Huyết Tình Hắc Đạo
Chương 53: Gặp lại (1)
Cộp… cộp…
Âm thanh bước chân vừa dứt, cánh cửa liền mở ra.
Hiện ra sau cánh cửa là một thân hình hoàn mỹ trong bộ vest đen và đôi giày da sáng loáng.
Bộ quần áo được thiết kế riêng ôm sát lấy từng đường nét mạnh mẽ mà quyến rũ trên cơ thể, tạo nên một sự cuốn hút đến khó có thể rời mắt.
Làn gió nhẹ lướt qua, khiến cho những sợi tóc đen nhánh rủ xuống trước trán khẽ động, mày kiếm anh khí, hàng mi dày rậm cùng đôi mắt sắc sảo dài hẹp tựa hồ như chim ưng.
Toàn thân anh toát ra một cỗ bức khí của kẻ nắm quyền toàn năng, làm cho người đứng trước mặt không tự giác mà tự mình cúi đầu trước anh.
Người đàn ông vạn người mê này, không ai khác chính là Mạc Thuần Uy, lão đại của toàn hắc đạo trên thế giới.
Người đàn ông trẻ tuổi nhưng tài năng và có tài lãnh đạo đến kinh ngạc.
“Lão đại.” Lục Mộ Ca đang đứng trước cửa, đối diện với Mạc Thuần Uy, cười.
Trên tay anh ta cầm một tờ giấy, dơ đến trước mặt Mạc Thuần Uy.
Anh nhíu mày nhìn tờ giấy kia, trên giấy có dãy số gồm bốn chữ số là 1206 và địa chỉ toà nhà X.
Sau một hồi nhìn vào nó, anh mới mở miệng, hỏi: “Gì vậy?”
Ồ? Không có ấn tượng gì sao? Đúng là có gì đó không ổn rồi!
Dù nghĩ là nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt, Lục Mộ Ca vẫn nở nụ cười, từ tốn nói: “Người quen muốn tái ngộ. Đi chứ… lão đại?”
Mạc Thuần Uy vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh, anh liếc mắt nhìn Lục Mộ Ca một cái, sau đó lách người bước qua anh ta.
Trước khi đi khuất còn không quên để lại một câu: “Tất nhiên phải đi rồi!”
Đứng lại ở phía sau nhìn theo dáng dấp của Mạc Thuần Uy khất đi sau góc rẽ, đuôi mắt Lục Mộ Ca hiện lên ý cười càng đậm.
Tất nhiên…
…phải đi chứ!
Sau khi tiếng bước chân của Mạc Thuần Uy cũng mất hẳn, lúc này Lục Mộ ca xoay người, hướng về phía cuối hành lang mà đi tới.
Trên môi vẫn giữ nụ cười và độ cong thường thấy, đưa tay lên gõ cửa, một thân ảnh mềm mại liền hiện ra.
“Mẫn Nhu tiểu thư, cô có muốn đi cùng chúng tôi không?”
*****
Cạch
Cánh cửa vừa mở ra
Một giọng nói trầm thấp từ tóin vang lên: “Mẫn Nhu tiểu thư, cô có muốn đi cùng chúng tôi không?”
Cái…?!!!
Hai mắt Địch Mẫn Nhu mở lớn.
Mẫn Nhu… sao?
Anh ta biết coi là ai sao?
Ngón tay đang cầm lấy nắm đấm cửa của Địch Mẫn Nhu run lên. Sắc mặt lập tức trở nên bạc nhợt khó coi.
“Aizz… đừng làm cái bộ mặt sợ hãi đó. Làm tôi tổn thương lắm đấy.”
“Anh… sao… sao biết được…”
“Hả? Biết gì cơ? Biết là cô sẽ đi cùng chúng tôi hả? Tại vì giờ chúng tôi sẽ đi gặp Lý Hiểu Thiên, nên chắc chắn là cô cũng muốn đi cùng rồi.” Ngừng một lát, Lục Mộ Ca hơi ngiêng đầu, nở nụ cười, hỏi: “Đúng chứ?”
“Tôi… tôi…”
Địch Mẫn Nhu run rẩy, lời nói định nói ra lại không thể thốt ra nổi.
Lúc này, Lục Mộ Ca cúi xuống, ghé sát bên tai cô ta, phả ra một luồng khí nóng, bạc môi mấp máy.
Tiếng gió, đem từng sợi nắng bay vào trong phòng, thổi bay những tấm rèm cửa mỏng manh.
Hương hoa nương theo từng sợi nắng, phảng phất, hoà quyện vào từng góc nhỏ của không gian. Đem theo âm thanh của Lục Mộ Ca quyện lẫn.
Chỉ là trong một thoáng…
Khoé môi Địch Mẫn Nhu…
… khẽ cong!
*******
Trước cổng Mạc gia
Một chiếc xe hơi màu đen sang trọng bóng loáng đang dừng ở trước cửa.
Mũi xe hướng ra ngoài cùng tiếng nổ máy cho biết, nó sắp rời đi.
Lúc chiếc xe chuẩn bị lăn bánh ghì một giọng nói thanh thoát vang lên: “Chờ một chút.”
Ngay sau đó, thân atnh nhỏ nhắn của Địch Mẫn Nhu chui tọt vào bên trong xe.
Ngồi ở ghế sau, bên cạnh Mạc Thuần Uy.
Anh liếc mắt nhìn sang. Lại lạnh lùng quay mặt nhìn thẳng về phía trước. Anh dựa lưng ra phía sau ghế, hai mắt nhắm lại.
Nhìn biểu hiện này của anh, Địch Mẫn Nhu đoán chắc là anh đã ngầm đồng ý để cô ta đi cùng. Liền mỉm cười, vươn tay nắm lấy tay anh.
Chỉ là tay cô ta còn chưa kịp chạm tới thì cánh tay của Mạc Thuần Uy đã nâng lên, đưa sang bên kia, tránh sự đụng chạm đối với cô ta.
Trong thoáng chốc, nụ cười trên mặt cô ta cứng lại. Nhưng rất nhanh lại cong lên.
“Chúng ta đi thôi.”
Lục Mộ Ca ngồi phía trước, anh ta đưa mắt nhìn qua gương chiếu hậu thấy vẻ mặt không được tự nhiên của Địch Mẫn Nhu thì nhếch lên khoé miệng chế giễu. Rồi đạp chân ga, khởi động xe, đi ra khỏi cánh cổng Mạc gia.
Chiếc xe chạy trên con đường lớn giữa lòng thành phố
Dòng người nhộn nhịp
Hàng người cứ nối đuôi nhau trên đường. Đèn đỏ, xe cứ thế nối nhau cả một đoạn đường dài.
Trên tờ giấy kia chỉ ghi địa chỉ, không ghi thời gian cụ thể.
Nhưng ẩn ý trong đó không phải không thể hiểu. Đó là: ngay lập tức!
Không khí trong xe có chút im ắng. Địch Mẫn Nhu đang loay hoay tìm chủ đề để nói chuyện thì giọng nói trầm ấm tràn đầy từ tính của Mạc Thuần Uy đã lên tiếng trước: “Vô Dĩnh Kỳ sang Việt Nam rồi sao?”
Hai mắt anh vẫn nhắm lại, giống như đang ngủ say. Hơi thở đều đặn, đầy nam tính xộc vào mũi khiếm cho Địch Mẫn Nhu không nhịn được khẽ cắn môi.
“Đúng vậy. Vừa xuất phát khi nãy.” Lục Mộ Ca trả lời.
Trong xe, lại một lần nữa chìm trong im lặng.
KÉTTTT….
Tiếng xe phanh gấp
Dừng lại trước toà nhà X
Căn nhà này có vẻ cổ kính, được đặt ở giữa một khoảng đất trống
Xung quanh, trong vòng bán kính bốn trăm mét không có lấy một bóng người
Cạch!
Cánh cửa xe mở ra, một đôi giày da đen bóng chạm xuống đất. Theo đó là thân hình với bộ vest đen.
Mạc Thuần Uy bước xuống, khuôn mặt trầm lãnh nhìn về phía cổng toà nhà trước mặt.
Nơi đó…
…có một người phụ nữ đang bị trói hai tay ra phía sau.
Miệng cô ấy bị bịt lại, hai mắt ánh nước nhìn về phía anh.
***17:46 15/6/2017***
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!