ISEKAI SHOUKAN WA NIDOUME DESU
Bữa ăn của tôi có vị rất tệ
Trans : ubito
edit : Wazuu
—————————————————
[T.N: POV của Yuuhi]
Tôi, Yuuhi vừa mới thú nhận vài phút trước. Thậm chí tôi còn không biết tại sao mình lại làm
thế lúc đó. Tôi đoán là mình đã cảm thấy cô đơn khi chia tay với Yuki-kun.
Ừm, cậu ấy đã để lại câu trả lời… Yuki–kun nói rằng, khi chúng tôi gặp lại nhau, nếu có thể
tránh được một cú búng trán của cậu ấy, cậu ấy sẽ tỏ tình với tôi. Eh? Làm thế nào mà nó lại
biến thành việc né cú búng trán vậy? Mà sao cũng được.
“~ ♪” (Yuuhi)
Chà, tâm trạng bây giờ của tôi vô cùng tốt. Mặc dù ban đầu tôi có cảm giác không thoải mái
khi đến thế giới này, nhưng hiện giờ thì lại thấy rất tuyệt vời.
Tôi đã thích Yuki-kun trong một thời gian rất dài… Tôi thậm chí còn không biết chính xác nó
là bao lâu. Khi tôi nhận ra tôi thích cậu ấy, tôi thực sự không rõ lý do tại sao. Một số người
nói rằng tình yêu không cần lý do, và tôi nghĩ rằng hiện tại mình đã hiểu điều đó rồi.
Tôi đã dành một thời gian rất dài với cậu ấy . Tất nhiên, Yuki-kun rất quan trọng đối với tôi,
và tôi nghĩ Yuki-kun cũng rất quan tâm tôi nữa. Tuy nhiên… dù chúng tôi có gần gũi thế nào,
tôi vẫn có cảm giác cậu ấy không thuộc về thế giới này (Nhật Bản), theo cách nào đó.
Và hôm nay, cuối cùng tôi cũng có thể biết được lý do.
Yuki-kun đã từng sống ở thế giới này … và nghĩ về việc quay lại đây trong một thời gian dài.
Khi tôi biết điều đó, tôi thực sự ghen tị với Eruka-san, người nói cho tôi biết. Cô ấy biết
những thứ về Yuki-kun mà tôi không biết, chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến tôi rất ghen tị.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng Eruka-san và cậu vẫn chưa phải là người yêu. Lý do tôi
thú nhận hôm nay, có thể là vì tôi muốn tiến lên thêm một bước so với cô ấy. [note]
… Nhưng Yuki-kun có vẻ rất nổi tiếng trong thế giới này… tôi nên làm gì nếu có nhiều phụ
nữ bên cạnh cậu ấy khi chúng tôi gặp nhau đây…
“… Well, mình sẽ tùy cơ ứng biến vậy.” (Yuuhi)
Khi tôi nghĩ về điều đó, tôi cũng không biết xử trí ra sao vì tôi chưa bao giờ trải qua chuyện
như vậy. Tuy nhiên … nhìn mấy người khác thích cậu ấy cũng không khó chịu lẳm đâu nhỉ,
tôi nghĩ rằng mình cũng có thể hòa hợp với họ.
―――――― Nhưng tôi nên làm gì nếu họ không phải con người ?
Oops, tôi vẫn chìm trong suy nghĩ khi đang đi, và nhận ra mình đã quay lại trung tâm thị trấn
. Mặc dù trước đó ở đây rất ồn nào, nhưng giờ thì đã đóng cửa gần hết và hầu như chẳng còn
ai mấy. Nếu có thì chỉ có trong mấy quán bar.
Tôi cũng phải trở về lâu đài đúng giờ để ăn tối … mặc dù tôi có thể ăn muộn hơn 1 chút
nhưng ăn với mọi người vẫn là tuyệt nhất … ngay cả chỉ với Kouma và những người khác.
“Yuu!” (???)
Tôi nghe thấy tiếng ai đó bước nhanh sau lưng.
Chỉ có Kouma-kun và Mizuki-chan gọi tôi là Yuu, còn Jiro-kun thì không.
Khi tôi quay lại, người đang đứng đó một mình là Kouma-kun.
“Huh? Có chuyện gì vậy Kouma-kun? ”(Yuuhi)
Cậu ấy nên nghỉ ngơi trong lâu đài như những gì đã nói chứ. Kể từ k
Trời hơi tối và tôi không thể nhìn thấy vẻ mặt của cậu ấy … nhưng tôi nghĩ cậu ấy có chút
giận dữ. Tôi đã làm gì sai sao?
“Chúng ta đi chứ?” (Kouma)
“―――――― Eh?” (Yuuhi)
Kouma-kun nắm lấy tay tôi và kéo như thể tôi sẽ không đi nếu cậu ấy không làm thế. Sao cậu
ấy lại làm vậy ?
“Nói đi, Yuuhi. Cậu có muốn đi mua sắm với bọn mình trong thị trấn vào mấy ngày nghỉ tiếp
không ? ”(Kouma)
“Mua sắm á?” (Yuuhi)
Kouma-kun hỏi điều đó mà không quay về phía tôi.
Mặc dù tôi rất vui vì lời mời, nhưng Eruka sẽ huấn luyện cho tôi vào ngày nghỉ. Vì tôi đã
đồng ý sẽ không có những ngày nghỉ khi hứa với Eruka trước đó, tự nghỉ ngơi vì những lí do
khác xuất hiện là điều không thể chấp nhận được. Eruka cũng từ bỏ kì nghỉ của mình để huấn
luyện tôi.
Tất cả những điều này là để tôi có thể ở bên Yuki-kun nên dù tôi có cảm thấy vui vì Koumakun đã mời, tôi vẫn từ chối lời mời đó. [note]
“Mình xin lỗi, thời gian gian biểu của mình đã đầy trong nghỉ ngày nghỉ rồi.” (Yuuhi)
Khi tôi nói với cậu ấy, Kouma-kun vừa nói “Vậy sao?” vừa lùi lại. Theo cách nào đó, tôi cảm
thấy có lỗi với cậu ấy.
“Cậu không muốn tốn thời gian với mình trong khi lại dành thời gian cho thằng ấy hả.”
(Kouma) [note]
“? Cậu nói gì cơ? ”(Yuuhi)
“Không… không có gì đâu.” (Kouma)
-Mặc dù tôi không thể nghe được vì đó là tiếng lầm bầm khá nhỏ, nếu cậu ấy không muốn nói
thì tôi cũng không đào sâu nữa.
Tay cậu ấy dường như đang siết chặt hơn.
Tôi định nhắc cậu ấy bỏ tay vì nó có hơi đau một chút, nhưng nhìn khuôn mặt nghiêm túc của
Kouma-kun, tôi không nỡ nói.
Cảm giác rằng hôm nay cậu ấy hành động rất lạ.[note] [note]
Đêm đó, tôi hỏi Mizuki-chan về việc hành động của Kouma-kun.
Cô ấy nói, “mặc dù có vẻ như cậu ấy dành cả ngày nghỉ để đọc sách và ngủ, nhưng mình
nghe cậu ấy nói là đi tìm Yuuhi về muộn”.
“Mặc dù mình đã nói cậu ấy đừng lo lắng quá, “Cậu sẽ làm gì nếu cô ấy gặp nguy hiểm trong
thị trấn !? ”là những gì cậu ấy nói… Đúng là Kouma, mình đoán, có lẽ cậu ấy đã đến ngoại
trấn tìm cậu. ”(Mizuki)
Mizuki-chan nói điều đó với ánh mắt kinh ngạc. Tôi tự hỏi cô ấy đang úp mở cái gì vậy?
… Ý tôi là tôi không bất cẩn đến mức cậu ấy phải lo lắng như vậy. Well, dù vậy thì tôi cũng
có đến ngoại trấn.
Wait, ngoại trấn……. ?
Cậu ấy thực sự tìm tôi ở ngoại trấn hả ?
( Nếu cậu ấy bắt đầu tìm từ lâu đài thì có lẽ sẽ đến tối luôn )
Nói cách khác, vào lúc Yuki-kun và tôi nói lời tạm biệt ――――――
(… Đừng nói với tôi là cậu ấy đã nghe về điều đó.…)
Mặt tôi đỏ lên ngay khi nghĩ về điều đó, sự tỉnh táo của tôi đã biến mất trong phòng này luôn.
―――――― Nếu có ai đó khác nghe về lời thú nhận của tôi thì xấu hổ quá đi mất.
Tôi tiếp tục suy nghĩ về những việc tôi nên làm, và trong khi những người khác đã ngủ say thì
chỉ duy nhất tôi là trằn trọc ngủ không được.
Khi tôi ra khỏi phòng hôm sau, trông tôi hệt như con gấu trúc với cái quầng
(Mình đang ở cái chỗ quái nào vậy…)
――――― Tôi rất hoảng loạn khi tôi chạy thục mạng ra khỏi vương quốc, và rồi khi bình
tĩnh lại, tôi nhận ra tôi đã ở đây. Mặc dù lúc trước có thấy con đường được sử dụng bởi các
thương nhân, tôi vẫn chạy không ngừng nghỉ, và trước khi tôi kịp nhận ra thì tôi đã ở trong
khu rừng, và không có con đường nào cả .
―――――― Nói mịa ra là, bây giờ tôi lạc cmnr.
Tôi cảm thấy rất buồn ngủ khi tôi đi lạc vào lúc đó, và kể cả có ngủ ở một nơi như này thì
mọi thứ vẫn sẽ ổn thôi vì tôi có mang đầy đủ đồ cắm trại.
“Mình nên làm gì bây giờ… ngoài tìm đường ra thì chắc là chả có cách nào đâu nhỉ?)
Tôi thực sự hối hận vì không mang theo một chiếc la bàn.
Khi đi cùng Tia trong cuộc hành trình hồi trước, chúng tôi không bao giờ bị lạc vì ma thuật
tiện lợi mà cô ấy đã phát triển, nhưng lần này tôi chỉ có một mình… Tôi đoán điều này được
gọi là bất cẩn.
Trường hợp xấu nhất tôi chỉ có thể nhảy lên thật cao và tìm kiếm một thị trấn từ trên trời,
nhưng tôi có thể bị nhầm lẫn là một con quái vật đang bay mất.
[note]
(Mình nên di chuyển trước đã, có thể sẽ gặp được ai đó biết được đường)
Mặc dù là có thể đi theo con đường lúc tìm thấy nó, nhưng tôi lại chả có ý tưởng gì về điểm
đến cả. Well, đã là một thành công nếu gặp được ai đó trên đường rồi.
Trong khi giữ lấy một chút hy vọng nhỏ nhoi như vậy, tôi thu thập 「Ma Thạch đuổi quái」
mà tôi đặt trên giường. Cũng giống như tên gọi, nó sẽ không để quái vật lại gần tôi . Quyết
định phạm vi và đặt một cái vào một góc của một khu vực hình vuông, tôi đưa ma lực của
mình vào mỗi cái. Sau đó là tạo ra một rào cản có thể ngăn chặn quái vật bằng ma pháp. Mặc
dù nó vẫn có thể duy trì hàng rào ngay cả khi được di chuyển, hiệu ứng biến mất khi bạn nhặt
nó lên.
“Và đây là cái cuối cùng.” (Setsu)
Tôi ngồi xổm xuống và nhặt cái cuối cùng, và khi tôi cất nó vào túi ma pháp, một luồng gió
ấm thổi vào mặt tôi.
“N?” (Setsu)
“Burururu” (???)
Khi tôi cảm thấy không hài lòng và nhìn về phía trước, có một con lợn rừng khổng lồ có cái
đầu xấp xỉ đầu tôi. Toàn bộ cơ thể được bao phủ bởi bộ lông màu nâu, và nó có hai cái sừng
khổng lồ.
Sinh vật này là thứ mà họ gọi là quái vật trong thế giới này… Có vẻ như nó đã tiến đến ngay
sau khi tôi gỡ bỏ rào chắn, vì cái luồng gió trước đó là của đồng chí này đây.
Vì tôi vẫn không di chuyển, con lợn rừng vẫn nhìn tôi với đôi mắt như đang quan sát con
mồi.
“Có chuyện gì hả, muốn nhào vô kiếm ăn hả mài ?” (Setsu)
“BURURURURUuuuu!”
Không nhiều lời huh- ――――――
Con lợn lắc lắc cái đầu, cố gắng húc tôi với cặp sừng của nó.
Tôi nhẹ nhàng né tránh và tạo khoảng cách.
“Burururu…”
“Mình đoán chắc đây là B class?” (Setsu)
Về B class ,đó là thang đánh giá quái vật trong thế giới này. Thứ hạng được quyết định bởi độ
nguy hiểm của nó, đầu tiên là E class , và sau đó tiếp tục đến D, C, B, A, S, SS, và cuối cùng
là SSS. Vậy sức mạnh của B class chắc nằm ở tầm giữa.
Nhân tiện, với nghề nghiệp được gọi là mạo hiểm giả, họ cũng được xếp hạng tương tự. Và cả
quái vật và mạo hiểm giả đều có lãnh thổ của mình khi họ vượt qua hạng S, còn Baus đã từng
là mạo hiểm giả rank SSS và trong quá khứ cũng chỉ có vài người như ông ta
Well, tôi cũng đã leo được lên cái rank SSS trong quá khứ đấy!
――――― Giờ thì, ngưng tự sướng và xử lí cái thứ trước mắt này đã.
Con lợn rừng lấy đà trong khi cọ cọ cái chân của nó xuống đất. Trông nó giống như một cái
động cơ đang nóng lên vậy.
“… Được rồi, cuối cùng cũng đến thời điểm của Koumaru sau 1 thời gian dài.” (Setsu)
Tôi nhét tay vào túi ma pháp để cắt con lơn này thành hai với thanh kiếm.
Mặc dù tôi có nói về việc không có chết chóc và quan niệm của tôi ngày hôm qua, nhưng cái
đó không tính với mấy con quái vật.
Mặc dù không phải tất cả nhưng hầu hết quái vật đều được xem là kẻ thù của những sinh vật
sống. Chúng gần như không có tư duy độc lập, và tấn công những sinh vật sống quanh chúng,
tóm lại là sống theo bản năng. Đó là một mối quan hệ ăn hoặc bị ăn. Tôi cũng đã quen với
quy luật của thế giới này, đó là quy luật sống còn để chọn ra những kẻ có tư cách tồn tại.
“Xin lỗi nha, cơ mà tao không muốn bị ăn đâu.” (Setsu)
Tôi lấy ra một thanh kiếm lớn ra khỏi túi và rút nó ra. Lưỡi kiếm ánh lên dưới ánh sáng mặt
trời buổi sớm một màu đen tuyền.
Tôi đang đối mặt với con lợn rừng đã giải phóng năng lượng tích tụ trong một đòn tấn công,
cái thứ sẽ lao về phía trước sau khi lấy đủ đà. Cú húc đó sẽ trúng đích, nếu đó không phải là
tôi.
“BURUOOOOooooo !!!”
Tôi vung Kuromaru từ phía trên về phía con lợn rừng đang lao đến trong tiếng gầm gừ.
“Ngay bây giờ ――――――” (Setsu)
Khoảnh khắc thanh kiếm chém vào con lợn rừng, nó lướt qua cơ thể con lơn một cách ngọt
xớt và chia nó thành 2.
… Con lợn bị chia thành 2 cục thịt lăn lông lốc trên mặt đất.
“Wow… Ngươi vẫn luôn sắc bén nha, Kuromaru.” (Setsu)
Để cắt mấy cái xương chẳng mềm tí nào của con quái vật, thậm chí chỉ cần một góc lưỡi kiếm
của Koumaru. Nguyên liệu làm ra thanh kiếm thì tôi cũng không rõ ràng lắm, tôi có nên hỏi
vào một lúc nào đó không nhỉ ? Tôi cảm thấy tò mò về nó. Tôi trả lại Kuromaru vào vỏ của
nó, và cất vào túi ma pháp. Vỏ kiếm có khả năng làm sạch tự động, nên thanh kiếm sẽ luôn
sạch sẽ chỉ bằng cách đặt nó bên trong.
“Được rồi, mình đã giải quyết xong rắc rối…. Bây giờ thì đi thôi nhỉ? ”(Setsu)
Điều đó chẳng giải quyết được điều gì cụ thể cả…
Tôi bắt đầu đi vào rừng, bỏ lại sau lưng cái xác bị xẻ đôi của con lợn rừng.
Khi quái vật đã, chúng sẽ sớm muộn biến thành các hạt ma năng nếu bạn không động gì vào
nó, do vậy mà chẳng cần phải xử lí xác chúng vì nó sẽ tự phân tán vào không khí thôi. Có vẻ
nó sẽ không phân tán nếu bạn chuyển nó đi khỏi đó, và nó sẽ phân hủy như những sinh vật
sống bình thường. Mặc dù tôi có nghe nói rằng ma lực trong mặt đất dường có như ảnh
hưởng đến việc phân hủy bằng cách nào đó, nhưng cũng không rõ chi tiết cho lắm.
“―――――― Đó là một con đường đúng không nhỉ?” (Setsu)
Tôi đã đi bộ trong một hoặc hai giờ … Khi tôi đi qua khu rừng, cuối cùng tôi đã tìm thấy một
con đường làm bằng đất mà không có bất kỳ cây cối nào xung quanh.
Trong khi vừa thở phào nhẹ nhõm, tôi lại gần con đường.
―――――― Đột nhiên có tiếng hét của một người phụ nữ.
“Kyaaaaaa !!” (???)
“!?” (Setsu)
Giấu mình sau một gốc cây cùng lúc tiếng hét đó phát ra, tôi kiểm tra tình hình.
——Đằng kia sao..?
Chỗ mà tôi thấy … có một chiếc xe ngựa đổ ở đó.
Một số người đàn ông ăn mặc tương tự như tôi đã ngã xuống, cơ thể của họ ngập trong máu .
Ầu … thậm chí còn có cả cái đầu ở kia mới buồn…
Mặc dù tôi không giết, nhưng tôi cũng đã thấy rất nhiều xác của những người bị giết, tôi có
thể chịu được… nhưng tôi vẫn chưa quen nhìn thấy cảnh bay đầu. Nó vẫn làm tôi cảm thấy
tanh miệng, điều đó chẳng tưởng tượng được khi còn ở Nhật Bản.
Trong khi tôi để ý đến mấy cái xác, một vài người đàn ông với vẻ ngoài nhếch nhác xuất hiện
với giọng thô tục.
“Ora oraa! Nhanh lên, còn rất nhiều đấy !! ”(???)
“Nhét tất cả các vật có giá trị trong túi!” (???)
“Oi, chúng ta nên làm gì với cô gái này đây? Cô ta trông giống một đứa trẻ nhưng xinh xắn
đấy. ”(???)
“Làm ơn … Đừng …” (cô gái)
Tôi hiểu rồi, bọn cướp hả? 5 người … đó là những tên cướp nghiệp dư, những nhóm cướp mà
tôi đã từng biết có thể tránh việc bị đuổi giết và làm việc hiệu quả hơn thế này?
Mặc dù xe ngựa của thương gia dường như bị tấn công, cô gái kia là ai vậy ?
“Hãy bán cô ta đi, có lẽ một số quý tộc ở đâu đó sẽ mua. ”(tên cướp A)
“Đúng vậy!” (tên cướp B)
“Vậy thì chúng ta thật sự may mắn! Vì chúng ta đã săn được một thương nhân với những tên
bảo vệ yếu ớt! ”(tên cướp C)
“Làm ơn…làm ơn trả lại hàng cho tôi… ”(Cô gái)
“Tch! Im đi! ”(tên cướp)
“Ouch!” (Cô gái)
―――――― Tôi sốc rồi đấy, cô bé đó là thương nhân á?
Mặc dù cô gái bám chặt vào chân tên cướp cầu xin chúng trả lại hàng của mình, chúng ngay
lập tức đá văng cổ.
“Oi! Đừng làm bị thương cô ta vì giờ cô ta là món hàng đó !! ”
“Cheh! Cô ta mới là kẻ chạm vào tao ”
Mặc dù tôi thực sự muốn tham gia vào vụ này, tôi vẫn cần phải suy nghĩ một chút.
Cái nhóm bên kia là một phiền phức … hay đúng hơn, từ vẻ ngoài của chúng, Có vẻ như
chúng vẫn còn đồng đội. Đối phó với một đội khác cũng mệt đấy
“―――――― Nhưng mình không thể coi là đàn ông nếu bỏ mặc cô gái đó ở đây…” (Setsu)
Nó đúng là một sự phiền phức chó má, nhưng
“Bữa trưa của mình sẽ như cứ* nếu mình không giúp bây giờ !” (Setsu) [note]
Tình hình đã xấu lắm rồi, nó sẽ tiếp tục tồi tệ hơn nếu tôi không can dự vào. Tôi đang hối hận
vì đã không làm gì cả.
Tôi lao ra khỏi cái cây và chạy về phía bọn cướp.
Một khoảng cách xa, nhưng tôi vượt qua đó một cách nhanh chóng, thực hiện một cuộc tấn
công bất ngờ vào bọn cướp.
“Oraa!” (Setsu)
“Guh !?” (Tên cướp A)
Đã quá muộn khi hắn ta chú ý đến tôi, nắm đấm của tôi đã phang vô thẳng lưng hắn.
Tên cướp bị văng ra xa trong khi cong người như con tôm.
Tuy nhiên, chúng yếu đuối vồn… Tôi thậm chí còn không sử dụng ma pháp cường hóa đấy?
Mấy tên cướp ngày nay cũng chả tốt lắm nhỉ.
“Đừng lo lắng, cột sống của anh vẫn còn an toàn và chắc lắm.” (Setsu)
Tôi nói với tên cướp đang rên rỉ trong khi nằm trên mặt đất. Có lẽ anh ta sẽ không thể cử
động trong một lúc sốc vì cơn đau.
“Cái gì thế !?” (tên cướp A)
“Tên khốn !!” (Tên cướp B)
Rất tiếc …
Đúng như dự đoán, những tên cướp sau khi bị bất ngờ đã chuẩn bị chiến đấu.
Hai kẻ gần đó rút dao và phóng về phía tôi cùng 1 lúc.
“Các bạn thậm chí còn không nghĩ đến việc phối hợp …” (Setsu)
Hai con dao chỉ đi theo một đường thẳng , vì vậy tôi đánh rơi chúng bằng cách đập cổ tay của
họ trước khi nó chạm đến cơ thể tôi.
Trước khi hai con dao rơi xuống mặt đất, tôi đấm vào mỗi bụng chúng, mỗi tên một cái.
“* Ho *!” (Tên cướp B)
“Guh…” (tên cướp C)
“Được rồi, bây giờ nên hỏi thăm hai người phía sau phát nhỉ~.” (Setsu)
Hai tên ăn đấm của tôi vào bụng đang co người lăn lộn để thở, vì vậy tôi sẽ đi thăm hai tên
còn lại.
“Chết tiêt !! Chạy ngay đi !! ”(Tên cướp D)
“C-chạy !! Tên này là cái quái gì vậy !!? ”(tên cướp E)
Hai tên còn lại đã tự nhận ra mình không đánh lại tôi. Chúng quay đầu và chạy vào rừng. Ừm,
biết tự đánh giá mình thì cũng không tệ đâu.
Cơ mà.
“Ngây thơ quá, mấy chú muốn chạy sao?” (Setsu)
Tôi tằng cường sức manh và đá một tên đang quằn quại trên đất văng về phía 2 tên định trốn.
“Cái gì !! Đừng đùa th ――――― guoh !? ”(tên cướp D)
“Gyaaah !!” (tên cướp E)
“… Và đó là một bàn thắng.” (Setsu)
Nhìn mấy tên kia va vào nhau và lăn vào rừng làm tôi nhịn cười không được.
Khi tiến về phía chúng, tôi cảm thấy có gì đó là lạ khi tôi về phía trước. Đó là tên cướp đầu
tiên tôi đấm, vẫn nằm trên mặt đất và ôm bụng..
“Oops, gần như đã quên ông anh rồi ♪” (Setsu)
Tôi túm lấy phần tóc phía sau của hắn, và nhấc hắn ta lên. ( ubito : chệ mịa cmay, nó là dân S
đấy )
Bây giờ, tôi xin phép quẩy nhiều hơn một tí.
Khi tôi đến chỗ mấy tên cướp ngã chổng vó, hai tên cố chạy lúc trước rú nhỏ và co người lại.
Ohho ~ Chúng sợ kìa. ( ubito : đ sợ mới lạ :v )
“Hii` …”
“Đ-đợi đã… Tôi sẽ trả lại hành lý… X-xin hãy tha cho tôi…”
Hai người mà tôi đá bay đã ngất xỉu, họ không di chuyển một inch bất kể tôi làm gì, vì vậy tôi
đã sẵn sàng nắm đấm cho chú còn lại.
“L-làm ơn… tha cho tôi ..”
“Nếu mấy người đồng ý những gì cô gái vừa mới nói, tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện
này… Yeah, hãy thoải mái đi vì tôi sẽ không giết ông.” (Setsu)
Gã thở phào nhẹ nhõm khi tôi nói vậy.
Nếu một người biết tôi nhiều thì khi nhìn thấy cảnh này, chắc họ sẽ đoán được là tôi sẽ bỏ
mặc trong chúng trạng thái lo sợ. Thật là một đám người thô lỗ.
“N-ngài thực sự sẽ bỏ qua sao?” (Bandit)
“Tôi ăn cũng chả ngon lành gì nếu tôi làm điều đó với ông.” (Setsu)
Tôi sẽ không để thứ gì đó ảnh hưởng tiêu cực đến bữa ăn của tôi đâu…..Suy cho cùng thì đó
cũng là một ham muốn của con người
――――― N? Nó có thực sự ảnh hưởng tiêu cực đến bữa ăn không á? Đừng tốn công đi tìm
hiểu làm gì.
Những người này cũng như thế … Tôi nhìn vào mặt họ. Mấy người thật sự nghĩ rằng tôi sẽ
muốn xực mấy người hả!!?
Ngay cả khi tôi nói vậy … có lẽ là hơi quá đà rồi đấy.
“Nhưng, với tư cách là một người đàn ông thì tôi ghét ai đó giơ tay đánh phụ nữ.” (Setsu) (
ubito : chính m đấy ) (wazu : còn đánh rất đau vào mông nữa…)
Khuôn mặt của tên cướp nhanh chóng chuyển sang màu xanh.
――――― N? Gã này có sử sụng bạo lực mà nhỉ? Nếu tôi mà là Eruka thì hắn đã chết từ
nãy rồi.
“――――― vậy, hãy cùng xét xử như những tên phản diện nhá.” (Setsu)
N? ai là kẻ xấu?
—–Đoán xem?
Ít nhất tôi không phải là anh hùng.
“Thoải mái đi nào, tôi sẽ chỉ đánh ông gần chết thôi.” (Setsu)
――――― Chả có tí khoan dung nào đâu.
Sát khí của tôi bây giờ nhiều lắm… và khuôn mặt của chúng xanh mét như tàu lá chuối.
“Mình đoán thế là đủ rồi.” (Setsu)
Tôi túm 5 tên cướp, và trói chúng vào một cái cây với một sợi dây thừng chắc chắn mà tôi lấy
ra từ túi ma pháp.
Ừm, nếu may mắn thì ai đó có thể giúp chúng.
Khi tôi quay trở lại con đường, cô gái chạy về phía tôi.
“U-um !! Cảm ơn anh rất nhiều vì đã giúp em! ”(Cô gái)
Em ấy mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, mái tóc đen nhạt cắt ngắn lấm tấm đất cát. Khuôn
mặt thì nhỏ với đôi mắt đáng yêu. Tôi đoán em khoảng 12-15 nhỉ? Tôi nghĩ ở độ tuổi đó thì
chẳng ai đi làm thương nhân cả.
“N, không phiền đâu. Tôi đã ở gần đây khi họ tấn công mà. Nhân tiện, có điều tôi muốn hỏi
em đây. ”(Setsu)
Giữa lúc tôi đang trói bọn cướp thì tôi chợt nhớ ra tôi phải hỏi đường đến thị trấn cảng.
“Fue? Anh muốn hỏi gì ? ”(Cô gái)
“Well, tôi muốn đến thị trấn cảng. Em có biết đường không? ”(Setsu)
“L-Là vậy sao !? Em cũng đi đến đó! Nếu chỉ có vậy thì em biết đường! ”(Cô gái)
Ooh! Được rồi, thế này thì tôi sẽ không lạc đường nữa.
“Thật tuyệt. Có thể nói cho anh biết được không! ”(Setsu)
“U-um … mặc dù em có thể nói cho anh biết cách đến …” (Cô gái)
…Gì? Có gì nói nhanh nào cô bé …
“A-Anh có thể làm ơn hộ tống em đến đó được không…?” (Cô gái)
“―――――― Huh?” (Setsu)
―――――― Và đó là cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa tôi và thương gia trẻ Ruri**
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!