ISEKAI SHOUKAN WA NIDOUME DESU - Ngày hẹn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
162


ISEKAI SHOUKAN WA NIDOUME DESU


Ngày hẹn



Trans : Ubito

Edit : Wazu

“―――――― Ta sẽ để cậu rời khỏi lâu đài.” (King)

Vài giờ sau cuộc nói chuyện, tôi được Vua Destinea triệu tập vào lâu đài- lúc bình minh.

Công chúa và Eruka đang đứng cạnh nhà vua. Công chúa vẫn nhìn tôi giống nhìn rác rưởi

như thường lệ…. mặc dù Eruka đang cố gắng hết sức để nhìn xuống tôi, nhưng không được

tốt cho lắm, giống một khuôn mặt hài hước hơn. Tôi đoán cô áy khó có thể cảm thấy thoải

mái khi làm thế.

“… Tôi có thể biết lý do không?” (Setsu)

“Quý cô Eruka đây, cô ấy không muốn lãng phí sức lực của mình để dạy một người không có

sức mạnh. Mặc dù điều đó thật không may, nhưng ta không thể để cậu lang thang tự do trong

lâu đài mà không có công việc gì cả. ”(King)

Điều đó nghe thật tuyệt khi được nói từ một kẻ đã bắt cóc người khác một cách trái phép

phép…. tôi sẽ không nói những điều không cần thiết, nên tôi chỉ im lặng lắng nghe.

“Như dự kiến, ta sẽ cung cấp cho cậu một số tiền để chi tiêu. Ta thậm chí sẽ cung cấp cho cậu

vũ khí của lâu đài nếu cậu muốn trở thành một mạo hiểm giả. ”(King)

“Không thể trở thành một bậc thầy mà không có tí năng lực nào”, nhà vua không quên thêm

vào lời nhận xét mỉa mai đó.

Tôi đã từng là một mạo hiểm giả cách đây khá lâu.

Tôi sẽ ngoan ngoãn nhận tiền, mặc dù với phong cách của tôi, tôi sẽ không gặp bất kỳ vấn đề

gì ngay cả khi không có nó. Tôi cũng không cần vũ khí.

“Mặc dù ban đầu ta muốn đưa cậu khỏi đất nước, nhưng ta sẽ cho phép cậu ở lại trung tâm

thành phố nếu cậu rời khỏi lâu đài, vì suy cho cùng thì cậu cũng là một anh hùng.” (King)

“…. Cảm ơn ngài rất nhiều. ”(Setsu)

Lão già này nói cái quái gì thế hử …

Nhưng tôi cũng được đảm bảo là họ sẽ không đá tôi ra khỏi đất nước, nên tôi có thể dành thời

gian còn lại của mình ở thị trấn.

Khi tôi nhìn sang Eruka, cô ấy nhìn tôi và chậm rãi gật đầu. Cô ấy đã sắp xếp nó à ? Tôi được

đảm bảo rồi.

“Hãy rời khỏi lâu đài vào ngày mai, và cuộc nói chuyện của chúng ta kết thúc tại đây. Cậu đã

bị khai trừ. ”(King)

“Vâng…” (Setsu)

Trong một bầu không khí chán nản, tôi rời khỏi vương phòng.

―――――― Tôi đang cảm thấy vô cùng hạnh phúc bên trong.

[T.N: POV đã đổi thành ngôi thứ 3]

Sau khi Setsu rời khỏi vương phòng, vị vua đang ngồi trên ngai vàng đã ra lệnh cho Eruka.

“Eruka, chọn một số tiền thích hợp để đưa cho chàng trai

“Đúng vậy !! … Khi con nhìn hắn ta, nó nhắc con nhớ đến người đó… người được triệu hồi

từ 5 năm trước! ”(Margaret)

Khuôn mặt của Setsu khi cậu được triệu tập xuất hiện trong tâm trí cô, khi Margaret cảm thấy

sự hiện diện của Setsu tương tự như ‘người đàn ông đó’, nên có vẻ như nó đã khiến cô ấy nổi

giận. Hay chính xác hơn, hận thù.

“Về việc hắn giống với anh hùng “thực sự” của chúng ta.” (Margaret)

“ĐỦ RỒI !!” (King)

“!!” (Margaret)

Khi cô gần như thốt ra toàn bộ ý kiến của mình, nhà vua chặn cô lại với một tiếng gầm.

“Ngay cả khi có lính gác, chúng ta cũng không biết có ai đang nghe lén hay không, vì thế hãy

kiềm chế bản thân khỏi những nhận xét bất cẩn như vậy.” (King)

“Co-con xin lỗi, Otou-sama…” (Margaret)

Margaret hạ thấp đầu mình, dường như đang nghĩ lại về điều đó. Bầu không khí áp lực lúc

trước cũng biến mất.

“―――――― Quay lại câu chuyện, mặc dù con nói rằng con không thích việc người đó

không cần phải rời khỏi đất nước, điều này cũng đã được quyết định. Sẽ là không khôn ngoan

nếu phản đối ý kiến của Eruka, người mà chúng ta cần để huấn luyện các anh hùng. ”(King)

“Con…. hiểu. ”(Margaret)

Khuôn mặt cô ta xụ xuống và bàn tay cô ta nắm chặt đến mức chảy máu――――――

―――――― may thay, không có ai nghe cuộc nói chuyện đó.

Làm dịu cái đầu của mình ―――――― Margaret rời khỏi phòng, sau đó nhà vua nhớ lại

điều gì đó từ cuộc trò chuyện của họ.

(Đứa vô dụng đó … nếu ta không nhầm, tên cậu ta là Setsu ..?)

Đó là một cái tên mà bạn sẽ làm kích động nhà vua nếu nói ra.

(Người đàn ông đã phản bội đất nước nhân loại của chúng ta, người đã ‘ngừng’ cuộc chiến ‘)

“Fuh… Không thể nào nhỉ?” (King)

Nhà vua phủ định ý nghĩ xuất hiện trong đầu.

Người đó quay trở lại ―――――― Không bao giờ điểu ấy sẽ xảy ra.

[T.N: POV vẫn ở ngôi thứ 3]

Endo đi qua hành lang của lâu đài cùng với những cái đuôi của mình. Vẫn còn một chút thời

gian trước khi tập luyện, và có vẻ như việc không thể làm gì với Setsu ngày hôm qua đã làm

gia tăng stress của cậu ta.

“Man ~ Vẫn đang bị stress hả Endo?” (cái đuôi 1)

“―――――― Câm đi.” (Endo)

“Eh?” (cái đuôi 2)

Endo trả lời những cái đuôi mà không che giấu sự tức giận của mình.

“Mấy ngày nay tao không tốt lắm … có vẻ như tao cần thêm hình phạt cho thằng đó …”

(Endo)

Hình ảnh crush của cậu và Setsu (thằng đàn ông tăm tối) ôm nhau xuất hiện trong đầu cậu.

Đầu của Enndo ngập trong thù hận thù hận với Setsu từ khi hắn thấy điều đó. [note]

“Ah… Endo. Đó là Gloomy Yuki. ”(cái đuôi 1)

“Huh?” (Endo)

Đúng như lời của cái đuôi 1, có thể thấy Setsu đang đi phía bên kia cầu thang.

Mái tóc của cậu không được như như bình thường, mắt bị che khuất, với cơ thể nhỏ cùng cái

lưng hơi cúi―――――― Endo nghĩ: ‘Tại sao một đứa như vậy có thể ở cùng với

Hanabashira Yuuhi? Mình tốt hơn hắn mà? ’, đại loại thế.

“Nếu Kouma thì mình có thể hiểu được. Cậu ấy là một người đàn ông hoàn hảo, thế thắng

được cậu ấy. ’

Nhưng, một kẻ tăm tối lại thân thiết với cô ấy hơn là người đàn ông hoàn hảo, Endo sẽ không

bao giờ có thể cho phép điều đó. Chính vì sự tức giận này mà cậu ta bắt nạt Setsu

―――――― tất cả vì ghen tuông. [note]

“Tao sẽ làm mày nhục nhã … nhiều hơn trước !”

Khi Endo nhìn chằm chằm vào Setsu, cậu ta nhận ra cậu gần như đã phát ra một tiếng

“Geh!”. Miệng cậu giống như muốn phát ra từ đó.

Endo dường như đã nhận ra khuôn mặt méo mó của mình. “Hắn sợ mình”. Sự phấn khích như

được vẽ lên trên mặt cậu ta.

“Yoo Gloomy Yuki, mày đang làm gì vậy?” (Endo)

Cậu quàng vai vào Setsu, và những người đi theo cậu ta bao quanh phía trước và sau để chặn

Setsu.

“……….” (Setsu)

“Oi oi lời chào hỏi của mày đâu rồi? Huh !? ”(Endo)

“!” (Setsu)

Nắm tay của Endo ấn vào Setsu. Sự mặc cảm ban đầu lại nhen nhóm trong cậu.

“N?” (Endo)

Lúc đó, mắt cậu đột nhiên hướng về phía tay của Setsu.

“Mày đang cầm thứ gì thế?” (Endo)

“!!” (Setsu)

Cậu ta giật lấy nó. Nó giống như một cái túi rút dây, và nó hơi nặng một chút, dù nhỏ.

Khoảng 10 đồng tiền vàng tỏa sáng khi cậu mở nó ra. Endo đã học về tiền tệ ở thế giới này

nên cậu hiểu nó là bao nhiêu .

“Khoảng 100 000 Yên hả… Mày lấy thứ này ở đâu thế?” (Endo)

[T.N: Tầm tầm khoảng $ 1000USD.]

Một đồng tiền vàng là khoảng 10 000 yên, với 10 đồng trong đó, nói cách khác là 100 000

yên. Một số tiền quá lớn so với độ tuổi hiện tại, vì vậy, ngay cả Endo cũng không có số tiền

đó.

“… Vì họ nghĩ rằng tôi chỉ là một thứ phế vật không thể chiến đấu … những người trong lâu

đài quyết định giúp đỡ … sau đó nhiều người từ lâu đài cho tôi tiền …” (Setsu)

“―――――― heh!” (Endo)

Miệng cậu méo xệch.

“Vậy, chúng là của tao.” (Endo)

Cậu nói và nhét cái túi đó vào túi của mình. Cậu cảm thấy thực sự thoải mái theo cách nào đó.

“Uwaah! Mày nghiêm túc hả Endo! ”(cái đuôi 1)

“Vậy thì hãy đi mua vài thứ để nhắm nào!” (cái đuôi 2)

Những cái đuôi của cậu bắt đầu rủ rê, và mặc dù giọng nói của họ làm cậu khó chịu trước đó,

Endo bây giờ chấp nhận chúng một cách vui vẻ.

“Đúng rồi huh! Vậy, hãy đi loanh quanh trong thị trấn khi buổi tập kết thúc! ”(Endo)

Cười khằng khặc, chúng rời khỏi nơi này và đi đến khu vực tập luyện.

Người duy nhất còn lại là Setsu đứng yên tại chỗ….

[T.N: POV đổi thành MC một lần nữa.]

“Ôi trời ~….” (Setsu)

[T.N: Cậu ấy nói điều này một cách hài hước.]

Tôi thấy Endo, người đã bỏ đi trong khi cười thô lỗ và những lời nhận xét thô lỗ.

Mặc dù tôi chỉ đang diễn, nhưng thực sự, lấy đi tiền của tôi mà không có lòng thương xót là

quá đáng…. Nếu không phải tôi, chắc chắn họ sẽ khóc.

Well, khi tôi nghĩ rằng điều này là do thực tế rằng tôi gần gũi với Yuuhi, tôi cảm thấy Endo

thật là đáng thương. Nỗi ghen tuông của cậu ta đã hiện hữu. À, cậu ấy làm phiền tôi thay vì

Yuuhi … có lẽ là vô dụng, nhưng gã đó thực sự không nhạy cảm với người khác.

“… Chà, mình sẽ kệ vì có thể nhờ họ chuẩn bị số tiền đó lần nữa, mặc dù nó rất phiền phức.”

(Setsu)

“——Oh? Đó là Setsu-san sao? ”(???)

“… Grein huh?” (Setsu)

Đáng đáng tiếc là Endo không còn ở đây nữa, nhưng tôi gặp Grein, người không có áo giáp.

Anh ấy là một Ikemen rực rỡ như thường lệ, luôn sẵn sàng bùng nổ thôi.

“Tại sao ngài ở một nơi như vậy?” (Grein)

“Aah về điều đó ――――――” (Setsu)

Nói về việc ngày tôi rời khỏi đây đã được sắp xếp, tôi cũng nói với anh ấy rằng tôi đã bị

cướp.

“Ngày hôm sau huh…. Tuy nhiên ngài có ổn khi họ làm những việc như thế với Setsu-san

không? ”

“… Ổn thôi, vì có lẽ chúng gặp có vấn đề ngay cả khi tôi không làm gì cả.” (Setsu)

“… Chuyện gì vậy?” (Grein)

Từ những kiến thức tôi biết được được từ việc đọc tiểu thuyết trên internet trong một thời

gian dài, những người như Endo hầu như không có kết thúc tốt đẹp.

[T.N: Giống như bị bỏ lại với chân tay bị gãy và để bị quái vật ăn.]

Bằng cách đó, kể cả khi cậu ta còn yếu ớt mà mọi ham muốn đều đã được thỏa mãn, cậu ta sẽ

đạt đến giới hạn của mình sớm hay muộn thôi. Một khi nó vỡ ra, để thỏa mãn ham muốn của

mình, cậu ta sẽ bắt đầu đi vào một con đường mà người bình thường sẽ không bước vào đó

――――――

“Cậu ta sẽ tự hủy hoại mình vì không có con đường nào là dễ đi cả.” (Setsu)

“? Ý ngài là sao? ”(Grein)

“Điều gì làm nên bản thân là quan trọng nhất.” (Setsu)

Tôi không nói gì sai. Vì nếu bạn trở nên mạnh mẽ hơn thì bạn sẽ dễ dàng có mọi thứ.

“À, đôi khi có một điều tôi muốn hỏi.” (Setsu)

“Gì vậy?” (Grein)

“―――――― Ngày nghỉ ngơi tiếp theo của việc huấn luyện là bao giờ?” (Setsu)

“…. Tôi nghĩ hôm nay sẽ là … ”(Setsu)

Tôi đến thăm trung tâm thành phố với vẻ mệt mỏi.

Hôm nay là ngày thứ 2 sau khi lệnh rời khỏi được đưa ra, nói cách khác, hôm nay là ngày

cuối cùng của thời gian tôi được phép ở lại lâu đài. Và hôm nay những người được triệu hồi

được nghỉ một ngày.

——Nói cách khác,

“―――――― Cảm ơn vì đã đợi, Yuki-kun.” (Yuuhi)

“… Không, tớ cũng vừa mới đến, Yuuhi.” (Setsu)

Người bạn thời thơ ấu của tôi, người mà tôi đã hứa hẹn hẹn hò với trung tâm thành phố xuất

hiện trước mặt tôi….

Đúng vậy, vào ngày được đưa bởi nhà vua, cũng là ngày của ngày thực hiện lời hẹn.

(Bằng cách nào đó nó đã trở thành rắc rối …)

Mặc dù tâm trạng của tôi đang tụt dốc, nhưng tôi không thể lộ tâm trạng của mình trước mặt

cô gái này.

―――――― đó là ngày cuối cùng tôi được phép ở trong thị trấn, vì vậy tôi sẽ cố gắng tạo

ra một số kỷ niệm tốt, ngay cả bằng vũ lực.

“Vậy, chúng ta đi chứ?” (Setsu)

“Un!” (Yuuhi)

Tôi bước cạnh Yuuhi, và bắt đầu đi bộ trên đường phố.

Hôm nay, tôi sẽ ra khỏi đất nước ngay khi cuộc hẹn này kết thúc.

Hãy tận hưởng thị trấn này để tôi không hối tiếc, đó là những gì tôi quyết định.

“Có nơi nào cậu muốn đi không?” (Setsu)

“……” (Yuuhi)

“.. Có chuyện gì vậy?” (Setsu)

“! Không! Không có gì cả! Đúng rồi! Hãy tiêu tiền của chúng ta vào thức ăn và ăn thật nhiều

!! ”(Yuuhi)

“Y-Yeah …” (Setsu)

Tôi có cảm giác rằng Yuuhi đang xuống tinh thần … tôi đã làm gì đó với cô ấy hả?

Nó có thể là…

“Trông ngon quá! Nó nhìn giống như bánh rán! ”(Yuuhi)

“Vậy sao… có muốn ăn nó không?” (Setsu)

―――――― cậu nhận ra tôi sắp đi khỏi đây sao?

“… Thật vui, Yuki-kun.” (Yuuhi)

“… .Yeah.” (Setsu)

Khuôn mặt của cô ấy đôi khi hiện lên vẻ cô đơn, nhưng tôi không có cách nào để đọc

nó―――――― [note]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN