Kế Lưu Lam - Chương 14 Thủ Đoạn Của Tiểu Ái
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
102


Kế Lưu Lam


Chương 14 Thủ Đoạn Của Tiểu Ái


\” Tiểu thư, người đã tỉnh! \” Tiểu Lục đỡ lấy thân hình mệt mỏi của Phượng Tiểu Ái.

\” Ừm, chúng ta đi nghỉ mệt chút! Khi nào Điệp Linh tỉnh giấc thì gọi ta! \”

\” Vâng! \”

Nam phu nhân thức trắng mệt đêm để canh cũng mệt mỏi, chỉ hỏi Tiểu Ái một câu \” Tiểu Ái, Điệp Linh có thể chữa được không? \”

\” Dì cứ an tâm, đảm bảo với dì. Ngày mai tâm tình của cô ấy sẽ tốt hơn! \”

\” Tốt quá, con vất vả rồi. Mau đi nghỉ đi, nơi đi để dì trông chừng là được! \”

\” Chào dì con đi! \”

Phượng Tiểu Ái đi lướt ngang qua, phát hiện Ninh Vô Phong thân thể như bất khuất đứng đó, nét mặt căng thẳng của hắn cũng giãn ra mấy phần.

_____ Nhiễm Hiên Điện ____ Tư Ca _____

\” Cái gì? Ngươi nói nha đầu đó bệnh tình đã tốt hơn rồi sao? \”
Nhiễm Nhiễm đập bàn tỏ vẻ không tin.

\” Dạ vâng, nô tì nghe nói tối qua Phượng Tiểu Ái nửa đêm chuẩn bệnh, đến sáng sớm mới ra ngoài. Kết quả là … Nhị tiểu thư tỉnh dậy không nháo, không hét ầm! \”

\” Mẫu thân ….! \”

Nam Liễu Mễ lo lắng lay lay tay Nhiễm Nhiễm.

\” Nửa đêm nửa hôm ai cho phép cô ta cái quyền tự ý vào phòng người khác chứ? Lão gia có trách phạt cô ta không? \”

\” Là … Là Nam phu nhân và Ninh công tử ở cùng với Phượng tiểu thư nên không sao ạ! \”

Nam Đình Hương bất giác đứng bật dậy \” Cái gì? Vô Phong ca ca cũng có mặt ở đó! \”

\” Vâng! \”

\” Đình Hương, không được lớn giọng. Còn ngươi lui ra đi! \”

Nhiễm Nhiễm vừa ra lệnh cho nô tì lui ra thì Liễu Mễ đã xáp lại gần bà.
\” Mẫu thân, làm sao đây? Cô ả kia quả thật có cách chữa hết bệnh cho kẻ điên kia đó! Nếu thật như thế, mẹ con chúng ta! \”

\” Suỵt, Liễu Mễ! Là con nhóc điên đó tự té vực, con lo lắng cái gì? Mấy ngày nay con ở cạnh Ninh Vô Phong thì vờ hỏi cậu ta cách mà Phượng nữ nhân kia chữa bệnh. \”

\” Dạ vâng! \”

Liễu Mễ nghe phải ở bên Ninh Vô Phong là cười tí toe. Nhiễm Nhiễm liếc qua đứa con gái xấu xí không tiền đồ của mình là Đình Hương.

\” Lần này ta cấm con cản trở chị con nghe chưa! Giả vờ thân thiết với Phượng Tiểu Ái đi. Tìm cách kết thân với cô ta! \”

\” Mẫu thân, không công bằng, con cũng muốn ở cạnh Vô Phong ca ca! \”

Nam Đình Hương có vẻ không để lời căn dặn của mẫu thân lọt tai mình. Điều này khiến bà càng ghét đứa con này hơn nữa, từ nhỏ đến giờ bất tài và gây hết bao nhiêu chuyện.

\” Không muốn cũng phải làm, không ngươi đợi ngày con điên kia hết bệnh thì bị đuổi ra khỏi phủ cũng đừng hối tiếc! \”

Nhiễm Nhiễm hững hờ bước đi ra phòng, không để ý đến cảm nhận của Đình Hương.

Nàng căm hận mẫu thân chỉ thiên vị tỷ tỷ. Mẫu thân có ý muốn tác hợp tỷ tỷ với Vô Phong ca ca chứ gì? Đợi đó, nàng không để họ được như ý muốn đâu, Vô Phong ca ca nhất định phải là của nàng!

_______Tư Ca _______

\” Tiểu thư vất vả rồi. Công sức người bỏ ra không uổng phí. Vị nhị tiểu thư kia bệnh tình tốt hơn hẳn rồi ạ! \”

Tiểu Lục hãnh diện với tiểu thư nhà mình vô cùng. Hôm nay nàng tết hẳn cho Phượng Tiểu Ái kiểu tóc nhìn đậm chất cao quý.

Phượng Tiểu Ái soi mình trong gương đồng, nàng có chút thở dài. Nàng xa nhà cũng gần 4 tháng rồi, nhớ ca ca quá.

\” Tiểu thư, nhị tiểu thư Nam gia kia mè nheo muốn tìm người á? \” Tiểu Cơ không vui đi vào báo tin, cái mặt tỏ vẻ bất mãn vô cùng \” Mấy người Nam gia này là gì vậy chứ? Tiểu thư vừa tỉnh giấc mà đã mời người qua đó , quá vô lễ \”

\” Không sao, Điệp Linh tỉnh lại là tốt! Chúng ta qua đó nào! \”

Phượng Tiểu Ái uống vội một ngụm canh nhỏ thì đi. Tiểu Lục thấy tiểu thư nhà mình dường như hơi vội thì phải.

\” Lão gia, ông xem! Phượng gia quả là kì tài hơn người. Đến căn bệnh của Điệp Nhi bấy lâu nay cắm rễ sâu cũng trị được cả! \”

Nhiễm Nhiễm khúc khích khen ngợi Phượng Tiểu Ái dù không thích gì nhau.

\” Phụ thân, Phượng tiểu thư thật tài năng. Con cũng muốn học tập y thuật của cô ấy! \”

Nam Liễu Mễ vòi vĩnh Nam lão gia, nàng làm thế cũng là có lí do cả. Cả ngày nay nàng ráng gặng hỏi Vô Phong ca ca cách mà Phượng nữ nhân kia chữa bệnh thì huynh ấy chả thèm nói gì cả.

Hừ, Phượng tiện nhân kia đã cho huynh ấy uống bùa mê gì chứ?

Ninh Vô Phong không nói gì thì cũng do Tiểu Lục yêu cầu hắn giữ kín miệng cả. Truy Mộng Điệp sẽ làm giới gian hồn xáo động, từ đó chỉ gây nguy hiểm cho Phượng Tiểu Ái mà thôi.

Nam phu nhân Trần Thư Hà và Ninh Vô Phong cũng hiểu điều Tiểu Lục muốn nói đến nên họ biết ý giữ im lặng.

Trần Thư Hà khó chịu với cái sự quá tự nhiên của Liễu Mễ \” Liễu Mễ à, nếu con muốn học y thuật từ Phượng Tiểu Ái tiểu thư thì con phải hỏi ý con bé đã chứ? \”

\” Còn cần sao? Chỉ cần ta muốn thì ai dám từ chối! \” Nam Liễu Mễ kiêu kì liếc ngắn Trần Thư Hà.

\” Ta từ chối! \” Giọng hát phượng lảnh lót từ phía cửa.

Tiểu Cơ đẩy cửa, hung hăng giương mắt uy hiếp cô ả vừa to miệng Nam Liễu Mễ kia.

Nam Liễu Mễ chột dạ căm tức nhìn Phượng Tiểu Ái vừa tiến vào phòng \” Phượng tiểu thư, Liễu Mễ có lòng muốn hướng người học tập một chút y thuật để mai sau giúp đỡ cho Điệp Linh muội muội. Không lẽ Phượng gia đến y thuật là không phải chính đạo sợ người phát hiện hay sao?\”

Trần Thư Hà khó chịu trách mắng \” Liễu Mễ, không được vô lễ! \”

\” Ây da, phu nhân đừng khó tính như thế chứ? Liễu Mễ cũng là có lòng vì Điệp Linh, không lẽ y thuật Phượng gia thật sự có vấn đề muốn giấu! \” Nhiễm Nhiễm a ô sợ hãi.

\” Người Phượng gia chữa bệnh muốn cầu không được! Các ngươi đây là muốn bôi tiếng xấu làm hại danh Phượng gia sao? Gây thù với võ lâm vui lắm à, có từng thử nghĩ cho lão gia chưa? \”

Nam lão gia mặt nghiêm trừng Nhiễm Nhiễm. Nàng ta lấp liếm muốn ông nguôi giận, thầm mắng Trần Thư Hà này thật xảo trá.

\” Lão gia, oan cho thiếp quá. Thiếp là lo lắng cho Điệp Linh cũng là sai sao? Bị phu nhân nghi ngờ làm thiếp rất đau lòng! \”

Nam lão gia lập tức mềm lòng ra ngay trước vẻ yếu ớt của nàng. \” Phượng tiểu thư xin đừng trách tội, là nàng ấy quá quan tâm Điệp Linh nên có chút không kìm chế được mà thôi! \”

\” Sỉ nhục Phượng gia và cả tiểu thư nhà ta thì xong sao? Nam gia từ lúc nào không lí lẽ thế? \”

\” Tiểu Cơ, không được kích động! Ta chấp nhận lời xin lỗi của ngài. À, ta đổi ý rồi, ta muốn truyền dạy cho đại tiểu thư đây y thuật Phượng gia. Không biết ngài có đồng ý hay không? \”

\” Được chứ! Y thuật Phượng gia cầu còn không được, Liễu Mễ, mau mau tạ ơn Phượng tiểu thư! \” Nam lão gia vui tít mắt, vẫy tay kéo Liễu Mễ.

Nam Liễu Mễ có phần không muốn mà cúi người \” Tạ ơn Phượng tiểu thư ban cho cơ hội, ta nhất định sẽ học tập thật tốt! \”

\” Không dám nói là sẽ dạy bảo đại tiểu thư đây. Ta chỉ cho cô cơ hội để quan sát lúc ta trị bệnh thôi, học được hay không tùy vào cô! \”

Phượng Tiểu Ái che giấu thái độ ghét bỏ Nam Liễu Mễ mà bước vào phòng ngủ của Điệp Linh. Ánh mắt nàng có chút hung hiểm.

Điệp Linh, cô mềm yếu vì họ là người nhà của cô. Nhưng đừng lo, Phượng Tiểu Ái đây sẽ giúp cô lấy lại công bằng mà không vi phạm lời hứa của chúng ta.

Tiểu Lục chán chường liếc Liễu Mễ kênh kênh xách cái bản mặt theo vào sau.

\” Tiểu thư cho cô ta học tập chắc cũng có dụng ý cả! \”

Nam Liễu Mễ chỉ vào mặt Tiểu Lục :
\” Nô tì to gan, còn không mau lấy ghế cho ta! \”

Tiểu Lục muốn nổi cơn điên vố vào mặt ả ta vài bạt tay thật. Phượng Tiểu Ái hiền hòa gọi Tiểu Cơ :

\” Em lấy ghế mời đại tiểu thư đi. \”

\” Vâng! \”

Phượng Tiểu Ái đem một túi vải nhỏ đưa cho Tiểu Lục :

\” Em đem cái này vào lò hương. Giúp ích trong việc thư giãn tinh thần! \”

\” Đại tiểu thư, cô dùng ít trà chứ? \”

\” Cũng được! \”

Nhìn cách Phượng Tiểu Ái thành thục pha trà cũng trở nên lôi cuốn người nhìn vô cùng thì Nam Liễu Mễ bệ môi :

\” Hừ, bày vẽ! \”

Phượng Tiểu Ái đạm nhiên cười nhếch miệng, đầu móng tay hơi đụng vào nước trà khiến một giọt màu xanh nhỏ hòa tan theo vào đó.

\” Mời cô! \”

Nam Liễu Mễ không khỏi công nhận trà này vị đúng tuyệt hảo. Rõ là nàng đã nếm qua bao loại trà thượng hạng nhưng kém xa ly trà trong tay : chả nhẽ Nam gia mới nhập loại trà mới về? Vậy mà không cho nàng uống? Nàng mà dùng trà này tặng Phong ca ca thì sẽ được khen cho xem.

Nhìn vẻ mặt đang tính toán của Nam Liễu Mễ, nàng khinh thường liếc nhẹ : Điệp Linh, em không cho ta nói ra sự thật. Thế thì ta phải thay em trừng trị kẻ xấu thôi. Hại kẻ khác, là việc mà Phượng Tiểu Ái này thích nhất!

Đến hương đốt cũng thơm và sảng khoái đến kì lạ. Nam Liễu Mễ không khỏi ghét Phượng Tiểu Ái hơn : Cớ gì cô ta toàn đồ tốt? Ta phải xin một ít mới được!

\” Hương thật tốt. Cô có thể cho ta một ít? \”

\” Tất nhiên, chữa bệnh xong sẽ cho cô. Ta không keo kiệt với học trò thế đâu!?\”

Nam Liễu Mễ nghe chữ \’ học trò \’ mà lùng bùng lỗ tai.

Phượng Tiểu Ái đặt ghế cạnh giường, lấy từ trong tay áo ra cuộn vải dài.

Rẹt!!!

Kéo cuộn vải trải thẳng, bên trong đầy kim châm được sắp xếp ngay hàng.

Nàng đem làn váy dài của Điệp Linh vén lên, lộ ra vết phỏng kèm vết sẹo xấu xí. Nam Liễu Mễ linh cảm xấu khi nhìn thấy vết phỏng, chột dạ hỏi :

\” Có muốn làm gì? \”

Nàng không đáp, nhắm hờ mắt, rút chính xác kim châm mình cần. Vài ba thao tác, mũi kim hệt mũi dao sắc bén cắt lìa lớp da bị bỏng.

Nam Liễu Mễ có cảm giác buồn nôn đến ớn lạnh, cảm giác cây kim lạnh giá kia rạch đứt lớp da cũng đủ rợn người.

Còn hơn cả thế, Phượng Tiểu Ái bình tĩnh vô cùng đem lớp da kia bóc ra khỏi chân Nam Điệp Linh. Nam Liễu Mễ có cảm giác muốn ói đến nơi.

\” Tiểu Lục! \”

Được chủ nhân gọi, Tiểu Lục hăng hái đem chậu nước vào, đưa cho Nam Liễu Mễ cả người sợ đến trắng bệch kia :

\” Đại tiểu thư, của người! \”

\” Cái gì? \”

Nam Liễu Mễ che miệng thấp giọng hô vì bị gọi nên hơi có tật giật mình.

\” Cầm lấy, ngươi bảo muốn học y thuật cơ mà. Cầm cái chậu cũng không xong sao? \”

Như cảm thấy bị cười cợt nâng trỗi sự ganh đua của nàng. Nam Liễu Mễ hùng hổ cầm chậu nước, mắt né tránh không muốn nhìn lớp da.

Phượng Tiểu Ái nào để nàng nhẹ lòng, đem lớp da bỏ vào chậu nước. Nam Liễu Mễ suýt hãi đến mức vứt chậu nước đi. May mà Tiểu Lục nhanh nhẹn giữ lại, đặt lại tay Liễu Mễ.

\” Cái ngươi làm gì? Ta không muốn! \”

Nam Liễu Mễ kinh hoảng đến đỉnh điểm, nàng ta cuống cả lên. Trực tiếp ngất xỉu.

Tiểu Lục thỏa mãn cười to :

\” Cho đáng đời, dùng trà khiến lòng người bất định. Tâm thần khi rối loạn quá độ, ngửi thấy hương đốt sẽ ngất xỉu. \”

\” Tiểu thư, giải quyết ả ta sao đây ạ? \”

\” Để ta! \”

Phượng Tiểu Ái đem nhón tay cắt nhỏ giọt máu. Dùng máu làm mực vẽ con bướm nhỏ lên trán Nam Liễu Mễ.

\” Nhân quả có làm ắt có trả! Có tạo nghiệt phải nhận đủ! \”

Chả biết có phải nàng đang niệm một câu phép nào đó hay không?

\” Tiểu Cơ, canh giờ lau máu trên trán cô ta rồi đem về phòng đi. Nói là cô ta ngủ quên! \”

Phượng Tiểu Ái đem lọ thuốc dịch như màu diệp lục bôi vào chỗ da bị lấy mất. Lót thêm cả tầng lá thuốc xanh tươi lên trên rồi quấn băng.

Các vết sẹo nơi khác cũng được nàng may vá, xử lí lại ngay. Sẹo lâu khó trị nhưng không phải là không thể.

Tiếp tục chuyến du hành đến kí ức của Nam Điệp Linh. Tiểu Lục và Tiểu Cơ thực hiện đúng nghĩa vụ của mình, đứng canh gác cho tiểu thư. Truy Mộng Điệp không thể tuỳ tiện cho các khác biết.

Nam Điệp Linh năm xưa bị bỏng, may mắn được dập lửa đem cứu ra ngoài. Tỉnh lại lúc sau đã là 9 ngày sau.

\” Mẫu thân, chè con nấu cho Phong ca ca hỏng hết rồi ạ? \”

Câu nói đầu tiên khi nàng tỉnh lại là đây. Nam lão gia lại tức lại mừng :

\” Nghịch tử, từ nay ta cấm con xuống bếp phá phách. Còn lần sau đừng trách ta! Lo mà dưỡng thương cho tốt đi. \”

Vết phỏng được đại phu xem qua, dùng dược đều đặn sẽ mau lành không để sẹo. Nam lão gia đều lo cho con gái chết được, 9 ngày qua đều ở nhà.

\” Phụ thân, Phong ca ca đâu ạ? \”

\” Hả? Tên nhóc đó tiến cung cùng mẫu thân hắn rồi! Đã đi từ 9 ngày trước! \”

Nam Điệp Linh dừng vẻ mặt mong chờ lại. Trần Thư Hà tinh ý nhận ra nỗi buồn của con, Vô Phong đứa nhỏ chơi đùa với Điệp Linh từ bé. Cả 2 đứa gắn bó không rời, giờ xa nhau con bé buồn là đúng.

\” Lão gia, người ra ngoài trước đi. Ta bón cho con ăn đã! \”

________ Tư Ca ______

Nam Liễu Mễ gây họa thì cũng có chút dằn vặt nhỏ trong lòng. Kể cho Nhiễm Nhiễm nghe thì cô ta hài lòng khen hành động nàng làm là đúng khiến Liễu Mễ vui vẻ không thôi.

Nam Liễu Mễ dưới sự dạy dỗ của Nhiễm Nhiễm dần hình thành bản tính xảo trá, độc ác từ khi còn bé.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN