ISEKAI SHOUKAN WA NIDOUME DESU
Làm sao để vượt biển đây?
Trans : Ubito
Edit : Wazu
Có chỉnh sửa ngoài kia rồi, nhưng thông báo trong đây là lịch đăng là xong chương nào đăng
chương đấy luôn nha, có một số cái không như dự kiến ban đầu…
―――――― Cô bé giới thiệu là Ruri này có vẻ như là một thương nhân tập sự.
Một lúc trôi qua, chúng tôi đã rời khỏi nơi đó sau khi tôi đặt xác của những mạo hiểm giả bị
giết vào một cái mồ mà tôi sử dựng thổ ma pháp tạo ra. Đây là một quy tắc giữa các mạo
hiểm giả, rằng bạn phải chôn xác của các mạo hiểm giả đồng nghiệp đã chết. Việc này có thể
ngăn quái vật tập trung ở đó để ăn xác, và nó cũng ngăn chúng biến thành undead do ảnh
hưởng của ma lực trong khu vực không được giám sát … đó là hai lý do chính. Mặc dù điều
đầu tiên khá dễ hiểu, cái thứ hai lại rất khó nói.
Khi một sinh vật chết đi và không ai xử lí xác của nó, cái xác sẽ hấp thu ma lực dưới đất và
trở thành undead. Đó là cách lí giải chung của các mạo hiểm giả. Mặc dù sức mạnh của
undead còn dưới C class nếu chúng không có sức mạnh ma pháp, nhưng vẫn có một số
trường hợp có người thậm chí còn chả nhấc nổi thanh kiếm để chiến đấu với người đồng đội
đã hóa thành undead . Để ngăn chặn tình huống như vậy, có thể nói rằng đây là một công việc
cần thiết. Một công việc cũng không tệ đến nỗi tôi có thể nói “fuck ass”.
Khi Ruri và tôi làm xong việc, tôi lật chiếc xe sang một bên để chỉnh trang lại nó, và giữ con
ngựa lại để nó không chạy. Ruri nắm lấy dây cương của con ngựa.
“Nhưng dù thế … để một đứa trẻ trở thành thương gia thì …” (Setsu)
“Đừng gọi em là cô bé! Không phải em đã nói rất nhiều lần với anh là em là một tập sự sao?
Là TẬP SỰ đó! ”(Ruri)
Oops, đúng rồi nhỉ.
Cô bé này, Ruri thường đi cùng ông nội của cô, một thương gia, và cô ấy đã từng giúp ông
làm việc. Nhưng ông của cô dường như đã chết vì một căn bệnh cách đây vài ngày. Mặc dù
cô ấy có chút kinh nghiệm làm thương gia, ông của cô cho đến giây phút cuối cùng cũng
không đồng ý cho cô ấy trở thành một thương gia chính thức, ông nói rằng ẻm chỉ nên làm
một tập sự.
“… Nhưng nếu em chuyển được được chiếc trâm này đến lục địa Quỷ, Ojii-chan ở trên trời
cũng sẽ chấp nhận cho em thôi.” (Ruri)
Mục tiêu của em ấy có vẻ là mang chiếc trâm cho một ai đó ở lục địa Quỷ. Người này đã yêu
cầu ông của ẻm sửa nó khi ông ta đến đó, ông già đã chấp nhận lúc đó. Ổng đã nhận được tiền
và tất cả phần việc còn lại chỉ là sửa rồi giao lại nó.
“Ojii-chan mất khi ông định giao chiếc trâm… vì thế em, như một tập sự của ông, sẽ hoàn
thành nó.” (Ruri)
“… Và khi em đi khi cũng với ý nghĩ đó, em đã học được nhiều kinh nghiệm trên đường nhỉ
…” (Setsu)
“Uuu…” (Ruri)
Tôi nhìn những hàng hóa chất đống bên trong xe ngựa. Hầu hết trong số đó là các loại hàng
hóa linh tinh, và mặc dù có một số thực phẩm sống, phần nhiều các túi được đóng gói với thịt
khô và những thực phẩm bảo quản khác.
Đây có vẻ là những sản phẩm phù hợp cho ý định kinh doanh trên lục địa Quỷ của em ấy một
khi đã gửi chiếc trâm. Như mong đợi từ cháu của một thương gia nhỉ ..? Có lẽ đó là lý do tại
sao em ấy bị mấy tên cướp nhắm vào.
“Mặc dù em đã cố gắng đưa ra yêu cầu hộ tống … và em cũng đã sử dụng số tiền cuối cùng để
thuê họ, nhưng em không thể thuê những mạo hiểm giả cấp cao hơn.” (Ruri)
Đó là những người bị giết ha.
“Well, không thể nào mà em có thể thuê những
Vì em ấy chỉ có một mình nên tôi sẽ rất bứt rứt nếu đi và bỏ mặc em ấy lại. Tệ nhất là em ấy
sẽ bị tấn công lần nữa và bị bán đi sau khi tôi đã chịu đủ phiền phức để cứu ẻm.
“Nhưng…” (Ruri)
“Vậy thì em hãy đãi tôi một bữa ăn sau khi em giao chiếc trâm nhé.” (Setsu)
“Eh !? Anh cũng đi theo em đến tận đó hả !? ”(Ruri)
“N? Yeah… vì mục địch chính của anh là đến lục địa Quỷ mà. ”(Setsu)
Nếu chúng tôi có cùng một điểm đến, chuyến đi sẽ được thêm tí muối cho suốt cả một hành
trình dài. Và tôi thực sự muốn quay lại đó càng nhanh càng tốt…
“Là vậy sao!? Nhân tiện, anh định làm gì ở đó? ”(Ruri)
“Anh dự định gặp một vài người bạn. Đã 5 năm trôi qua từ lần cuối anh gặp họ. ”(Setsu)
“Em hiểu rồi…” (Ruri)
Trước hết, tôi sẽ cho em ăn vài đòn khi chúng tôi gặp nhau… hay giả sử em ấy đang ở lâu đài
( của Quỉ Vương) đi? Em đang làm cái quái gì khi chiến tranh đang diễn ra vậy…
(Well, chắc là sẽ ổn thôi. Tôi sẽ chờ em trong khi ngồi trên ngai vàng … kukuku)
Tôi tự hỏi ẻm sẽ phản ứng thế nào khi nhìn thấy một kẻ lạ mặt ngồi trên ngai vàng nhỉ.
“Setsu-san, mặt anh bây giờ nhìn rất bỉ…” (Ruri)
“Oops, lỗi anh.” (Setsu)
Tôi vô ý suy nghĩ về việc trêu đùa cô ấy theo thói quen. Mặc dù ẻm thích ra vẻ quyền uy cơ
mà khi trêu đùa em ấy thì khuôn mặt ẻm sẽ rất thú zị.[note]
Tôi bắt đầu cười một lần nữa khi nghĩ về khuôn mặt bị trêu của em ấy, nhưng đột nhiên lại
cảm nhận được một thứ gì đó.
“N ー?” (Setsu)
“Có chuyện gì vậy?” (Ruri)
Tôi không rõ đó là gì … nhưng tôi chắc chắn là có một cái gì đó.
“Không… không có gì đâu.” (Setsu)
“? Vậy sao? ”(Ruri)
Tôi thử tìm kiếm lại lần nữa, nhưng chả có gì cả.[note]
―――――― Xe ngựa đi cả đêm, và cuối cùng chúng tôi cũng đến thị trấn cảng vào buổi
chiều ngày hôm sau.
“Chúng ta đã đến nơi rồi, Setsu-san!” (Ruri)
“Yeah… mùi biển thật tuyệt vời.” (Setsu)
Mặc dù tôi đã từng ra biển một vài lần lúc ở Nhật Bản, nhưng đó là khi tôi vẫn còn là một đứa
trẻ. Vì vậy, đã một thời gian đáng kể trôi qua kể từ lần cuối tôi nhìn thấy nó. Vẫn một màu
xanh như vậy, một màu xanh tươi mới.
Khi chúng tôi vào thị trấn, có những cửa hàng bán cá khác nhau, và những người đàn ông
trung niên đang gào lên để quảng cáo cửa hàng của họ. Nhìn từ góc độ nào đó thì nó khá
giống Nhật bản, huh?
“Mặc dù em đã đến thị trấn cảng này một vài lần rồi, nhưng em vẫn yêu bầu không khí này và
cả mùi biển nữa.” (Ruri)
Đôi mắt của Ruri lấp lánh, và bắt đầu chú ý đến các cửa hàng trải rộng trên con phố chính. Là
thương gia, bạn cần phải tính toán những gì người khác muốn giao dịch [note] .
Kể cả tôi, không phải là một thương gia, cũng thích bầu không khí này.
“Oops, chúng ta có thể vừa chiêm ngưỡng thị trấn vừa hỏi lịch tàu không? Sau đó chúng ta có
thể ăn trưa luôn. ”(Ruri)
“À, đúng ha… khởi hành càng sớm càng tốt nhỉ.” (Setsu)
Sau khi quyết định di chuyển đến chỗ tàu, chúng tôi mua rất nhiều cá xiên nướng để ăn trưa,
và đi về phía bờ biển nơi có thể có tàu ở đó.
… N? Đợi tí.
——Tàu?
“AH !!” (Setsu)
“Huh? Cậu nên biết là không có con tàu nào đến đó cả. Dù sao thì chiến tranh vẫn đang diễn
ra. ”(thủy thủ)
Guoooooo !! Đúng như tôi nghĩ !!
“K-không thể nào…” (Ruri)
Ruri ngồi phịch xuống sàn nhà ..
Em ấy làm y hệt tôi ngày hôm qua!!!
(――――― Không có cách nào để con tàu có thể di chuyển sang đó khi đang có chiến
tranh, ngu người rồi !!)
Trước hết, một con tàu đến từ lục địa kẻ thù sẽ bị tấn công … Không khác được ngay cả trong
trường hợp khẩn cấp.
Chưa kể thì bên kia cũng vậy thôi…
Ở thời điểm này, cách duy nhất là chả có cách nào cả.
“Tình hình cơ bản là vậy đó, thế nên hãy trở về đi.” (Thủy thủ)
“Uuu…” (Ruri)
Cuối cùng thì chúng ta vẫn phải quay về nơi xuất phát.
Ngay cả con ngựa cũng chán nản bây giờ. Không, có lẽ là tâm trạng tồi tệ của Ruri đã ảnh
hưởng đến con ngựa.
“… Đừng nản chí thế.” (Setsu)
“Thật không thể tưởng tượng được … mà đó còn là cơ hội để em trưởng thành nữa.” (Ruri)
Khi tôi nhìn vào khuôn mặt đang khóc nức nở của ẻm, nó khiến tôi muốn làm gì đó.
Nhưng, một cách khác hả… hmm.
“Anh nói này, Ruri?” (Setsu)
“Vâng?” (Ruri)
“Có một cách khác này, nhưng…” (Setsu)
Bầu không khí quanh Ruri thay đổi và em ấy hỏi tôi ngay lập tức
“Cách gì vậy? Làm ơn cho em biết đi mà !! ”(Ruri)
“Trước đó, em hãy hứa là sẽ không kể với ai được không?” (Setsu)
“Một lời cũng không !!” (Ruri)
——Nếu vậy thì
“Vậy, đi theo anh.” (Setsu)
Tôi kéo tay Ruri đang có đôi mắt đầy những hi vọng và đưa em ấy đến nơi ẻm sẽ biết cách đó
là gì.[note]
“―――――― Anh đoán đến đây là được rồi?” (Setsu)
Chúng tôi đi dọc theo bờ biển một lúc, và sau khi tìm kiếm, tôi đã tìm thấy một vài chỗ vắng
người, và chọn một bãi đá. Ở đây có vể ổn đấy.[note]
“Chúng ta đến nơi rồi.” (Setsu)
“Ở đây á… U-um…” (Ruri)
“N?” (Setsu)
Mặc dù bây giờ chúng ta có thể băng qua lục địa, Ruri đang nhìn xuống và đờ người ra.
“Có chuyện gì vậy?” (Setsu)
“C-cái đó… bàn tay…” (Ruri)
“N? ―――――― ah, xin lỗi.” (Setsu)
Tôi đã nắm lấy tay cô ấy. Điều ấy có vẻ không ổn lắm với một cô bé vừa dậy thì.
“Anh quên khuấy mất, anh sẽ cẩn thận hơn sau này.” (Setsu)
“Eh !? Không… vâng. ”(Ruri)
N? Có thể nào, em ấy xấu hổ vì nắm tay ? Hahahaa, cái cô gái nhỏ này.[note]
“Yeah yeah, không có gì phải xấu hổ cả.” (Setsu)
“――――― Wha !? Không có xấu hổ mà. ”(Ruri)
“Anh hiểu rồi mà, nên đi theo anh nào.” (Setsu)
“Anh không hiểu, đúng không !? Setsu-san là một người thực sự quá đáng lắm đó! ”(Ruri)
Tôi vừa làm một nonstop xin lỗi. Cô bé này là loại khi trêu trọc thì sẽ tạo ra một cảm giác thật
buồn cười, nên hãy giải trí với em ấy lần nữa trong tương lai ha .[note]
Tôi đi trước Ruri và tiến về phía những tảng đá. Có một nơi tôi đang tìm kiếm.
“Oh, nếu là đây thì ―――――” (Setsu)
“Có gì ở đó không?” (Ruri)
“Well, Đoán xem… Chúng ta đi nào.” (Setsu)
Nơi mà tôi đang tìm kiếm là một nơi mà bạn có thể chạm vào mặt biển. Có rất nhiều tảng đá
ở đây, tạo ra những cơn sóng làm mặt biển không ổn định.
Tôi cúi xuống, và chạm tay vào cơn sóng.
“――――― Đến đây, 〈Leviathan〉.” (Setsu)
Mặc dù tôi lẩm bẩm điều đó, xung quanh vẫn chả có cái mie gì.
“… Không có gì xảy ra cả sao?” (Ruri)
Ngay cả khi Ruri có nói vậy thôi chứ nó “chỉ” chưa diễn ra thôi.
Và em ấy không nhận ra rằng những cơn sóng đang trở nên dữ dội hơn.
Và một cái gì đó bắt đầu xuất hiện trên mặt biển.
“Cô đến rồi hả?” (Setsu) [note]
“Cái… .đó là… cái này…” (Ruri)
Một cái đầu rồng khổng lồ xuất hiện trên mặt biển. Cái đầu được bao phủ bởi vảy xanh, có
răng nanh sắc nhọn trong miệng, và đôi mắt đỏ dài và hẹp thể hiện đầy đủ sức mạnh của một
con rồng.
Nếu bạn muốn so sánh kích thước, đầu nó to bằng một ngôi nhà bình thường. Còn cơ thể thì
tôi không dám chắc. Tôi vẫn chưa được thấy chiều dài thật sự……nhưng nó khổng lồ thì chắc
chắn rồi.
“Yo, đã lâu lắm rồi, Levia-san ”.” (Setsu)
“――――― Không phải ta đã yêu cầu ngươi bỏ ngay cái tên như đang trêu đùa ta đấy à ?
Setsu … Ngươi đã đi đâu trong 5 năm qua? Không phải ngươi vẫn còn lời hứa với ta à?
(Levia)
“Xin lỗi, có quá nhiều thứ đã xảy ra.” (Setsu)
Cái đầu của con rồng xuất hiện trên mặt biển phát ra giọng của một cô gái trẻ.
Mặc dù khuôn mặt của con rồng khá vô cảm, khóe miệng của nó vẫn nhếch lên một chút,
biểu hiện chút vui vẻ.
“Chà, ta sẽ tha thứ cho ngươi, vì ta là một vị thần biển có trái tim rộng lớn như biển cả vậy.”
(Levia)
“Tôi lột da cô đấy.” (Setsu)
“Ta xin lỗi.” (Levia)
Tông giọng cao của cô ấy vẫn như cũ … Tôi tự hỏi làm thế nào mà cổ vẫn không thay đổi sau
một thời gian dài không gặp, dù sao tôi cũng cảm thấy rất nhẹ nhõm.
“U-um… chuyện gì đang xảy ra vậy…” (Ruri)
Âu shiet, tôi quên mất Ruri.
Tôi dọa con rồng im lặng và bắt cổ tự giới thiệu mình. Có vẻ như Ruri vẫn hoảng sợ từ lúc
nãy.
“* Ho * Ta là thần quản lí biển này, thần biển Leviathan. Thật hiểm hoi khi ta xuất hiện trước
mặt một đứa trẻ loài người như thể này. Hãy biết ơn vì điều đó đi. ”(Levia)
“Fu… .Fueeeee !?” (Ruri)
Ruri hãi hùng với đôi mắt mở lớn. Có vẻ như tên của thần biển khá phổ biến trong thế giới
này, vì vậy không lạ gì nếu em ấy biết cổ. Tuy nhiên, những huyền thoại xung quanh cô ấy
cũng giống với người nổi tiếng. Đó không phải là một câu chuyện mà lúc nào cũng là sự thật.
Vì huyền thoại thực sự ở ngay trước mặt chúng tôi, nếu bảo em ấy không hãi hùng là không
thể.
“Well, em thấy đấy, anh đã gọi một quái vật Rank SSS. Thần biển Leviathan. Cô ấy sẽ dễ
dàng vận chuyển chúng ta qua đó. Cô ấy khá thú vị đó. ”(Setsu)
“Đợi tí!! Ai vận chuyển qua dễ dàng cơ !? ”(Levia)
Cô ấy thậm chí còn biết ‘vận chuyển’ có nghĩa là gì, nhưng tôi nghĩ cứ bơ cổ đi, đến giờ khởi
hành rồi.
“S-Setsu-san gọi cái này là !?” (Ruri)
“Ừ. Đây chính là cách mà anh nói đến. ”(Setsu)
“Đ-d-d-d-d-đừng nói với em ….” (Ruri)
“Giờ thì, leo lên đầu của cổ đi.” (Setsu)
Tôi nói vậy trong khi cười toe toét, và Ruri đã rú lên lần thứ hai trong ngày hôm nay. [note]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!