Kế Hoạch Bao Dưỡng Bạch Ngọc Đường
Phá án _ Bắt 02 - A5 (1)
Trong một quán trà nào đó…
“Nghe nói vị cô nương họ Vũ sắp thành thân với Ngũ Gia? Lại còn do Hoàng thượng ngự tứ?”‘
“Hình như là thế, haizz, muội muội ta thích Ngũ Gia lắm đấy.”
“Nhà ta không chỉ muội muội, tỷ tỷ, cả nương và lão thái thái cũng rất thích y, thật đáng ghen tỵ.”
“Cô nương họ Vũ kia sắp sửa chào đón kẻ thù rồi, người thích Ngũ Gia Bạch Ngọc Đường không hề ít.”
…
Chưa đầy ba ngày, tin Thiên tử ban hôn cho cô nương Vũ Thuần Hi, đồ đệ thứ hai của hai vị thần y và Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường đã tràn lan khắp phố, không, không chỉ khắp phố, mà là cả Đại Tống.
Huynh đệ họ Đinh, Trí Hóa, Nhất Chi Mai cùng đồ đệ và nương tử, tứ Thử, huynh đệ họ Nhân, nói chung là rất nhiều người đều đổ dồn về phía Biện Lương, ngay ngày thứ hai ra đường là có thể thấy môt đoàn người.
Hậu viện Phủ Hộ Vệ…
“Ngũ đệ , thật sự là đệ muốn thành thân với Thuần Hi cô nương, hai người mới quen hai tháng.”
“Ngũ đệ, ngươi thật đáng khâm phục.”
“Ngũ Gia, cung hỉ cung hỉ.”
Bạch Ngọc Đường vừa bước ra khỏi cửa phòng thì đã bị một đám người bao vây hỏi linh tinh. Ngũ Gia rất chi là bức xúc.
“Ý, không phải đâu nha, là thành thân giả đó nga, chỉ là muốn bắt hung thủ thôi.”
Thanh âm không lớn không nhỏ mà rõ ràng của Diệc Thần chen vào, bonus thêm một nụ cười khoe hàm răng trắng sáng.
Ngải Hổ gian nan mà nhìn cô nương lạ mặt, chưa thấy bao giờ a.
“Thuần Hi, bữa sáng tớ đâu.” Cô nương lạ mặt lớn giọng gọi Thuần Hi cô nương kìa, Ngải Hổ nghiêng đầu.
“Không có, Diệp mẫn với Bát Nguyệt đâu?” Thuần Hi cô nương kìa, Ngài Hỗ nghiêng đầu cười tủm tỉm.
“Đi đặt bẫy rồi, cho thẳng cho đấy vạn tiễn xuyên tâm luôn, muahaha, mà nó không thể chết được, tạt axit thử phát.” Diệc Thần chán nản hướng Thuần Hi mà nói.
“Thuần Hi và Bạch Ngọc Đường là thành thân giả, ta đã nói rồi, câm miệng lại đi, mới sáng sớm mà đã ồn ào.”
Trí Hóa cau mày, cô nương này cùng lắm 16, 17 tuổi, sau lại có thể ăn nói vô lễ như thế.
“Không đến mức vô lễ, tuổi của tất các các ngươi cộng lại chưa chắc đã bằng số năm ta hiện diện.” Giọng nói vô cảm của Diệc Thần vang lên giải thích.
“Là sao?”
“Biết làm gì, tò mò chết mèo.” Thuần Hi và Triển Chiêu cùng lúc hắt hơi.
Mỗ Vũ lén lại gần Diệc Thần, nhỏ giọng, “Trong phòng bếp có gián.”
Cô nương Diệc Thần khẽ cứng người, cười gượng gạo, “Thuần Hi đại nhân, bắt nó đi, Bát Nguyệt sợ gián đấy, nó mà tức thì chết.”
Thuần Hi gian manh. “Cậu sợ chứ còn ai, nha nha nha, con gián to lắm…”
“Tớ về đây, nhiệm vụ này tớ từ bỏ…” Diệc Thần đứng dậy chuẩn bị quay đi. Thuần Hi nhanh tay giữ cô lại.
Diệc Thần nghĩ nghĩ một chút, cố gắng tĩnh tâm, thở dài một hơi.
“Cô nương này là ai?” Lư Phương nhăn mày, rất kì lạ.
“Ý, ta là Trình Diệc Thần kiêm bạn thân của Thuần Hi, ta đến đây để du lịch, mấy hôm nữa sẽ về trời.” Nụ cười ngây ngô auto trong sáng đã được bật.
“Thiên nhân?” Hàn Chương hít một ngụm khí lạnh.
“Ừm ừm, ta là thiên nhân, nhưng khác với Thuần Hi và Kim Kim, ta có thể về trời nga, ui da!” Diệc Thần còn đang phét lác thì ăn một cùi trỏ từ Diệp Mẫn.
“Nói vừa thôi, nhìn mặt bọn họ kìa.”
“Để ta giải thích…”
…
Bát Nguyệt là một trong hai người thông minh nhất lớp F, cách giải thích lý do cũng ngắn gọn mà dễ hiểu, tất nhiên rồi, cô không quá ngắn gọn như Thẩm Nguyệt và quá dài dòng như Diệc Thần.
“Do you understand, à nhầm, các ngươi hiểu không?” Bát Nguyệt rất bất đắc dĩ.
“Đại khái là có thể? Nhưng tại sao là Bạch Ngọc Đường, người mặc đồ trắng và võ công cao cũng khá nhiều mà…”
“Đồ fake Bạch khả ái thì nói làm gì.” Diệc Thần phẩy tay cắt ngang lời nói Hàn Chương.
Thuần Hi bất lực nhìn bộ ba SLE, cô là một người tốt à, sao lại luôn gặp rắc rối thế này. Thẩm Nguyệt cũng cảm nhận được sự bất lực của Thuần Hi, cô nhẹ nhàng an ủi, “Thôi, không sao, sau vụ này tớ sẽ đưa mày về, khỏi cần con Diệc Thần.”
Phi thường thỏa mãn Thuần Hi nhìn Diệc Thần cười kiêu ngạo. Diệc Thần cũng im lặng không nói gì nhiều, có người đang gọi cô.
“Mà bây giờ cần làm gì? Chờ đến lúc động phòng chắc?” Thuần Hi khinh bỉ khoanh tay hỏi.
Bát Nguyệt lắc đầu tỏ ý không phải, mở miệng chậm rãi giải thích, “Biết sở thích của 02-A5, Thẩm Nguyệt đã bố trí bẫy đúng vị trí, ừm, chỉ sợ an nguy của Thuần Hi và Bạch Ngọc Đường thôi, cao thủ của Phủ Khai Phong này chắc khó có người đánh thắng y.” Trầm ngâm một lúc, cô tiếp, “02-A5 quá nguy hiểm, theo cách bình thường thì chỉ cần Song Song phẩy tay một cái là không cần lo lắng … Nếu không phải vướng mắc tình yêu giữa y và Thời Gian chưa được giải quyết, cũng không cần khiến mọi người bị liên lụy.”
Không khí trầm mặc, một mảng im lặng bao phủ. Diệp Mẫn không nhịn được chậc chậc vài tiếng, nở nụ cười, khẽ đặt tay lên vai Thuần Hi, nói nhỏ vào tai cô. Một lúc sau, hai vành tai Thuần Hi chậm rãi đỏ ửng, vẻ bất cần đời biến mất, cô lắp bắp, “Không…không thể đ…được! Quá nguy hiểm tới tính mạng của tớ!” Rồi quay sang nhìn Bát Nguyệt với ánh mắt cầu xin
Bát Nguyệt hiểu chủ ý của Thẩm Nguyệt, nhìn Thuần Hi bằng ánh mắt thương cảm, bé bất lực ╮(╯_╰)╭
Bạch Ngọc Đường biết mình thường xuyên bị Khai Phong Phủ xoay vòng vòng, một lần giả nữ, bây giờ lại phải giả thú thê? Thiên nhân thật đáng sợ mà.(ノдヽ)
Trong lúc đó Vũ cô nương của chúng ta đã bị lôi ra đằng sau thử đồ. Thuần Hi nhìn hỉ phục chất đống mà cảm khái: Chao ôi, biết thế không đồng ý.
Đối với việc lựa chọn hỉ phục, Lô phu nhân cùng Đinh Nguyệt Hoa rất nghiêm túc, họ không biết việc Thuần Hi gả cho Bạch Ngọc Đường là giả, đơn giản chỉ nghĩ Bạch Ngũ gia phong lưu tiêu sái cuối cùng cũng thú thê.
Thuần Hi nhan sắc có thể coi là thanh tú, nhưng thân hình lại rất cân đối, ngực C cup đâu phải là giả, nhất là trong thời đại không có độn ngực này.
Mặc lên bộ hỉ phục đỏ rực, chính là phi thường cmn phù hợp. Mắt mèo to tròn, môi hơi hồng hồng, làn da trắng tuyết. Lô phu nhân không khỏi cảm khá: Thiên nhân mặc hỉ phục thật là đẹp, Thuần Hi cô nương như thế, Kim Kiềm cũng như thế.
Bạch Ngọc Đường đi qua cũng bị Đinh Nguyệt Hoa giữ lại bắt xem, “Phá tục lệ, cho ngươi gặp tân nương trước!” Giọng rất hưng phấn làm Bạch Ngọc Đường có chút tò mò.
Nữ nhân thanh thanh tú tú, một thân hỷ phục đỏ rực trái ngược với lam y thường ngày, mắt mèo đen lánh linh động. Bạch Ngọc Đường giật mình, thật đẹp …
Có mỹ nhân nào Bạch ngũ gia chưa thấy qua? Nhưng đối diện với nữ nhân họ Vũ này, không hiểu sao tim lại đập thịch một cái …
Thật kì lạ …
“Thế nào?” Vũ Thuần Hi mang theo mong đợi hỏi Ngọc Đường, thôi nào, dù gì cũng là lão công nhà cô, nên hỏi một chút chứ, mặc dù là giả …
“A? Hả? À, tạm được.” Đang mải suy nghĩ thì bị hỏi, Bạch Ngọc Đường giật mình trả lời.
Nữ nhân nở nụ cười ấm áp hiếm có, “Cảm ơn đã khen.”
Tiểu cô nương Diệc Thần đứng tựa cửa ở ngoài, “Là do duyên phận sao?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!