Kế Lưu Lam - Chương 13 Truy Mộng Điệp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Kế Lưu Lam


Chương 13 Truy Mộng Điệp


\” Bá Thiên, đã về rồi đấy à! \” Hoàng Nhạc Ân vẻ mặt tươi rói gọi con trai của mình.

Nhìn vẻ mặt thỏa mãn của phụ thân thì cũng đủ biết tối qua đã xảy ra chuyện gì. Hoàng Bá Thiên xệ mặt nhìn \” Phụ thân, Bạch Tế gia chủ có ở Hồng Phượng lâu bây giờ không ạ? \”

Hoàng Nhạc Ân cảm thấy kì quái nên hỏi lại \” Sao con lại hỏi chuyện này? Con lại gây chuyện sao? \”

\” Con chỉ muốn ra mắt ba vợ thôi mà! \”

Hoàng Nhạc Ân giè bỉu và khinh thường chề môi \” Đồ nhóc con mặt dày, ai là ba vợ của ngươi. Nói cho mà biết, hôn ước hủy rồi. Không còn cơ hội nữa đâu! \”

\” Hủy rồi thì sao? Miễn là con cưới nàng là được, cần gì hôn ước! \”

\” Hừ, cứ tỏ vẻ đi. Con bị cả Phượng gia cạch mặt rồi, với lại Phượng Tiểu Ái người ta cũng về nhà từ sớm mấy ngày trước. Vậy mà giờ ngươi mới vác bản mặt mình về! \”

\” Sao? Nàng đã về … Dọn ra khỏi Hoàng phủ! \” Hoàng Bá Thiên tỏ vẻ thái quá làm Hoàng Nhạc Ân cũng không hiểu.

\” Đúng thế, mà sao nhóc biết con bé ở trong phủ ta. Chẳng phải trước giờ con chả để ý thứ gì cả sao? \”

\” Nhưng một khi con đã để ý thì đừng hòng trốn khỏi tay con! \”

Hoàng Bá Thiên vẻ kiên định cùng quyết định với Phượng Tiểu Ái khiến Hoàng Nhạc Ân cười nhẹ.

\” Muốn làm gì thì làm, đừng để người ta đến mắng vốn lão già này là được rồi! \”

_______ Tư Ca _______

\” Cô là … Nam Điệp Linh phải không? \”

Trong tâm hồn của Nam Điệp Linh không phải là cô gái thiếu nữ với vết sẹo xấu xí trên mặt. Ngược lại, Nam Điệp Linh là đứa trẻ nhỏ chừng độ 12 tuổi buồn bã ngồi ngẩn ngơ.
Điệp Linh trong giấc ngủ, nghe được có người hỏi mình, người này là giấc mơ của cô sao?

\” Phải … Em là Điệp Linh! \”

Điệp Linh có chút sợ hãi khi trả lời, trong mơ đã thế này. Nếu là ngoài đời chắc cô gái này đã hét toáng lên rồi.

Phượng Tiểu Ái nhận ra nỗi uẩn khúc gì đó trong đây, một người té từ vực núi xuống lại mắc bệnh sợ người và chứng hoảng loạn thì quá kì lạ rồi.

Phượng Tiểu Ái đến bên cạnh Nam Điệp Linh \” Cô có thể kể cho ta nghe chuyện gì đã xảy ra với cô khi xưa không? \”

Nam Điệp Linh người khẽ run, né tránh ánh mắt của Phượng Tiểu Ái \” Không được! \”

Cô bé yếu ớt mếu lên \” Là gì cũng được trừ điều đó! \”

Phượng Tiểu Ái biết mình dùng sự trực tiếp cứng rắn không được, là trẻ em thì nên mềm dịu \” Điệp Linh ngoan, chị là đến đây chữa bệnh cho em! Nếu em không giúp chị thì mẹ em ở thế giới thực ngoài kia sẽ cứ mãi lo lắng cho em, em nỡ để mẹ em thế sao? \”

Nam Điệp Linh lắc đầu nguầy nguậy, hai má phúng phính khả ái tỏ vẻ tội nghiệp vô cùng \” Điệp Linh không muốn mẹ lo lắng … Nhưng mà, …! \”

\” Ngoan, nghe lời chị! Chị chỉ giúp em về với mẹ thôi không phải sao? \”

\” Vậy… Chị hứa với Điệp Linh là đừng kể chuyện mà chị thấy cho ai biết nha. Chị hứa đi! \”

Nam Điệp Linh ánh mắt trong trẻo đến ngây thơ ngóng chờ câu trả lời của Phượng Tiểu Ái.

Phượng Tiểu Ái lần đầu gặp vấn đề này nên tỏ ra hơi lúng túng, muốn cô phải hứa sao? Nên làm thế nào nhỉ?

Cô gái Nam Điệp Linh này nhất định không muốn cô tiết lộ thứ gì thì đảm bảo khi xưa đã có chuyện không hay xảy ra!

\” Được rồi, chị hứa với em! \” Phượng Tiểu Ái đành phải gật đầu chấp thuận.

Nam Điệp Linh mừng rỡ đưa cánh tay trắng nhỏ lên cao \” Cảm ơn chị, để em dắt chị đi nhé. Đến ngày em gặp khúc ngoặc cuộc đời của mình! \”

Phượng Tiểu Ái có mặt ở nơi đình viện, quanh đây là mặt hồ đầy sen. Phượng Tiểu Ái cũng hơi kinh ngạc, tính bây giờ là mùa thu thế giới bên ngoài.

Nam Điệp Linh cũng gặp chuyện vào chuyến đi săn mùa thu cơ mà? Sao cô bé lại đưa nàng đến mùa hạ, có chuyện gì trước đó nữa à?

\” Vô Phong ca ca, hoa sen thật đẹp nha! Điệp Linh tặng cho ca ca nè! \” Nữ hài nhỏ bé trắng tròn cả người ướt sũng khoe đóa hoa sen nàng vừa hái.

Ninh Vô Phong cao hơn nàng một cái đầu, nhấc tay kéo nàng từ hồ sen lên bờ \” Muội nghịch lắm có biết không hả? Cả người ướt hết rồi, lỡ bị cảm lạnh thì sao? \”

Ninh Vô Phong lúc nhỏ chả phải loại hình nho nhã gì, cũng như đứa trẻ hiểu chuyện ra dáng huynh trưởng vô cùng mà thôi. Dù sao hắn lúc này cũng mới 13, hơn Nam Điệp Linh 1 tuổi nên nhìn có vẻ chững chạc hơn nàng.

Nam Điệp Linh dắt Phượng Tiểu Ái vào kí ức đã biến mất không thấy. Thay vào đó là một Nam Điệp Linh trong quá khứ bị Ninh Vô Phong mắng mà lại cười rất tươi, vô tư vô cùng.

\” Vô Phong ca ca, có hạt sen nè. Điệp Linh muốn nấu chè hạt sen cho ca ca! \”

Nam Điệp Linh hí hửng muốn tách hết hạt sen. Ninh Vô Phong hết muốn nói, vác thẳng nàng lên vai \” Đi thay áo mới ngay con nhóc này. Canh chè gì đó nói sau. \”

\” Dạ, Vô Phong ca ca thật hung dữ! \”

Phượng Tiểu Ái nhìn Nam Điệp Linh mè nheo với ông anh lớn Ninh Vô Phong thì cảm thấy có chút buồn trong lòng.

Nàng chưa từng được một lần nào làm nũng với ca ca Phượng Tiểu Yêu như thế. Xem ra nàng quả thật có chút hâm mộ với người khác, phải chi ca ca nàng đừng quá lạnh lùng thì tốt rồi.

Phượng Tiểu Ái lại cảm thán một tiếng : Làm trẻ con thật ra rất tốt, có thể cùng nhau chơi đùa.

\” Vô Phong ca ca về ạ? \” Nam Điệp Linh tỏ vẻ mặt buồn xo.

\” Ừm, muội cũng mau đi thay y phục đi!\”

\” Vậy ngày mai Vô Phong ca ca còn qua đây chơi với Điệp Linh không ạ? \”

\” Cũng có thể, nhưng….! \”

\” Hay quá, ngài mai muội sẽ nấu chè hạt sen mời ca ca ăn! \”

Nam Điệp Linh hớn hở chạy vào phòng, Ninh Vô Phong đứng đó tỏ vẻ khó xử \” Ta chưa kịp nói hết mà! \”

Phượng Tiểu Ái nhận ra, mọi người không nhìn thấy nàng, chả nhẽ đến Điệp Linh cũng không thấy nàng nhỉ? Nàng chỉ như bóng ma ở nơi đây, không chạm vào được bất kì thứ gì!

Trên bàn ăn lớn, Nam Điệp Linh hiếu động vừa ăn vừa kể chuyện cho mẫu thân nàng nghe \” Mẫu thân, Vô Phong ca ca đã nói mai sẽ đến ăn chè hạt sen con nấu đó nha! \”

\” Ừ, Điệp Linh thật giỏi. Ăn nhiều vào! \”

Nam Đình Hương và Nam Liễu Mễ ghen ghét nhìn Điệp Linh.

Nhiễm nhiễm ngồi đối diện cảm thấy khó chịu mà lên giọng \” Lão gia, chàng xem … Thật không gia giáo gì cả! Trên bàn cơm mà vừa ăn vừa nói, khách đến thấy cảnh này thì xấu hổ biết bao? \”

\” Nhiễm tỷ, Điệp Linh còn nhỏ. Không nên hà khắc quá với con bé! \” Tô tiểu thiếp cảm thấy xem thường với cái giọng làm nũn của Nhiễm Nhiễm nên lên tiếng.

Nhiễm Nhiễm che miệng cười giễu \” Gì mà còn nhỏ, dạy trẻ từ thuở còn thơ Tô muội không biết sao? Lỡ mai mốt lớn rồi thành tính xấu thì sao? Còn ai coi trọng Nam gia ta nữa. Ta đây là suy nghĩ cho lão gia cả! \”

Nam lão gia ngẫm lại thì thấy đúng, trừng mắt dạy bảo Điệp Linh \” Phu nhân, nàng lo mà dạy bảo lại con nàng. Nếu không biết dạy thì để Nhiễm Nhiễm dạy giùm đi! \”

Nam lão gia đập bàn, Nam phu nhân không để con mình bị ủy khuất nên cãi lại \” Lão gia, chàng có nói quá. Điệp Nhi trên bàn cơm nói chuyện đáng yêu biết bao, được mọi người yêu mến. Nói thiếp không biết cách dạy con chi bằng nói Nhiễm tỷ đi, Đình Hương hôm qua ngang nhiên giữa chợ lấy son phấn mà không trả tiền thì phải! Chợ đông đúc biết bao nhiêu người nhìn, thật xấu hổ biết dường nào! \”

Nhiễm Nhiễm bị chỉ tên và con gái bị nêu tội danh thì tái mặt \” Muội muội, cơm có thể ăn bừa nhưng nói thì không thể nói bừa đâu nhá!

\” Ta nói bừa, hỏi Đình Hương đi là biết! \”

Nam lão gia nộ đến cực điểm, gân trên trán ẩn hiện càng thêm căng thẳng bầu không khí \” Đình Hương, ngươi có làm chuyện đó không hả? \”

Nam Đình Hương bị phụ thân to tiếng mà kinh sợ, đôi đũa từ tay rớt xuống sàn \” Phụ thân … Con, con không có … dì ta nói dối, do lão bán hàng kia bịp bợm giá tiền nên con chỉ vứt hết đồ của lão ta, dạy lão một bài học mà thôi. \”

Chát!!!

Đình Hương vừa dứt lời thì cái tát trời giáng khiến nàng té khỏi ghế. Nam phu nhân không biết mọi chuyện sẽ trở nên tệ đến mức này nên vội khuyên can.

\” Lão gia, con còn nhỏ. Nhỏ nhẹ dạy bảo là được, hà cớ phải đánh con! \”

Nhiễm Nhiễm đau lòng lại căm hận ôm con mình vào lòng, hướng Nam phu nhân quát \” Trần Thư Hà, ngươi đừng cố giả nhân giả nghĩa nữa. Nếu không phải ngươi lòng dạ rắn rết thì con ta có bị đánh sao? \”

Nhiễm Nhiễm gọi cả họ tên Nam phu nhân thời trước khi gả chồng. Nam lão gia không để tâm lời vô lễ của nàng, dù sao Nhiễm Nhiễm cũng là người hắn sủng ái mà.

\” Im hết cho ta, về phòng cả đi. Còn Đình Hương, ta cấm ngươi phải ở trong phủ một tháng, không được bước chân ra ngoài! \”

Nam lão gia nổi cáu, đùng đùng bước đi. Bàn ăn yên tĩnh trở lại chỉ còn tiếng khóc tháo của Đình Hương và tiếng dỗ con của Nhiễm Nhiễm.

Điệp Linh đột nhiên khóc lớn, nàng thấy mọi chuyện đều từ do nàng mà ra nên hoảng sợ vô cùng \” Mẫu thân …. Con sợ quá! \”

\” Có mẫu thân đây. Về phòng thôi, về phòng mẫu thân làm điểm tâm cho con ăn! \”

Phượng Tiểu Ái thở dài, nhìn cảnh người người mắng nhiếc mà chán ghét vô cùng. Suy ra thì gia đình nàng hạnh phúc quá rồi.

Nhân tâm con người hà cớ gì ganh ghét, tranh đua nhau thì càng nhuốm đẫm sự xấu xí, dơ bẩn mà thôi.

Điệp Linh đêm này quả nhiên ngủ không ngon, trằn trọc hở tí là tỉnh giấc.
Khí sắc trên mặt sáng hôm sau nhìn tệ vô cùng, có vẻ mệt nhọc. Ấy thế mà cô bé vẫn mỉm cười lấy lại năng lượng, vào bếp đem hạt sen đã rửa sạch hôm qua nấu chè.

\” Ôi tiểu thư, cô nấu được không? Hay để mụ già này giúp người cho? \”

\” Không cần đâu mà, con muốn chính tay nấu cho Vô Phong ca ca cơ! \”

Nam Điệp Linh loay hoay hun khói bếp lửa, nấu một nồi nho nhỏ đủ ăn.
Bà giúp việc nhìn nàng chăm chỉ thì cũng đứng một bên âm thầm quan sát.

\” Dì Trương, nấu một tô chè mát lạnh để Đình Hương tiểu thư giải nhiệt. Sẵn đem ít băng khối để chườm mặt cô ấy luôn. \”

Một tì nữ bước vào hối gấp bà Trương.

\” Rồi rồi, có ngay đây! \”

Bà Trương cũng lục đục bưng bát canh, để lại lại Nam Điệp Linh một người trong bếp.

Két!!!

Nghe tiếng mở cửa, Điệp Linh ngỡ là dì Trương đã trở về nên vẫn lui cui thổi lửa và hỏi \” Dì ơi, con cần bỏ đường vào trong không ạ? \”

\” Không biết nấu còn đòi bày đặt nấu cho Vô Phong ca ca! \”

Điệp Linh xoay đầu \” Liễu Mễ tỷ tỷ! \”

\” Hừ, cấm mày gọi tao. Mẹ con hai đứa mày thật đáng ghét. Tại mẹ mày nên Đình Hương mới bị phụ thân đánh đến nằm liệt trên giường! \”

\” Liễu Mễ tỷ tỷ, mẹ của muội không phải như vậy đâu. Tỷ đừng nói xấu mẹ! \”

Điệp Linh không chấp nhận việc mẹ bị chửi oan, nàng thanh minh lại.

Nam Liễu Mễ trừng mắt \” Mày dạy đời tao hả? Để coi hôm nay tao có trừng trị được mày hay không? \”

Điệp Linh bị Nam Liễu Mễ hù cho hoảng sợ, cô bé hơi rụt người. Nồi chè sôi đánh vào mắt Nam Liễu Mễ khiến cô cười kinh dị.

\” Nấu chè cơ à? \”

\” Tỷ định làm gì? Không được! \”

Điệp Linh định đến can ngăn, ai ngờ bị Liễu Mễ hống hách xô ngã. Liễu Mễ hung ác vứt cả nồi nước sôi cạnh cô bé.

\” Á!!! \”

Tiếng kêu gào khóc đau đớn của Điệp Linh vang lên, không chỉ bị nước sôi bắn tung toé vào người, chân cô bé còn va cả khúc lửa cháy dở cạnh đó.

Phượng Tiểu Ái nhìn cảnh này chỉ muốn thương tâm cực điểm, nàng cực phẫn nỗ vì sao chỉ là trẻ con mà đã độc ác đến thế?

Nàng vô lực không thể giúp đỡ Điệp Linh, vì đây chỉ là kí ức của cô bé. Còn nàng chỉ đang xem lại những việc đã xảy ra rất lâu rồi thôi.

Nam Liễu Mễ cũng nhận ra hành động của mình cũng hơi quá tay. Cô nàng có chút lúng túng lẫn hoảng sợ cảnh cáo Điệp Linh.

\” Cấm mày khai ra tao, nói là mày sơ xuất tự làm nghe chưa? \” Nam Liễu Mễ đá vào người cô bé một cái để căn dặn kĩ lưỡng.

Nam Liễu Mễ vội vàng chạy khỏi nơi đây trước khi có người phát hiện ra nàng vừa đến.

Phượng Tiểu Ái không biết Điệp Linh có nghe thấy mình nói hay không nhưng không kìm lòng được mà hỏi.

\” Điệp Linh ! Có đau không? \”

Gì mà có đau không, chắc chắn là đau rồi. Phượng Tiểu Ái tự giễu với câu hỏi của mình.

Nam Điệp Linh nằm đó, nước mắt lăn dài trên đôi gò má trắng hồng xinh xinh. Không biết là khóc vì đau hay là thất vọng. Giọng cô bé khàn khàn đáp lại Phượng Tiểu Ái \” Em đau lắm chị ơi! Dẫu đã biết trước chuyện này, nhưng khi quay lại lần nữa em vẫn thấy đau! \”

Phượng Tiểu Ái cả người run rẩy, có tiếng nấc sâu trong cổ họng nàng, là hối hận, là tự trách.

Truy Mộng Điệp cho ta khả năng nhìn kí ức một người. Nhưng người đó cũng phải quay lại hay lần nữa trải qua kí ức đó. Đã biết trước cũng phải tiếp nhận, không thể thay đổi được điều gì.

Điệp Linh ở đây phải cảm nhận nỗi đau 2 lần bị tạt nước sôi và …. 2 lần té vực. Đây là con dao 2 lưỡi của Truy Mộng Điệp.

\” Xin lỗi! \”

\” Em không sao cả, cũng đã học tự quen thuộc điều mình cần đối mặt rồi. Em muốn sau khi xong mọi chuyện có thể gặp được mẹ. Với tư cách là một cô gái bình thường được không? \”

Liễu Điệp nhìn chỗ hiện tại Phượng Tiểu Ái đang đứng, yếu ớt cười hỏi. Phượng Tiểu Ái gật đầu chạm lấy đôi tay cô bé, kì lạ là cả 2 chạm được nhau \” Chắc chắn rồi, chị hứa sẽ giúp em chữa hết bóng ma trong lòng! \”

\” Vâng, em tin chị! \”

Giọng quen thuộc của Tiểu Lục vọng vào tai Tiểu Ái \” Tiểu thư, trời sắp sáng rồi ạ! \”

\” Được, Điệp Linh này. Chị gọi Phượng Tiểu Ái, khi thức giấc đừng quên tên chị đó! \”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN