Kế Hoạch Bao Dưỡng Bạch Ngọc Đường
Nghệ nhân búp bế (2)
Nhóm Kim Triển còn đang tìm manh mối cho vụ án, tiếng pháo cầu cứu vang lên từ đằng xa làm họ giật mình.
“Kim Kiền … Là hướng hoàng cung đúng không? Vũ cô nương vừa đến đấy, cả Lục đệ nữa…” Sắc mặt Triển Chiêu có chút bạch, tuấn nhan tái nhợt vận khinh công hướng hoàng cung. Kim Kiền vội theo sau. Đương nhiên, không phải mỗi hai người thấy, Bao Thanh Thiên,Công Tôn hay Nhân Tông cũng đều thấy, không bao lâu đoàn người đã tập trung đầy đủ ở Vạn Thần Cung.
“Chuyện gì đang xảy ra?” Triệu Trinh mở lời.
“Cũng chẳng có gì to tát, chỉ là Lý Quý phi muốn giết ta.” Thuần Hi nhún nhún vai kể tội.
Nhân Tông có chút tức giận, “Thật sự?”, lời này là nói với Lý Quý phi.
“Đương nhiên, chết cũng phải giết cô ta, không chừng có thể làm Diệp Mẫn tức giận.” Mặt Lý Qúy phi vặn vẹo, cảm tưởng như sự ghen ghét sắp nuốt chửng nàng ta.
Bầu trời bỗng tối lại, một đạo sét đánh thẳng xuống bên cạnh Thuần Hi.
“Nhìn quen quen…” Cảm giác như đã thấy ở đâu đó. Thuần Hi quên mất việc mình vừa suýt bị sét đánh.
Khói đen nhạt dần, sau làn khói xuất hiện một tiểu cô nương.
Nhìn cô nương này không chớp mắt, Thuần Hi bỗng cười lạnh, rút thanh kiếm treo bên hông của một hộ vệ ra, kề vào cổ cô nương kia.
“Lâu không gặp, khoẻ không?”
“I’m fine” Cô nương có chút ngơ ra mà trả lời.
Vũ Thuần Hi khá kinh ngạc khi thấy người này, mà cũng phải thôi, người này là thành viên lớp F, Diệc Thần.
Tất nhiên những người khác cũng phải không có ngoại lệ, một nữ nhân lạ mặt bỗng nhiên rơi từ trên trời, à không, là sét đánh rồi mới xuất hiện.
“Ngươi là ai? Đến đây làm gì?” Triệu Trinh hướng cô nương lạ mặt.
“Chờ tý” Cô nương cười cười đáp lại.
Không bao lâu, lại tiếp tục giáng hai đạo sét nữa, tiếp tục xuất hiện thêm hai cô nương. Thuần Hi không còn kinh ngạc mà nói,”Nga, đủ bộ nha, đến đón tớ về à?”
Diệp Mẫn khinh bỉ mà nói, “Cậu không xứng, tớ đến đây vì có nhiệm vụ thôi.”
Bát Nguyệt có phần ôn hòa hơn, “Không phải mày không xứng, mà là đưa cậu về quá phí sức, dân chăm chỉ hiển nhiên cũng có lúc lười mà.”
…Quác quác…Bé quạ xinh đẹp bay qua.
Cụm từ ‘Ngơ ngác’ rất hợp với hoàn cảnh này.
Ngơ ngác vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ngơ ngác vì phản ứng của Vũ Thuần Hi.
Ngơ ngác vì ba cô nương lạ mặt.
Ngơ ngác vì…
Chính Lý Quý phi cũng có chút ngạc nhiên, nàng ta không ngờ có thể gặp Diệp Mẫn ở đây. Thừa lúc những người khác đang ngơ ngác, nàng rút phi tiêu tẩm độc từ trong người, hướng về phía Diệp Mẫn mà bắn.
Diệp Mẫn vốn đang nói chuyện cũng rất tự nhiên né, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Thế nhiệm vụ là gì?” Thuần Hi hướng Bát Nguyệt.
“Bắt số hiệu 14-Y3.” Chỉ về phía Lý Quý phi đang làm ghế ngồi cho Thẩm Nguyệt, “Bắt số hiệu 02-A5 nữa”
“Ý, cậu có thấy 02-A5 đâu không?” Diệc Thần hỏi Thuần Hi.
Thuần Hi: … Sao tớ biết được, số hiệu 02-A5 tớ còn chưa nghe bao giờ, tớ biết mỗi 007.
“Hỏi cậu thật phí nước bọt, người đâu mà biết mỗi 007, cậu không biết Sidney Reilly, Richard Sorge hay Mata Hari à? Người nổi tiếng đấy.” Diệc Thần có chút kinh ngạc mà nhìn cô.
Thuần Hi: … Đừng đọc suy nghĩ của tớ, làm sao tớ biết được, cậu nghĩ ai cũng giống cậu tìm hiểu mấy thứ linh tinh à?
Những người xung quanh: Họ đang nói gì vậy, ta không hiểu, ta không hiểu, ta thật sự không hiểu.
“Khụ … Xin giới thiệu, đây là Diệc Thần, Diệp Mẫn và Bát Nguyệt.” Thuần Hi có chút ba chấm mà giới thiệu bộ ba SLE.
“Chào, ta là Bạch Ngọc…”, “Ngươi là Bạch Ngọc Đường, Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường siêu cấp tạc mao. Tất cả các ngươi bọn ta đã tìm hiểu qua.” Diệp Mẫn cắt ngang lời nói của Bạch Ngọc Đường.
“Sát nhân da giả, vụ án của các người, chúng ta sẽ giúp phá.”Bát Nguyệt bình tĩnh đưa ra đề nghị.
“Vụ án?” Bao Công hơi thắc mắc, vụ án nào cơ? Đừng nói lf vụ sát nhân da giả đấy chứ?
“Các ngươi buộc phải chấp nhận thôi, sát nhân da giả là 02 – A5 bọn ta cần tìm, phá án, chúng ta trợ giúp, nhưng hung thr bọn ta sẽ đem đi” Bát Nguyệt kiên nhẫn.
“Nhưng … Kẻ kia đã giết quá nhiều người, quả thực phải xử lí theo quốc pháp.” Bao đại nhân bất đắc dĩ, hắn biết đây là thiên nhân, nhưng quốc có quốc pháp, gia có gia quy, huống hồ có Triển Chiêu và Kim Kiền ở đây, lo gì không bắt được hung thủ.
Biết được suy nghĩ của vị họ Bao, Bát Nguyệt nhẹ nhàng, “Bao đại nhân, ngài nghĩ ngài có thể giết được thứ không phải là người?”
“Không phải là người?” Nhân Tông từ lâu bị lãng quên lúc này mới có chút sửng sốt mà lên tiếng
“Đúng, không phải là người.” Bát Nguyệt quay sang Diệp Mẫn, “Cho họ thấy.”
Diệp Mẫn tươi cười gật đầu, lâu rồi không có lí do xử lí Diệc Thần nha. Diệc Thần cảm nhận được sát khí, vội hô to: “Bất công, sao lại là tao?”
“Vì mày là thí nghiệm hoàn mĩ nhất, bình thường nhất, kĩ năng linh tinh cũng tốt nhất, hay bị giết nhiều nhất.” Diệp Mẫn cười âm hiểm.
Không biết từ đâu Diệp Mẫn lôi ra một chùy thủ, bước lại gần Diệc Thần, đâm thẳng thanh chùy thủ vào tim cô nàng, dùng sức xoay thanh chùy thủ vài vòng, lập tức một lỗ hỗng xuất hiện trên ngực, máu chảy ra ròng ròng.
Những người khác có phần ngạc nhiên … ra tay quá tàn độc.
Rút thanh chùy thủ ra, Thẩm Nguyệt phủi phủi tay, cúi xuống lôi tim Diệc Thần ra, bóp nát.
Chưa đầy một giây sau, một vòng hào quang hiện lên xung quang Diệc thần, miệng vết thương nhanh chóng khép lại, cả y phục cũng thế. Một sự kinh hãi không nhẹ với những người đang đứng xem.
“Lần này có chút chậm vì ta đã bóp nát tim nó, nhưng nếu không làm vậy, thì các ngươi chưa kịp chớp mắt nó đã hồi sinh.” Thẩm Nguyệt không nhanh không chậm mà nói.
“Trong 25 chữ cái, thí nghiệm đợt A là hồi sinh nhanh nhất, xem xem các ngươi bắt 02-A5 kiểu gì.” Diệc thần đứng dậy từ trên đất, trào phúng mà nhắc.
“Thôi được, chỉ mong nhanh bắt được kẻ kia trước khi có thêm người chết.” Bao Thanh Thiên không thể làm gì khác ngoài đồng ý.
“Hảo nha, đồng ý ngay từ đầu chẳng phải tốt hơn sao, báo hại ta bị đâm một phát.” Diệc Thần có chút trách móc.
Lý Quý phi, không, là 14-Y3 cười lạnh với Thẩm Nguyệt, “Diệp Mẫn, ngươi vẫn thật đáng ghét.”
Bát Nguyệt không nói không rằng cầm chùy thủ từ tay Diệp Mẫn đâm 14-Y3 mấy phát, niệm một hồi chú đưa nàng ta về phòng thí nghiệm, xong xuôi, cô cười nhạt, “Thứ rác rưởi này, nên chết, sao ngày trước lại thả nó ra nhỉ?”
“Tại mày mơ ngủ.” Diệc Thần nói đúng sự thật.
…
Tại hoa viên của phủ Khai Phong..
“Tổng hợp lại những điều ba vị cô nương vừa nói, ba vị, bao gồm cả Thuần Hi cô nương và Kim hộ vệ, đều là người đến từ thế giới khác, có thể cách nhau 1000 năm, thậm chí là 3000 năm. Kẻ sát nhân da giả và Lý Quý phi cũng tương tự, đều tới từ thế giới khác. Các ngươi sẽ giúp Khai Phong phá án nếu Bao đại nhân đồng ý để các ngươi giữ hung thủ.” Công Tôn Sách nhẹ giọng tổng kết.
“Đúng, nếu tự mình bắt thì chỉ cần ba chúng ta đã có thể, nhưng thế thì làm gì còn là tác phong của lớp F, ta cần Bạch Ngọc Đường và Thuần Hi giúp.” Đôi mắt cáo gian manh khẽ lóe sáng.
Thuần Hi kinh ngạc mở to mắt, “Tại sao lại là tớ? Để Bát Nguyệt đi không được à?”
“Khụ, thể chất cậu hút biến thái, rất phù hợp.”
“Thể chất hút biến thái?” Thanh âm nhỏ nhẹ của Kim Kiền chen vào, “Là cái loại thể chất gì?”
“Có thể nói 10 thành viên của lớp ta đều có thể chất đấy, của Thuần Hi là rõ ràng nhất, biến thái thích lại gần nó, không biết ta và Diệp Mẫn đã bắt bao nhiêu đứa rồi.” Cái nghiêng đầu của Bát Nguyệt thể hiện rõ sự lo lắng.
“Được rồi, kế hoạch là gì?” Nghe thêm mấy câu nữa là chết mấy người ở Khai Phong.
“E hèm, ừm, Thuần Hi cần một người đi theo bảo vệ, một người có cái gọi là khinh công cực kì tốt, tốt nhất là mặc y phục trắng, những thứ tốt đẹp sẽ làm biến thái chú ý, tốt nhất là xuất hiện ở nơi nhiều người, một hôn lễ chẳng hạn, 02-A5 sẽ dễ lẻn vào, tốt nhất là để Thuần Hi với người được chọn làm tân lang tân nương, trong thời gian tân nương chờ trong phòng thì có thể 02-A5 sẽ bắt Thuần Hi đi. Theo đà đó là được.” Diệc Thần dừng lại một lúc, “Mặc dù ta rất muốn giả làm tân lang, nhưng thể chất quá khác biệt, 02-A5 sẽ nhận ra dễ dàng, được rồi, ai làm?”
Tất cả không nói không rằng nhìn sang Bạch Ngọc Đường. Thuần Hi nghiêng đầu, nhìn có chút ngốc, “Nhưng trong hôn lễ sao mặc đồ trắng được, nhìn như đồ tang.”
“Thường xuyên mặc đồ trắng cũng được.”
“Nhưng thanh danh thục nữ của tớ …” Mắt mèo trừng người đang nói.
“Cậu thì còn thanh danh gì?” Mắt cáo trừng lại.
Sau một hồi thảo luận, quả thực không còn ai phù hợp với điều kiện hơn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Tiểu Thử chỉ còn cách đồng ý, không biết tại sao lại làm như thế, chắc chỉ vì thấy Thuần Hi thuận mắt đi? Khai Phong Phủ vừa náo loạn một trận vì hôn sự của Triển đại nhân và Kim hộ vệ, chưa đầy hai tháng Bạch Ngũ Gia đã được ban hôn, thế giới thật đáng sợ.
Thuần Hi biết cũng chỉ còn cách ╮(╯_╰)╭
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!