ISEKAI SHOUKAN WA NIDOUME DESU
Đó là shuraba à ?
Trans : ubito
Edit : Wazuu
mai sẽ up thêm 2 chương mới, tuần này chỉ có thế thôi vì c8 dài hơn mấy chương khác và
quan trọng là trans sốt vi dút ròi :v nên tuần này éo có thêm chương cho các bác đâu, yêu
thương pặc pặc
————————————————————————————————————————————
“Bây giờ mình mới để ý là hôm nay cậu mặc đồ mới đấy” (Setsu)
“Eh! T-thật sao? ”(Yuuhi)
Yuuhi đang mặc bộ đồ sáng màu, với những hoa văn trắng trên áo, và một chiếc quần nâu
nóng bỏng. Vì cô ấy luôn mặc quần áo huấn luyện trong khi tập luyện (Áo phông dày và
ngắn), khá là mới mẻ khi thấy cô ấy mặc quần áo khác sau một thời gian dài đó.
“Mizuki-chan và mình đã mua nó khi bọn mình có thời gian rảnh sau khi tập luyện.” (Yuuhi)
“Aah, cô ấy đã chọn cho cậu à?” (Setsu)
“SS-sao, cậu biết điều đó !?” (Yuuhi)
Cũng đã như thế từ lâu rồi. Nếu bộ đồ mà Yuuhi mặc thật sự phù hợp với cô ấy, thì đó hoàn
toàn là quần áo mà người khác chọn cho.
“Đó là vì gu thời trang của cậu rất tệ…” (Setsu)
“Đ-đừng có nói thế mà !” (Yuuhi)
Tôi còn nhớ rằng cô ấy đã từng đi bộ đến cửa hàng tiện lợi trong khi mặc áo jersey… Các fan
của Yuuhi sẽ khóc nếu họ thấy điều đó.
“Y-Yuki-kun cũng trông rất tuyệt! Ý mình là quần áo ấy! ”(Yuuhi)
“… Vậy sao?” (Setsu)
Quần áo hiện tại của tôi là quần áo cho mạo hiểm giả trong thế giới này. Tôi đã bảo Eruka
chuẩn bị nó. Đó là một chiếc quần dài với đủ khoảng trống để đảm bảo tính linh hoạt và an
toàn, áo sơ mi dài tay màu đen, và cũng có một cái áo khoác màu nâu nữa. Tuy có màu nâu
bởi nó được chế biến từ da của một con quái vật cấp thấp, nó vẫn có sức đề kháng nhiệt cao.
Một bộ trang phục thoải mái để không cản trở hoạt động của tôi.
Mặc dù lý do chính tôi mặc nó hôm nay là bởi vì tôi sẽ rời khỏi thị trấn, nhưng chắc chắn tôi
sẽ không nói với cô ấy điều này.
“Cậu lấy bộ quần áo này ở đâu vậy ?” (Yuuhi)
“… Mình đã nhận nó từ một người mà mình quen biết trong thế giới này.” (Setsu)
Điều này thì tôi không nói dối.
“V-vậy sao!” (Yuuhi)
“Yeah…” (Setsu)
Yuuhi đang quơ tay một cách loạn xạ. Biểu hiện hôm nay của cô ấy khá là buồn cười đấy.
“Tâm trạng của cậu hôm nay không được tốt à ?
Trong khi đang mải suy nghĩ một chút, tôi vẫn kịp đỡ Yuuhi sau khi cô ấy suýt ngã sau khi va
vào một người
Tôi không để ý lắm, nhưng có vẻ số người đã tăng lên quanh đây. Hình như chúng tôi đã đến
khu trung tâm của thị trấn.
“Cậu ổn chứ?” (Setsu)
“Ừm… cảm ơn.” (Yuuhi)
“Ou…” (Setsu)
Khuôn mặt của Yuuhi đỏ bừng… thậm chí tôi cũng sẽ thấy xấu hổ khi thấy cô ấy phản ứng
như vậy.
―――――― Vì những người phụ nữ mà tôi gần gũi trong thế giới này chỉ toàn là loại ‘kỳ
quặc’, như mong đợi, cách phản ứng này thật mới mẻ . Uwaah, có lẽ tôi đang nhìn chằm chằm
vào cô ấy….
“Cẩn thận một chút, có khá nhiều người ở đây.” (Setsu)
“Vâng ――――――” (Yuuhi)
“Yuki-kun vẫn luôn dịu dàng” Tôi có cảm giác rằng tôi nghe thấy Yuuhi lẩm bẩm câu đó.
Chúng tôi đi đến trung tâm của thị trấn, và quyết định vào một quán cà phê có bầu không khí
khá thoải mái. Mặc dù có rất nhiều quán cà phê đây, bất quá mấy nơi đó quá đông đúc, và
chưa kể còn rất ồn. Như tôi nghĩ, những nơi đó chỉ dành cho mấy người nổi tiếng thôi.
Cũng không có nhiều người ở đây khi chúng tôi bước vào. Một cửa hàng với chất liệu chủ
đạo là gỗ. Và sau đó là tìm 2 chỗ ngồi và gọi 2 cốc cà phê.
Nhân tiện, cũng có trà và cà phê trong thế giới này, nhưng không có cola.
“Đây là một cửa hàng tốt đó.” (Setsu)
“Ừ, mấy cửa hàng ở trung tâm khá ồn ào, ở đây thì yên tĩnh và thoải mái…” (Yuuhi)
“Đúng vậy… Tiếng ồn ở trung tâm có làm phiền cậu không?” (Setsu)
Yuuhi cười “ehehe”, làm tăng cảm giác tội lỗi của tôi. Cô gái này không quen với chỗ đông
người, tôi nên cẩn thận hơn chút về điều này.
“Cậu đã bình tĩnh chưa?” (Setsu)
“Mình ổn rồi, cà phê cũng khá ngon đấy.” (Yuuhi)
Cà phê trong cửa hàng này chắc chắn là ngon. Nó đủ ngon để khiến một ai đó đến đây lần đầu
sẽ nghĩ đến việc quay lại một lần nữa.
Chủ nhân là một người đàn ông tầm trung niên, đứng sau quầy với một chiếc tạp dề phía
trước áo sơ mi đen. Nhiều dụng cụ nấu ăn khác nhau được xếp cẩn thận trên quầy, giống như
cái cách ông ta cẩn thận phục vụ cà phê cho khách vậy.
―――――― Bây giờ, tôi có nên lắng nghe cô ấy khi không khí đã lắng xuống không?
“Nói đi, yuuhi.” (Setsu)
“N?” (Yuuhi)
“…Có chuyện gì phải không? Cậu hôm nay rất lơ đãng đấy. ”(Setsu)
“Eh !? S-sao cậu biết !? ”(Yuuhi)
Cô ấy đang run rẩy quá nhiều vì bối rối.
“Sao cậu có thể hỏi câu đó vậy? Cậu luôn làm cái vẻ mặt kia đấy. ”(Setsu)
Uu ~… ”(Yuuhi)
“Cậu không muốn nói đến vậy sao?” (Setsu)
Với khuôn mặt đỏ bừng, Yuuhi lườm tôi với đôi mắt long lanh. Ngay cả khi cô ấy có lườm tôi
như thế thì tôi cũng không thấy khó chịu hay tội lỗi gì đâu, trái lại tôi nghĩ nó rất kawaii.
“C-có thật sự ổn không nếu mình nói ra.?” (Yuuhi)
“Nói đi, thật sự thì mình rất lo lắng đấy.” (Setsu)
“Uu… .Đ-được rồi.” (Yuuhi)
Yuuhi cuối cùng đồng ý, rồi mở miệng.
“Yuki-kun ―――――― về việc cậu gặp Eruka nửa đêm qua, cô ấy và cậu có mối quan hệ
như thế nào?” (YuuhI)
… ..Wow, cô ấy đã nhìn thấy lúc đó sao?
“Mình…, cậu biết đấy … mình lo lắng về mối quan hệ mà cậu đang có …” (Yuuhi)
Mối quan hệ ư… nói cách khác, giống như người yêu á.
… Hãy để tôi nói cho tất cả các bạn ở đây biết để không có sự hiểu lầm nào nhé, Eruka và tôi
không bao giờ có một mối quan hệ lãng mạn. Mặc dù tôi cảm thấy tôi có chút hào cảm với cô
ấy, tôi đã bị đá ra khỏi thế giới này trước khi có gì đó có thể xảy ra. Ngay cả khi có những
ngày nó đã bị lãng quên khi tôi về nhà, nó sẽ không bao giờ trở thành một mối quan hê đặc
biệt cả.
Well, nếu bạn xem xét về mối quan hệ đặc biệt trong trường hợp riêng này thì, đó là mối quan
hệ chủ nhân và nô lệ. Trên khía cạnh nào đó thì nó còn sâu sắc hơn cả người yêu ..?
Nhân tiện, chúng tôi đã nói chuyện với nhau một cách bình thường, khá bình thường cho đến
khi Eruka yêu cầu làm nô lệ của tôi.
“… Không, mình và Eruka không có gì đó đâu….” (Setsu)
“―――――― Ngài vừa gọi em à ,‘ Setsu-sama ’…?” (Eruka) [note]
… Tôi ngay lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc, tôi sợ hãi xác nhận chủ nhân của giọng nói
này….
“… Yoo, Eruka.” (Setsu)
“Thật bất ngờ khi gặp ngài ở đây,‘ Setsu-sama ’.” (Eruka)
Cô gái này! Cô ta không chỉ không che dấu mối quan hệ của chúng tôi, thậm chí là còn cố
nhấn mạnh nó sao !?
“… Sao cô lại ở đây?” (Setsu)
“Bởi vì cửa hàng này là chỗ yêu thích của tôi. ‘Setsu-sama’ có thích nơi này không? ”(Eruka)
Cô vừa đột nhiên thích nơi này sao, oi.
Không tốt!! Tôi thực sự có cảm giác không ổn từ cô gái này !!
“!! Yuki-kun !! Ý của cô ấy là gì vậy !? ”(Yuuhi)
“Đợi đã! Bình tĩnh lại một chút! ”(Setsu)
“Nếu cô hỏi ý tôi là gì ―――――― thì tôi là tài sản của Setsu-sama.” (Eruka)
Sensei, xin đừng bỏ boom như thế nữa.
“T-tài sản !?” (Yuuhi)
Yuuhi đứng bật dậy khỏi ghế trong khi cố gắng hỏi tôi.
“Bình tĩnh đi nào!” (Setsu)
“Đúng vậy, tôi là đầy tớ trung thành của Setsu-sama. Tôi thậm chí còn phụ trách việc phục vụ
riêng cho ngài ấy. ”(Eruka)
“Phục vụ riêng !?” (Yuuhi)
Chắc chắn cô ấy chịu trách nhiệm phục vụ tôi nhưng không phải kiểu như thế! Chẳng phải
Yuuhi sẽ hoàn toàn bị hiểu nhầm sao !?
[T.N: Hãy nhớ rằng Eruka và 2 người khác là hầu cận riêng của cậu ấy.]
“Việc này đi quá xa rồi… .Yuki-kun! Cậu đã làm gì với Eruka-san sau khi đến thế giới này !?
”(Yuuhi)
“Mình không làm gì cả! Vì vậy, mình cần cậu bình tĩnh lại đã! ”(Setsu)
“Ngài không làm gì cả? Với em đó là vì em cầu xin ngài biến bản thân em trở thành của ngài.
”(Eruka)
… Oi oi có thực sự cần phải đến tận đó không…? Cô có biết nói thế sẽ làm tình hình thêm tệ
không?
“!! Không phải cô và Yuki-kun chỉ gặp nhau vài ngày sao !? Cô quá dễ dãi để tự biến bản
thân mình thành của cậu ấy !! ”(Yuuhi)
“Đó là lý do tại sao mình nói là cần bình tĩnh lại.” (Setsu)
“Không bao giờ có chuyện như vậy trong một thời gian ngắn! Setsu-sama và tôi đã ở bên
nhau trong một thời gian dài—-. ”(Eruka)
“――――――Hay là cả hai người bình tĩnh lại đi. ” (Setsu)
Biku * ――――――
Khi giọng nói trở nên nhẹ hơn bình thường, bên trong cửa hàng đột nhiên chìm trong yên
lặng.
Vài vị khách ở xa có vẻ sợ hãi, người đàn ông ngồi gần tôi ngất đi, những người phụ nữ đang
nói chuyện với bạn bè của họ thì gặp phải một số loại tai nạn vệ sinh.
[note]
Người đang đứng gần tôi là Yuuhi không di chuyển và cứng đờ trong khi Eruka đang quỳ
xuống và run rẩy.
―――――― Những gì tôi đưa vào lời nói của tôi bây giờ là sự khát máu ( ubito : có nên để
là sát khí không).
Bình thường thì bạn sẽ sử dụng chúng lên đối thủ trong trận chiến, nhưng khi đã nắm giữ
chúng đến độ đăng phong tạo cực, tôi có thể áp chế cả một không gian nhất định với sức
mạnh của tôi.
Vì họ có khả năng sẽ chết vì sốc nếu tôi nhầm lẫn trong việc điều chỉnh tăng và giảm, tôi đã
nén nó lại một cách yếu nhất để giảm hiệu quả. Tôi xin lỗi vì có người không liên quan đã bị
dính vào trong phạm vi ảnh hưởng.
Sức mạnh là đủ cho Yuuhi, người có ít kinh nghiệm để dễ dàng cảm nhận nó, và nó rất có
hiệu quả với Eruka. Cô ấy thực sự sợ hãi khi tôi nổi giận
“Eruka, cô có biết tại sao tôi dừng cô lại không?” (Setsu)
“Không…” (Eruka)
“Lý do chính là cô. Nếu mọi người biết ma kiếm sĩ hoàng gia có mối quan hệ đặc biệt với
một người đàn ông vô giá trị, hãy nghĩ xem tôi sẽ lo lắng đến thế nào. Trường hợp xấu nhất,
cô có biết cô có thể bị giết nếu vua và công chúa biết bởi họ rất ghét tôi không? Đây là một
nơi công cộng, hãy xem xét lại cách nói chuyện của cô, Cô sẽ nói thêm những điều nguy
hiểm gì nữa đây? Không dễ để lừa mọi người, cô biết không ?
… Cô muốn làm tôi mất đi ‘thứ quan trọng’ của mình à ? ”(Setsu)
“Em-em rất xin lỗi …” (Eruka)
Khuôn mặt cô ấy xụ xuống. Tôi vỗ đầu Eruka –người đang xin lõi.
Eruka thực sự là một người phụ nữ tốt, tôi không muốn lặp lại điều này lần nữa.
“Thật tốt là em đã hiểu ! … lỗi tôi, phải dạy lại em rồi. ”(Setsu)
“Không … em cũng đã thiếu suy nghĩ … em là người đã quên quan điểm của ngài.” (Eruka)
Quan điểm của tôi huh ――――― Tôi hầu như không nhớ nó…
“Oops… Chúng ta có thể quên việc này đi được không, Yuuhi? Mình xin lỗi, cậu có sao
không? ”(Setsu)
“V-vâng…” (Yuuhi)
Cô ấy đã tỉnh lại … họ ít nhất nên cho cô ấy trải nghiệm điều này trong quá trình huấn luyện.
Tôi lại gọi Eruka lần nữa.
“Eruka, tôi xin lỗi nhưng em có thể dùng tiền của mình để mua cho tôi một bộ quần áo để
thay phù hợp với mọi người không ? Tôi sẽ trả tiền sau. ”(Setsu)
“V-vâng!” (Eruka)
Tôi yêu cầu Eruka đứng lên và bắt cô ấy đi mua sắm. Vì cảnh khủng khiếp này là trách nhiệm
của tôi, tôi phải dọn dẹp nó … mặc dù tôi dựa vào Eruka, nhưng một số thứ mà tôi cần phải
làm tự làm.
“――――― Tôi xin lỗi vì sự hỗn loạn này, tôi sẽ đền bù mọi thứ.
Đó là lý do tại sao, mọi người có thể giữ im lặng về sự hỗn loạn này không? ”(Setsu)
Tôi hỏi với giọng nói ôn hòa nhất, và những vị khách vẫn còn tỉnh để táo gật đầu tại chỗ mặc
dù sợ hãi.
Bây giờ, tiếp theo nên giải thích điều này với Yuuhi ――――― Tôi đoán vậy?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!