Kế Hoạch Bao Dưỡng Bạch Ngọc Đường - Kết bái phu thê
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
163


Kế Hoạch Bao Dưỡng Bạch Ngọc Đường


Kết bái phu thê



Cuối cùng ngày thành hôn cuối cũng vẫn là đến.

Vũ Thuần Hi cơ bản là không căng thẳng tý nào, cô chưa đến mức sa đọa vì mất đi danh (trinh) tiết ở thời cổ đại này. Nhưng! Mặt tiểu cô nương vẫn có chút đỏ lên, vì sao a? Vì cô đã uống một chút rượu.

Vào ngày thành thân mà mặt vô cảm như thường ngày thực sự không tốt, mặc dù trùm đầu có ai để ý đâu, nhưng nếu 02 – A5 thấy mặt cô thế kia, hắn ta sẽ nghi ngờ mất, sao nhưng thí nghiệm thất bại đó lại thông minh đến thế nhỉ?

Vì thế, Vũ Thuần Hi đã uống rượu, nhưng tửu lượng của cô lại không cao, nói thẳng ra chính là một ngụm đã say. Uống rượu có thể làm cô thể hiện nhiều mặt cảm xúc như sợ hãi, ghét bỏ hay vui vẻ hơn. Uống rượu có bao giờ tốt đâu? Cô hiện tại đầu oc đã choáng váng chỉ muốn ngủ, lại càng không thể ngủ, nếu như lại bị bắt cóc thì sao?

Tiểu cô nương đang rất đau khổ.

“Thuần Hi, Thuần Hi?!” Diệc Thần đứng ở bên ngoài, có chút lo láng về việc Thuần Hi sẽ ngũ mất, cái con nhỏ này … một khi đã ngủ vì say thì một ngày một đêm là ít.

“A?” Vũ Thuần Hi ngơ ngác nhìn Diệc Thần, gọi gì vậy?

“Tớ với Bát Nguyệt, Diệp Mẫn trốn đi trước, cậu ở lại cẩn thận, khoảng thời gian này bọn tớ không ở đây được.” Diệc Thần tin tưởng bẫy của hai người kia đặt dư sức đối phó với 02 – A5, lại thêm sự trợ giúp của đám người ở Khai Phong. Khả năng 02 – A5 thành công kế hoạch rất thấp.

Vũ Thuần Hi gật gật đầu, miệng mấp máy khẩu hình: [Cố lên!] Cô không biết bọn họ đi đâu, làm gì, nhưng chỉ muốn nói cố lên. Nhận được là nụ cười tươi của Diệc Thần, Thuần Hi thích nhất chính là nụ cười này, rất mĩ lệ.

Nơi thành thân là phòng lớn của phủ Hộ Vệ, Thuần Hi cmn rất thắc mắc, tại sao không đến Hãm Không Đảo? Nhưng nghĩ nghĩ một hồi, vẫn là vì 02 – A5 đi.

Bước xuống kiệu hoa, cơ bản chính là không nhìn rõ mọi thứ, Thuần Hi vốn dĩ cận nặng, lại thêm một lớp khăn voan trùm đầu, tiểu cô nương khập khễnh bước từng bước theo sự chỉ dẫn của hỉ nương …

Nhìn tới rất nhiều người ở trong phòng, thâm tâm cô có chút cảm thán. Tất cả đều là người quen của Bạch Ngọc Đường ngoại trừ hai vị sư phụ. Người thân của cô, chắc là không thấy được cảnh này. Sao lại có chút buồn? Bọn họ không thấy càng tốt, sau này càng đỡ bị chọc là gái có chồng.

“Nhất bái thiên địa!” Giọng nói quen thuộc vang lên. Nam Hàn? Sao lại ở đây?

Tiếng cười khúc khích vang lên … Thuần Hi khẽ chửi thầm một tiếng, người thân của cô đến rồi, ngày tháng yên ổn sắp nát rồi.

Một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Thuần Hi. Cô kinh ngạc, mở to mắt sau lớp khăn voan.

Đồng thời quỳ xuống dập đầu cùng hắn, tâm trạng hình như tốt hơn một chút.

“Nhị bái cao đường!”

Quỳ lạy lần nữa, Thuần Hi có thể nghe thấy thanh âm bất mãn của hai vị sư phụ.

Thân hình xoay qua, cùng người đối diện quỳ xuống đất dập đầu với nhau.

Tới lúc này Thuần Hi tự dưng lại thấy hồi hộp. Cô thành hoa có chủ rồi a a a!!!

“Kết thúc buổi lễ! Đưa vào động phòng!”

Bàn tay đầy nắm chặt tay của mình, chậm rãi đi về phía trước. Thuần Hi khẽ nắm lại, trẫm sợ quá làm sao đây?!!!

Từng bước từng bước tiến lên, mẹ nó, khó thở.

Mẹ nó, không nhìn thấy đường!!!

….

“Tân lang xốc khăn voan, nhất Long khiêu Phượng, Loan Phượng hòa minh….”

Hỉ nương ở bên cạnh cao giọng hô.

Ngũ giác của cô chợ trở nên nhạy bén, nghiêng người kéo Bạch Ngọc Đường về phía mình.

Một mũi tên bay qua.

Hơi thở ấm nóng của Bạch Ngọc Đường phả vào mặt Thuần Hi. Trong lúc không chú ý, cô đã vô tình kéo hắn đè lên người mình. Tình huống cẩu huyết gì thế này?!

Khăn voan vẫn chư kịp kéo lên, cách tấm khăn, Thuần Hi khẽ nói, “Đuổi họ ra ngoài.”

Bạch Ngọc Đường kín đáo liếc hỉ nương cùng hai tiểu nha hoàn. Ba người âm thầm đỏ mặt. Tân lang thèm muốn tân nương quá rồi!!!

Họ cười trộm bước ra khỏi phòng, nhìn Bạch Ngọc Đường bằng ánh mắt đầy ẩn ý. Hăn khác ròng trong làng, đây đâu phải việc hắn sẽ làm.

“Ngọc Đường, chết rồi, nín thở, nhan …” Lời chưa dứt, cả hai đã cùng nhắm mắt ngất đi.

Thuần Hi vì lạnh mà tỉnh lại. Cô lãnh đạm quan sát căn phòng kín, hiện tại cô đã tỉnh rượu rồi.

Chỗ này phi thường lạnh, là một hầm băng chăng? Vừa lạnh vừa ẩm mốc, thật khó chịu với một người thích sạch sẽ như Thuần Hi. Cô cắn răng bôi một ít thuốc lên người, cmn thật sự quá lạnh.

“Ngũ gia? Ngũ gia?” Thuần Hi lay lay người Bạch Ngọc Đường, nhỏ giọng gọi.

Mất một lúc hắn mới tỉnh lại, nhìn vị “thê tử” vừa mới rước về mặt mũi trắng bệch, tay chân lạnh ngắt mà có chút tức giận. Không biết bảo vệ mình sao?

“Đây là đâu?”

“Có lẽ là hầm băng nào đó, chết tiệt, nếu không phải ta uống rượu thì đã nhận ra khí mê đó sớm hơn, Ngũ gia, không sao chứ?” Thuần Hi lắc đầu cau mày giải thích. Bạch Ngọc Đườn kinh ngạc, tiểu cô nương lãnh cảm nói tục kìa!

Khụ! Bạch Ngọc Đường bình tĩnh lại, hiện tại Họa Ảnh đã bị lấy đi, không co cách nào phá tường mà ra ngoài, nhiệt độ lại ngày càng thấp, Thuần Hi đã sắp không chịu nổi.

“Ngũ .. ngũ gi, ngươi bôi một ít cái này lên người, sẽ ấm hơn.” Vũ Thuần Hi run cầm cập đưa bình thuốc nhỏ cho Ngọc Đường, trong người chỉ còn một ít thứ này để chống lạnh thôi.

Bạch Ngọc Đường im lặng, hắn chính là có nội lực a, có lạnh cũng không tới mức run lập cập như cô! Cần gì cái thứ thuốc đó!

Thuần Hi ngồi sát lại gần Bạch Ngọc Đường, thần trí có hơi mơ hồ, “Ngũ gia, ta có thể ôm ngài không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN