Huyết Y Kỳ Thư
Chương 24: Muốn trả oán, Tiểu Thần Long bị hạ
Nữ lang áo lục nhíu cặp mày liễu hỏi:
– Y đối với thiếu hiệp là người như thế nào?
Ngô Cương đáp:
– Y là ân nhân của tại hạ.
Nữ lang lại hỏi:
– Y có phải là người Cái bang hay không?
Ngô Cương đáp:
– Không phải.
Nữ lang lại hỏi:
– Danh hiệu y là gì?
– Thiết Tâm Thái Tuế Hồ Phi.
– Ủa! Y không phải là hạng vô danh.
Thiết Tâm Thái Tuế Hồ Phi cử động tay chân một lúc rồi mở bừng mắt ra. Nữ lang áo lục quay lại bảo thị tì áo xanh:
– Chúng ta đi thôi!
Ngô Cương bất giác buộc miệng hỏi:
– Cô nương liệu có lưu mỹ hiệu lại được chăng?
Nữ lang đáp:
– Không cần. Chẳng bao lâu nữa chúng ta lại gặp nhau.
Dứt lời, bóng hồng đã mất hút.
Ngô Cương đứng ngẩn người ra tại đương trường, bần thần chẳng khác chi
người mất đồ vật. Thiết Tâm Thái Tuế Hồ Phi đứng dậy, vẻ mặt bâng khuâng hỏi:
– Ông bạn đã cứu lão hóa tử đấy ư?
Ngô Cương ồ lên một tiếng. Chàng như người mơ ngủ sực tỉnh giấc, nói bằng một giọng rất xúc động:
– Đại thúc! Tiểu điệt đây mà!
Hồ Phi ngơ ngác hỏi:
– Sao? Người là…
– Tiểu điệt là tiểu Cương đó chứ ai xa lạ đâu.
– Ủa, Tiểu Cương… vụ này là thế nào đây?
Ngô Cương bỏ nón rộng vành rồi tháo tấm mặt nạ để lộ bản tướng.
Thiết Tâm Thái Tuế Hồ Phi nắm lấy vai Ngô Cương nói bằng giọng rất xúc động:
– Tiểu Cương! Ngươi hãy đem những chuyện đã xảy ra thuật lại cho ta nghe.
Ngô Cương đeo mặt nạ đội nón lên rồi mời Hồ Phi ngồi xuống. Chàng bắt đầu
thuật lại những chuyện đã xảy ra trong vòng nửa năm nay cho đến bây giờ.
Thiết Tâm Thái Tuế Hồ Phi nghe kể xong đột nhiên vỗ tay nói:
– Phải rồi! Đúng là đôi cẩu nam cẩu nữ đó.
Ngô Cương hỏi:
– Đại thúc nói ai vậy?
Thiết Tâm Thái Tuế Hồ Phi liền hỏi lại:
– Có phải hiền điệt bảo ta bị bắt đầu dây mối nhợ ở am Tu Duyên không?
Ngô Cương gật đầu đáp:
– Đúng thế!
Thiết Tâm Thái Tuế Hồ Phi lại nói:
– Nếu vậy thì không sai rồi. Gã trung niên áo xám đó là người mà ta đã tìm kiếm hơn mười năm nay.
Ngô Cương ngắt lời:
– Hoa Bất Phương phải không?
Hồ Phi gật đầu. Ngô Cương lại hỏi:
– Thế mụ nữ ni là Mỹ Nhân Ngư Từ Tiểu Hương?…
– Đúng thế!
Thiết Tâm Thái Tuế Hồ Phi nghiến răng nói tiếp:
– Ta phải đâm chết đôi gian phu dâm phụ đó mới nghe.
Ngô Cương hằn học nói:
– Đáng tiếc là đêm hôm đó tiểu điệt để chúng chạy thoát không thì đại túc chẳng cần hạ thủ …
Thiết Tâm Thái Tuế Hồ Phi ngắt lời:
– Đừng! Tiểu Cương! Sau này nếu ngươi còn chạm trán chúng thì chớ hạ sát mà phải để giành cho ta xử lý.
Ngô Cương đáp:
– Được rồi! Chắc bọn chúng còn quanh quẩn vùng này chứ chưa đi.
Thiết Tâm Thái Tuế Hồ Phi nói:
– Tiểu Cương! Ngươi gặp kỳ ngộ như vậy đủ chứng tỏ thiên đạo vẫn trường tồn, mà lịnh tiên tôn cũng rất linh thiêng.
– Dạ!
– Ngươi đã học nghệ với Nhất Yêu trong bốn tháng ư?
Ngô Cương gật đầu nói:
– Đúng thế! Nhưng đó là một điều miễn cưỡng.
– Chuyến này ta bị hạ vì tay Yêu Vương.
– Ủa!
Ngô Cương không biết nói sao. Yêu Vương với chàng tuy không có tiếng thầy
trò mà thực ra có tình sư đệ. Đằng này Thiết Tâm Thái Tuế lại có ơn cứu
mạng chàng thì chành còn nói sao được nữa?
Thiết Tâm Thái Tuế Hồ Phi dường như đã nhìn rõ tâm ý của Ngô Cương liền cười ha hả:
– Tiểu Cương! Hiền điệt bất tất bận tâm làm chi. Trên chốn giang hồ
thiếu gì chuyện kì bí phức tạp, ân oán dây dưa. Chúng ta ai giữ lập
trường người đó. Tiểu Cương! Hai con nhỏ vừa rồi là ai vậy?
Ngô Cương đáp:
– Tiểu điệt cũng chưa từng quen biết.
Hồ Phi ngạc nhiên hỏi:
– Sao? Ngươi không biết ư?
Ngô Cương có chút lòng hươu ý vượn, buồn rầu đáp:
– Đối phương không chịu nói rõ lại lịch.
– Tiểu Cương! Xem chừng con nhỏ đó có ý đối với ngươi.
– Không có đâu!
– Ngươi không hiểu rõ tâm tính phụ nữ nhưng ta đã từng trải, mắt thấy đã nhiều mà tai nghe cũng không phải ít. Đại phàm những người được trời
phó cho tư chất đặt biệt, dung mạo phi phàm thì mười người có đến chín
tự phụ ghê gớm. Nếu không để ý thì quyết chẳng bao giờ họ thèm chuyện
trò cùng mình.
Ngô Cương quả có chút bâng khuâng. Thực ra hình
ảnh nữ lang áo lục đã in sâu vào tâm khảm chàng chẳng thể nào xóa nhòa
được. Hiện giờ, chàng chưa có ý nghĩ quá mức, nhưng hiếu sắc là thiên
tính của con người. Trong tiềm thức, chàng dĩ nhiên cũng hy vọng cuộc mơ tưởng biến thành sự thật.
Nhưng chàng nghĩ ngay đến U Linh công
chúa đã bị mình cự hôn. Chàng có hẹn với U Linh phu nhân chờ trong vòng
ba năm thì bây giờ biết trả lời như thế nào? Hôm đó, sở dĩ chàng cự hôn
chỉ vì một lý do duy nhất để không chịu làm môn hạ Địa cung là để tâm
nghiên luyện Huyết Y thần công đặng phục hưng Võ lâm đệ nhất bảo sau
nầy. U Linh phu nhân đã có ơn cho chàng trăm năm công lực. Bậc đại
trượng phu phải ân oán phân minh chứ không thể quên ơn được.
Chàng nghĩ vậy rồi nở nụ cười nhăn nhó nói:
– Tiểu điệt không có phúc phận đó đâu.
Thiết Tâm Thái Tuế Hồ Phi Hồ Phi an ủi chàng:
– Tiểu Cương! Kể về nhân tài và gia thế, ngươi có đủ tư cách sánh duyên với bất cứ ai. Ngươi đừng tự hạ mình như vậy.
Ngô Cương nói:
– Đại thúc quá khen mà thôi.
Thiết Tâm Thái Tuế Hồ Phi nói:
– Ngươi đừng cãi lời ta. Ta đã nói thỉ chẳng bao giờ lầm lẫn. Ngươi không tin thì hãy đợi đó mà coi.
Ngô Cương không muốn bàn về vụ này nữa. Chàng liền đánh trống lảng:
– Trong mình đại thúc còn có chỗ nào khó chịu nữa không?
Thiết Tâm Thái Tuế Hồ Phi đáp:
– Không, ta cảm thấy dễ chịu lắm rồi. Tiểu Cương, võ công của ngươi đã thành tựu, bây giờ ngươi định làm gì?
Ngô Cương tái mặt, nghiến răng đáp:
– Tiểu điệt chỉ muốn lấy máu kẻ thù.
Thiết Tâm Thái Tuế Hồ Phi hỏi:
– Ngươi định hành động cách nào?
Ngô Cương đáp ngay:
– Đi tìm họ mà đòi nợ.
Thiết Tâm Thái Tuế Hồ Phi lại hỏi:
– Ngoài Cái bang ra, hết thảy các môn phái đều có dự phần do bọn Võ Minh cầm đầu.
Thiết Tâm Thái Tuế Hồ Phi:
– Ngươi chuẩn bị đại khai sát giới ư?
Ngô Cương lạnh lùng đáp:
– Đại thúc! Không làm thế thì làm sao an ủi linh hồn năm trăm người.
Thiết Tâm Thái Tuế Hồ Phi lại hỏi:
– Ngươi có nghĩ đến nguyên nhân nào đã gây nên thảm kịch đó chăng?
Ngô Cương đáp:
– Đó là tại gia huynh Ngô Hùng.
– Vậy mà ngươi công khai trả oán là để cho người ta có chỗ trả lời mình.
Ngô Cương thở dài nói:
– Gia huynh tội đáng muôn thác. Mối huyết cừu này chẳng thể không trả
được. Tiên phụ được người tôn là Võ Thánh vì đã cống hiến rất nhiều cho
võ lâm. Thế mà các môn phái không kiếm chính hung thủ để trả oán, lại mở cuộc thảm sát tàn bạo trong Võ lâm đệ nhất bảo. Cả phụ nữ già yếu họ
cũng không tha thì thiên ý khoan dung họ như thế nào được.
Thiết Tâm Thái Tuế Hồ Phi buồn rầu đáp:
– Phải! Ngày đó các môn phái quá tàn nhẫn thiệt!…
Ngô Cương ngắt lời:
– Nếu chỉ tàn nhẫn quá độ mà thôi, hiển nhiên họ mượn cơ hội này để hủy
Võ lâm đệ nhất bảo. Gia huynh tuy có gây ra những trướng huyết kiếp.
Nhưng đối tượng nhằm vào những cao thủ ở các môn phái chứ y không tàn
sát kẻ vô tội…
Thiết Tâm Thái Tuế Hồ Phi khuyên giải:
–
Tiểu Cương! Ngươi hãy bình tĩnh một chút đừng nóng quá! Một người dù có
bản lãnh thông thiên cũng chẳng thể thù nghịch với hết thảy võ lâm trong thiên hạ…
Ngô Cương ngắt lời:
– Vụ này bức bách phải như vậy. Không thể nào làm khác hơn được.
Thiết Tâm Thái Tuế Hồ Phi nói:
– Theo ý ta thì đừng làm thế. Nếu ngươi muốn cho tâm nguyện hoàn thành một cách thuận lợi thì nên tìm thủ đoạn.
Ngô Cương ngơ ngác hỏi lại:
– Dùng thủ đoạn ư?
Thiết Tâm Thái Tuế Hồ Phi đáp:
– Phải rồi! Ngươi chẳng thể ỷ vào sức mạnh mà phải phối hợp với mưu trí. Trí dũng có phụ trợ cho nhau thì mới nên đại sự được. Nếu chỉ sính
cường tức là thôi thúc bọn cừu gia kết hợp nhau để đối phó với mình, thì kết quả khó mà lường trước được.
Ngô Cương không khỏi động dung, chàng thành thực đáp:
– Tiểu điệt xin kính cẩn vâng lời chỉ giáo của đại thúc.
Thiết Tâm Thái Tuế Hồ Phi lại nói:
– Chuyến này ta chết hụt là một chứng cớ rất hay. Ta đã đề phòng mọi chỗ mà vẫn không khỏi có cuộc thất bại đó. Mình mạnh còn có người khác mạnh hơn. Ngươi phải luôn luôn nhớ điểm này để mà răn mình.
Ngô Cương nói:
– Những lời của đại thúc là lời kim ngọc, tiểu điệt xin ghi lòng tạc dạ.
Thiết Tâm Thái Tuế Hồ Phi nói:
– Còn nữa. Ban đầu ta định chạy thật xa đến chốn biên hoang ngoài quan
ải ẩn tích mai danh. Một mặt tìm kỳ tích, một mặt lánh kẻ cựu thù để
khỏi gặp nguy hại. Không ngờ mới quá nửa năm, ngươi chưa dời khỏi Trung
Nguyên mà đã thành tựu lớn lao. Thật không ai ngờ có chuyện lạ đến thế
được.
Ngô Cương nói:
– Tiểu điệt cũng thấy ngoài sức tưởng tượng của con người.
Thiết Tâm Thái Tuế Hồ Phi nói:
– Ngươi không nên công khai tuyên bố thân thế mình…
– Tiểu điệt biết thế, nhưng …
– Nhưng làm sao?
– Vừa rồi hai cô gái chưa rõ lai lịch kia nhận ra được mặc dầu tiểu điệt đã cải trang. Điểm này thật khó hiểu!?
Hồ Phi khuyên giải:
– Dường như đối phương không có ác ý. Vậy ngươi bất tất phải quan tâm về chuyện này.
Ngô Cương lại hỏi:
– Đại thúc có biết chân tướng Võ lâm Minh chủ hay không?
Thiết Tâm Thái Tuế Hồ Phi đáp:
– Ta không biết và e rằng toàn thể võ lâm Trung Nguyên chẳng một ai hay. Đại khái mọi người chỉ biết rằng mười mấy năm trước sau khi phá được
Thất Linh giáo, y tự xưng là Nam Hoang kỳ nhân, ngoài ra không biết một
điều gì khác nữa.
Ngô Cương lại hỏi:
– Võ lâm Trung
Nguyên thiếu gì tay tài trí mà lúc đầu lại suy tôn con người không rõ
lai lịch lên làm Minh chủ để gây nên cục diện thảm khốc ngày nay?
Thiết Tâm Thái Tuế Hồ Phi đáp:
– Công việc trên chốn giang hồ thật là khó nói, có nhiều chỗ không giải
thích được. Ban đầu võ lâm bị Thất Kinh giáo làm cho tan tác rồi được
người đứng lên trừ diệt. Thế thì họ đối với võ lâm Trung Nguyên có sự
cống hiến rất lớn. Việc suy tôn họ lên làm Minh chủ là để đền ơn báo
đức.
Ngô Cương lại hỏi:
– Nhưng hiện nay bọn Kim kiếm hoành hành, Minh chủ thành ra giai cấp thống trị thì giải thích thế nào?
Thiết Tâm Thái Tuế Hồ Phi đáp:
– Sau này trông vào ngày nay cũng như ngày nay trông vào ngày trước, lịch sử võ lâm lại thêm ra một trang lầm lẫn mà thôi.
Ngô Cương nói:
– Một ngày kia, tiểu điệt sẽ trừ diệt hắn.
Câu nói khẳng khái ngất trời hào khí bồng bột này khiến cho bầu nhiệt huyết của Thiết Tâm Thái Tuế cũng sôi lên bừng bừng. Lão giơ ngón tay cái lên nói:
– Tiểu Cương! Ngươi thật là một người có chí khí! Võ lâm đệ nhất bảo tất có ngày trùng hưng nổi lên cao ngất giữa chốn võ lâm.
Ngô Cương nói:
– Đa tạ lời khuyến khích của đại thúc.
Thiết Tâm Thái Tuế Hồ Phi hỏi:
– Phải lập mưu rồi hãy hành động. Đối với vụ trả thù ngươi đã có kế hoạch gì chưa?
Ngô Cương đáp:
– Tiểu điệt sẽ suy đi nghĩ lại rồi mới quyết định phương thức hành động.
Thiết Tâm Thái Tuế Hồ Phi hớn hở nói:
– Hay lắm! Ta chỉ mong còn chút hơi thở để trông thấy ngươi thành công.
Ngô Cương lại hỏi:
– Bây giờ Đại thúc định làm gì?
Thiết Tâm Thái Tuế Hồ Phi đáp:
– Ta tiếp tục điều tra đôi gian phu dâm phụ kia.
– Tiểu điệt xin cáo từ…
Thiết Tâm Thái Tuế Hồ Phi hỏi:
– Bây giờ ngươi định đi đâu?
– Tiểu điệt định tiện đường đến thăm phái Võ Đương.
Thiết Tâm Thái Tuế Hồ Phi gạt đi:
– Ngươi đừng lên núi Võ Đương nữa.
– Tại sao vậy?
– Vì Võ Đương Chưởng giáo Linh Không thượng nhân đã dẫn mười tên đại đệ tử dưới trướng đi Ngọa Long cốc rồi…
Ngô Cương kinh hãi hỏi:
– Họ đến Ngọa Long cốc làm chi?
Thiết Tâm Thái Tuế Hồ Phi đáp:
– Họ mượn Công Nghĩa đài của Tứ Hải bang để giải quyết những vụ ân oán giữa môn phái.
Ngô Cương hỏi:
– Chắc Tứ Hải bang chúa Triệu Khiếu Thiên cũng có mặt tại trường?
– Dĩ nhiên.
– Hay lắm! Tiểu điệt đến ngay Ngọa Long cốc nhưng không hiểu đến nơi còn kịp hay không?
– Theo thiếp mời võ lâm thì còn những mười ba ngày.
– Vậy thời gian rất dư dả. Tiểu điệt đi đây. Sau này sẽ có ngày tái ngộ.
Thiết Tâm Thái Tuế Hồ Phi dặn theo:
– Ngươi phải hành động cho cẩn trọng!
– Tiểu điệt xin ghi nhớ những lời dặn bảo của Đại thúc.
Ngô Cương chắp tay thi lễ rồi ra khỏi khu rừng.
Ngày đã đúng ngọ, Ngô Cương trở ra không thấy thi thể bọn kiếm thủ Võ minh
đâu cả, chắc người qua đường đã chôn vùi rồi. Chỉ còn lại những mảnh gỗ
quan tài bị phá tan tành và những vũng máu đã đông lại.
Sáng
ngày thứ ba, Ngô Cương qua sông đi vào Qui Châu. Trở lại cảnh cũ, trong
lòng vô cùng cảm khoái. Tính ra chưa đầy một năm, cảnh vật nơi đây vẫn
còn y nguyên như cũ, nhưng thân chàng đã cải biến rất nhiều rồi. Những
tao ngộ của con người thật không biết đâu mà lường.
Ngô Cương tự
nhiên nhớ tới bái huynh là tiểu hóa tử Tống Duy Bình. Lời hẹn trăm ngày
chàng đã thất ước. Theo yêu cầu của Yêu vương thì bái huynh phải giam
mình trăm ngày tựa như để chịu trừng phạt. Chàng đoán chắc Tống Duy Bình đã rời khỏi hốc cây, nhưng trong lòng vẫn thấy băn khoăn. Chàng nghĩ cả đến bái huynh chờ trăm ngày không thấy chàng quay trở lại thì không
chừng trong lúc ra đi gã đã viết lại mấy lời dặn bảo cũng nên.
Ngô Cương nghĩ vậy rồi chạy về phía rừng cây tới chỗ chàng cùng bái huynh
chia tay. Chàng tìm tới nơi ngay chẳng khó khăn gì, nhưng cỏ dại dây khô đã che lấp hốc cây, xem chừng lâu ngày không có người nào vào đây nữa…
Chàng vạch cỏ cúi đầu ngó vào.
– Úi chao!
Chàng bật tiếng la hoảng, giật nẩy mình lên như bị rắn cắn. Chàng lùi lại
liền mấy bước, đầu óc choáng váng, tây chân tựa hồ tê dại.
Trong hốc cây còn lại bộ xương trắng hếu, da thịt rửa hết, và vài mảnh quần áo rách.
Ngô Cương tự hỏi:
– Bái huynh bị giết ư? Ai là hung thủ?
Nước mắt chảy quanh, chàng nhớ tới Tống Duy Bình chưa được trùng hội đã thành vĩnh quyết mà trong lòng rất đỗi thương tâm:
– Phải chăng Yêu Vương căm hận y đã giả mạo danh hiệu, đã ra tay hạ sát sau khi chàng rời khỏi nơi đây?
Chàng vừa ngẫm nghĩ vừa khóc sướt mướt.
Bỗng có âm thanh lạnh như băng cất lên hỏi:
– Thằng lỏi kia! Mi đã trở lại đấy ư?
Ngô Cương giật mình kinh hãi quay phắt lại thì thấy một thiếu niên kiếm thủ trạc hai mươi tuổi, đứng cách chừng tám thước. Bộ mặt anh tuấn của gã
chứa đầy sát khí, mắt chiếu ra những tia oán độc. Thái độ của gã tưởng
chừng như muốn ăn tươi nuốt sống Ngô Cương.
Môi miệng lợt lạt, gã lại cất tiếng lạnh lẽo hỏi:
– Tiểu tử! Mi còn giả trang làm chi? Mi tưởng che được mắt ta chăng?
Ngô Cương chấn động tâm thần, chàng tự hỏi:
– Chẳng lẽ đối phương nhận ra mình? Gã là ai? Hai bên chưa gặp nhau bao giờ thì gã biết được thân thế mình thế nào được?
Chàng hỏi lại:
– Ông bạn! Ông bạn nói thế là có ý gì?
Gã kia đáp:
– Phải rồi.
– Chờ đã bao lâu rồi?
– Trên nửa năm trời.
Ngô Cương hất hàm hỏi:
– Có phải ông bạn đã hạ sát người trong hốc cây này?
– Ồ tiểu tử! Mi hỏi câu này chẳng là thừa ư?
Máu trong huyết quản Ngô Cương chảy rần rần. Chàng dằn giọng hỏi:
– Sao ngươi giết y?
– Tiểu tử! Bây giờ đến lượt mi. Bản thiếu hiệp phải xé xác mi làm trăm mảnh.
Ngô Cương tức quá gầm lên:
– Bấy nhiêu là đủ. Giết người thì đền mạng ngươi hãy báo danh đi!
Thiếu niên kiếm thủ nghiến răng đáp:
– Mi nhớ kỹ lấy. Ta là Tiểu Thần Long Hàn Vỹ. Chắc bây giờ ngươi yên tâm mà chết được rồi.
Gã rút trường kiếm ra khỏi võ đánh soạt một tiếng.
Ngô Cương đau xót đau xót trước cái chết của Tống Duy Bình, chàng không nhẫn nại được nữa cũng từ từ rút Phụng kiếm ra khỏi vỏ.
Tiểu Thần Long Hàn Vỹ hầm hầm phóng kiếm đâm tới, từ khí thế cho đến bộ vị hiển nhiên là một tay kiếm vào hạng thượng thặng.
Ngô Cương vung kiếm lên gạt …
Choang! Thanh trường kiếm của thiếu niên bị gãy làm hai đoạn. Trong tay gã chỉ còn một nữa thanh kiếm về đàng đuôi…
Ngô Cương trỏ mũi kiếm vào yết hầu gã quát lên:
– Gã họ Hàn kia! Ta chỉ dí mũi kiếm thêm một tấc nữa là ngươi phải uổng mạng đó.
Tiểu Thần Long Hàn Vỹ trợn mắt cơ hồ rách cả mí ra. Gã nói:
– Tiểu tử! Ta chịu mi giỏi rồi. Mi hạ thủ đi thôi. Dù ta có chết thành quỷ sứ cũng nhất quyết không tha cho mi đâu.
Giọng nói đầy vẻ oán độc khiến người nghe không rét mà run.
Ngô Cương nghiến răng hỏi:
– Hàn Vỹ! Ngươi hãy nói ta nghe: bạn ta là một tiểu khiếu hóa có thù hằn gì với ngươi? Giữa ta và ngươi cũng chưa từng quen biết nhau, vì lẽ gì
ngươi oán hận ta?
Tiểu Thần Long Hàn Vỹ sắc mặt lợt lạt, đổi giọng hỏi lại:
– Huynh đài bảo sao?… Tiểu khiếu hóa nào?
Ngô Cương đáp:
– Phải rồi! Bạn ta là một tiểu khiếu hóa trước đây quá nửa năm đã ở trong hốc cây này.
Tiểu Thần Long Hàn Vỹ ngơ ngác đáp:
– Tại hạ không hiểu huynh đài nói chuyện gì?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!