Huyết Tiên Huyền - Phần 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
317


Huyết Tiên Huyền


Phần 10


Đúng là ổng với ông Bốn đang đánh dở ván cờ. Lúc nãy công nhận tỉnh táo thật. Diễn mà như không diễn. Nhưng phải nói rằng về tài ứng biến,đúng là khâm phục sư phụ vài phần. Thằng Cát đã lập tức ra chợ để thăm dò người đàn ông được nhắc trong câu chuyện khi nãy.
Tôi ngồi xem sư phụ đánh cờ gần hai tiếng sau thì thằng Cát cũng trở về,trên tay nó là mấy con cá đồng với đồ nấu canh chua. Đợi ông Bốn về,sư phụ mới bắt đầu tra hỏi.
– Sư phụ. Đúng như lời ông thầy đó nói.
– Đúng thì mới nguy hiểm. Hắn chắc chắn thừa biết chúng ta sẽ đi tìm. Tuy nhiên đã nắm được chỗ ở,sau này tùy tình huống mà ứng biến. Mấy ngày qua không hề để ý đến sự có mặt của người đó. Đêm nay con với thằng Cát đến nhà bà Thu nhận diện lại xem sao. Nếu có gặp ông thầy đó,thì cứ ứng xử có văn hóa.
– Dạ. Con mua cá về chút sư phụ đem qua nấu cho cô Mai đi.
– Con làm thầy xúc động quá.
– Dạ của sư phụ hết 55 ngàn.
Tôi chỉ kịp kéo đầu thằng Cát xuống trước khi cái bàn cờ tướng va chạm vào nền gạch và vang lên một tiếng cạch khô khốc. Tối đến,theo như kế hoạch,hai thằng cơm nước xong liền chạy sang nhà bà Thu thăm dò tình hình. Chiếu theo câu chuyện mà lão thầy kia kể lại,mọi thứ có vẻ đang rất căng thẳng.
Ngày cuối cùng rồi nên người đi viếng cũng vơi bớt. Ngoài sân chỉ còn họ hàng gia quyến đang ngồi chuyện trò bàn tán là chủ yếu. Lão thầy như thường lệ,vẫn ngồi sát bàn thờ thánh và cạnh anh đầu của bà Thu. Trong khi vong hồn bả đang chễm chệ trên nắp quan tài. Không thấy con quỷ nhi ở đâu cả. Đảo mặt một vòng,kẻ khả nghi không có mặt ở đây.
– Hai cậu vừa đến sao.

– Chỉ vừa mới đến thôi. Không thấy người đó ở đâu.
– Vậy là cậu có tìm đến địa chỉ mà tôi nói và có gặp hắn ta.
– Đúng vậy. Nhưng nhìn hắn không toát lên vẻ hiểm ác. Ông có dựng chuyện không.
– Tâm địa thì không nằm ngoài nét mặt và trang phục đâu.
– Hôm nay không thấy con quỷ nhi của ông ở đâu cả.
– Ta đã cho nó quay lại nghĩa trang để hồi phục âm khí. Sư phụ các cậu đã dùng bùa trấn âm để thu phục,đâm ra một phần âm khí của quỷ nhi đã bị hao tổn. Cũng may ổng đã đốt đi,nếu không,chỉ cần dùng lá bùa đó,có thể khống chế con quỷ từ xa.
– Làm sao ông biết chuyện đó được.
– Sau này có dịp ra sẽ kể. Có lẽ các cậu đang rất tò mò về danh tính của ta phải không. Nếu nói ra,chắc chắn sư phụ các cậu sẽ biết. Có lẽ là do dung mạo của ta hiện giờ,khiến ông ấy không nhận ra mà thôi. Khoan đã. Hắn đến kìa.
– Cát. Có phải người đó không.
– Đúng rồi.
Từ hướng ngược lại,một người đàn ông khoảng chừng ngũ tuần,râu ria xồm xoàm,ngồi xe lăn từ từ tiến đến trước ngõ nhà bà Thu. Ông ta không vào,mà chỉ liếc mắt vào trong,thái độ có vẻ rất mờ ám.
– Ta phải vào trong rồi.
– Được.
Dứt lời,lão thầy hạ trong tay áo xuống một miếng bát quái,đi ngang qua chỗ chiếc xe lăn và không quên để lại một cái nhìn đầy ẩn ý. Bọn tôi giả vờ ngồi bệt xuống bên đường để tiện quan sát mà không gây nghi ngờ.
Ở ngoài được một lúc,người ngồi xe lăn bắt đầu di chuyển vào trong,thấy có khách đến viếng,gia quyến vẫn ra tiếp đón lịch sự,sai một đứa cháu đẩy xe. Hai thằng vội vã chạy qua nép sát hàng rào. Tiếng chiêng tiếng trống bắt đầu vang lên.
Người đàn ông nhờ đẩy xe đi một vòng quanh mộ bà Thu để tỏ lòng tiếc nhớ. Khẽ dừng lại nơi đằng chân,tự dưng lại ho lên sặc sụa. Tôi thoáng thấy lão thầy nhấp nhổm lo âu nhưng rồi vẫn tiếp tục ngồi tại chỗ. Vong hồn bà Thu bất thình lình ngồi dậy,nhảy xuống và đứng trước mặt người đàn ông. Họ nhìn nhau rất lâu. Bên ngoài,lão thầy đã không còn giữ được bình tĩnh nữa. Có lẽ ổng muốn can thiệp,nhưng không có chứng cứ để thuyết phục người xung quanh. Chừng khoảng năm phút sau,ổng ra hiệu cho người đẩy ra ngoài. Tiếng trống tiếng chiêng ngừng lại. Vong hồn bà Thu lập tức quay về chỗ cũ. Kì lạ thật. Rút cuộc ông ta vừa sử dụng pháp thuật hay sao. Nhưng nếu có,chắc chán lão thầy kia phải thấy và có biện pháp ngăn chặn kịp thời chứ.
– Cát. Đi theo đi.
– Để làm gì. Tao biết chỗ ổng ở rồi.
– Không. Tao đang nghi ngờ kiểu gì ngày mai ổng cũng sẽ xuất hiện ở đây. Tao muốn xem sự chuẩn bị nếu thực sự ổng là một người có pháp thuật,như lão thầy kia kể lại.
– Cũng được.
Vì ngồi xe lăn nên người đàn ông di chuyển rất chậm. Bọn tôi phải để cách một khoảng xa mới bắt đầu đuổi theo.
– Cát. Đường này đâu phải dẫn ra chợ.
– Là đường ra nghĩa trang vong nhi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN