vài giọt nước lên mặt như bao ngày
Bước vào phòng ăn . Trên bàn chẳng có gì ngoài nồi đất đầy cháo loãng, một tô rău kèm vài miếng thịt thú

– Cẩu tạp chủng . Ăn cho nhanh rồi đi chặt cho đủ 20 cân củi. Tiện tay xem bắt được con gì không. Không đủ thì ngươi ở núi làm mồi cho thú luôn đi. Về ta tốn cơm !!!

– Vâng a di.

Hắn cười nhạt vội bưng bát cháo húp vội. Vớ tay cầm miếng thịt bỏ mồm nhai ngấu ngiến

– Khốn kiếp. Thịt của ta !!!

Một nha đầu đanh đá trạc tuổi hắn gào lên . Mắt đẫm lệ châu

BỐP !!! Chỉ nghe một tiếng như vậy.

Miệng hắn rướm mắu. Tên trung niên đang trừng mắt với hắn.

– Súc sinh. Thịt mà cái loại người cũng giám đụng vào.
Hắn nhếch miệng.

– Không phải là hôm qua ta bắt về cho các ngươi ăn sao. Số là hôm qua hắn bất được con rắn lục nhỏ. Làm ra cũng chẳng được bao.

– Hừ. Cút cho ta. Thứ con Hoang

Hắn cười lạnh. Cầm rìu mẻ bước ra khỏi cửa. Nơi này cũng chẳng có gì chi hắn vương vấn. Ra ngoài kia chết thì thôi. Lo làm gì.

– Này Diệp con hoang. Đi kiếm cơm à. Ngươi lại đây con Tiểu Hùng nhà Ca còn thừa cơm cho ngươi. Mău mău lại vét !!!

Nhìn phía trước chỉ thấy Tam nam Nhị nữ mặc trang phục lòe loẹt, ra dáng nhà có tiền tiến lại.
Một tên đưa cái màn thầu chìa ra trước mặt Diệp Vấn

– Hắc hắc. Diệp Vấn ngươi có đói không hả ?!! “Phẹt” hắn nhổ bãi nước miếng vào cái màn thầu

– Ăn đi ăn đi. Đừng ngại. Bổn thiếu gia có hảo ý cho ngươi. Hắc hắc.

– Lôi Tử. Ngươi không thấy quá trướn sao. Hừm . Một thiếu nữ mười chín đôi mươi có chút tư sắc hừm giọng bảo hắn

– Vậy cho ngươi. Lôi Tử dúi chiếc màn thầu vào tay Diệp Vấn rồi định rời đi

“Nha đầu thúi. Không phải cha ngươi làm trưởng thôn thì lão tử sai người bắt cóc kiền tập thể chết nha đầu ngươi” Hắn nghĩ.

Diệp Vấn cầm chiếc màn thầu nhèm nhẹp nước mà lòng đầy cảm xúc. Sáng nào hắn cũng đói lê thân vào rừng Bích Sơn, nếu mà có cái ăn bây giờ thì…

Hắn nhếch miệng cười tà.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN