Kế Lưu Lam
Chương 2 Ba Tháng
Vậy mà nàng nay lại muốn tiến Hoàng gia dừng chân làm khách. Có mùi mờ ám không đây? Tên Hoàng Bá Thiên mê gái kia lỡ thất kính với nàng thì sao?
Hãy tin tưởng nữ thần a, sao loại như cái tiểu bạch kiểm như tên đó lọt được vào mắt nàng được!
Nữ thần, ngài ngàn vạn lần đừng để tên đó dùng nam sắc dụ hoặc, hắn bị gay đấy!
Vị tiểu vương gia đang chạy trốn cũng nhịn không được hắt xì. Hắn vẫn vô tư ghi sổ nợ với Tiểu Ái mà không biết oán khí ngút trời của bao người chỉa về hắn. Chính nàng khiến hắn khốn khổ bị trầy xước làn da hắn nâng niu dường nào.
\” Tiểu Ái nữ nhân, thù này phải trả gấp đôi! Bàn chân ngọc ngà này phải lướt bộ chỉ vì cô hết á! \”
Rắc!!!
Hoàng Bá Thiên vừa đấm 1 cú vào cây thì \” Á, móng tay tiểu gia ta gãy rồi! Tiểu Ái cô nương quả đáng sợ, khiến Bá Thiên ta càng muốn trốn lâu! \”
Hoàng Bá Thiên đang sổ ra viết thêm dòng chữ \’ Móng tay \’. Hắn liệt kê đã được hai trang giấy nào là chui lỗ, chó cắn, rách quần, …. Kiêu ngạo nhìn thành tích mình nhận được mà cười.
\” Tiểu gia quả thông minh. Đống sổ sách này sẽ đem dằn mặt nữ nhân đó. Ta không thể uất ức nhận hết ủy khuất a. Mua ha, ta phục ta quá. Chiến tích này của ta sẽ khiến nữ nhân đó sợ khiếp cả vía \”
Tiểu vương gia trong lúc tự kỉ thì… .
Hoàng phủ ___ Tư Ca
Hoàng phu nhân chề môi \” Thằng đần đó á hả? Nó không nhanh cũng bị hốt về đây thôi! \”
Hoàng phu nhân rất nhanh để con trai mình vào quên lãng, cái bà nôn nhất lúc này là … Đi đón con dâu!
Với tài lực của Hoàng gia thì chiếc kiệu rất nhanh đã đến nơi. Nhiều người nuối tiếc vì bị ngăn cản không được dịp ngắm mỹ nhân, Hoàng gia thủ hộ nàng vô đối.
Hơn hết là mấy vị nổi danh trong giới giang hồ đều tự mình nâng kiệu cho nàng. Cũng đúng thôi, ai nói nàng là nữ nhi của võ lâm minh chủ đâu nào.
Hoàng phu nhân niềm nở đón lấy tiểu mỹ nhân từ kiệu bước xuống. Vẻ mặt không tương đồng với lúc đánh con trai mình tí nào.
\” Tiểu Ái nha, khổ cực con đường xa rồi! Con mệt không? Ta mau vào trong nào, vào trong dùng trà thôi! \”
Hoàng phu nhân nâng niu nàng làm chúng hạ nhân trố mắt mà nhìn. Phu nhân của họ có mặt \’ hiền \’ vậy sao?
Phượng Tiểu Ái nhu thuận gật đầu, đôi mắt to dài hơi híp đến mất hồn người nhìn, còn cả đôi môi sau lớp màn che cũng ẩn ẩn ý cười. Người đang chăm chú ngắm nhìn nàng mặt đỏ tim đập. Than thở không thôi, mỹ nhân đúng là người đẹp, che mặt thì sao chứ? Chỉ một cử chỉ nhỏ thôi cũng đẹp chết người nha!
May cho nàng là tiểu vương gia đã trốn mất. Loay choay như ngài ấy sao hợp với người ta.
Tiểu vương gia à, chúng hạ nhân thật muốn nàng ấy thành tiểu phu nhân Hoàng phủ, nhưng tốt nhất đừng là vợ ngài. Tội con gái nhà người ta khi bị dính lấy ngài lắm. Ngài đi thông thả, đừng về sớm nha.
Phượng Tiểu Ái cất lên chất giọng ngọt ngào của nàng , tim người nghe được dịp tan nhũn thành đường \” Con không sao đâu ạ? Đường đột đến đây đã làm phiền dì rồi! Ái Nhi thật thất lễ mà! \”
\” Đừng khách sáo nha! Được Tiểu Ái Nhi ghé thăm là Hoàng gia ta phước lớn! \” Hoàng phu nhân cười đến rạng ngời, mặt cũng có vẻ nịnh nọt của Hoàng Bá Thiên không tiền đồ bị đánh đến đi bụi kia. Không thể không nói họ là hai mẹ con mà.
Ngay khi mọi người đang vui vẻ mà nâng niu nàng thì Tiểu Ái lại \’chạm đáy nỗi đau \’ của họ.
\” Dì ơi, Bá Thiên đâu rồi ạ? \”
Phượng Tiểu Ái vẻ mặt ngây thơ hỏi về vị anh hùng Bá Thiên vắng mặt lúc này. Mọi người nghe xong thì cười cứng cả mặt.
Tiếng ho vang lên nhạc đệm, cả bọn cuống cuồng thi nhau giải thích.
\” Tiểu vương gia, ngài ấy đi tìm tiểu cẩu thất lạc rồi ạ! \”
\” Vâng, xong việc còn phải tạc sang tiệm vải mua quần mới nữa! \”
\” Ngài ấy thật bận, còn phải đi chăm hoa nữa! \”
\” Đúng đúng, thằng bé không ở đây tiếp đón con được là nó thất trách. Vài ngày nữa là nó về thôi! \”
Không biết Tiểu Ái có tin hay không? Chứ hạ nhân nháo nhào kéo nhau ra vườn choảng rách quần.
Lí do, họ đang đùn đẩy nhau ai sẽ đi kiếm tiểu vương gia của họ? Ai sẽ ở lại để được ngắm mỹ nhân?
Thế là cả bọn quyết định cả đám rũ nhau ở trong phủ ngắm mỹ nhân. Ngu sao đi tìm tiểu vương gia a. Tốt nhất là ngài ấy đi lâu chút đi.
Hoàng Bá Thiên chính thức bị hất hủi như người không được chào đón nhất Hoàng phủ. Dù đó là nhà chàng luôn nha.
___Hoàng Cung ___Tư Ca ___
Hoàng gia – Dòng họ quyền lực nhất Thiên Nam quốc. Ôi, ai bảo hoàng đế cũng họ Hoàng đâu?
Ai bảo Hoàng Bá Thiên và hoàng đế là anh em họ đâu?
Cũng ai bảo họ không phải kẻ thù đâu? Hoàng đế ghét nhất cái đứa tên Hoàng Bá Thiên!
Mà sự thù ghét sâu đậm đó bắt nguồn từ việc không đâu ra đâu. Hoàng đế có họ Hoàng, tên Ngạo Thiên.
Đấy, chạm nhau chữ \’ Thiên \’ đã thấy không ưa rồi. Ghét nhau là phải.
Người người thường nói. Chú em kiêu ngạo cái gì? Anh đây bá hơn hẳn chú em đây này?
Đứa nào nói xong câu đó đảm bảo nát cúc ngay. Đó là việc mà Hoàng Ngạo Thiên ghét nghe nhất, Hoàng Bá Thiên là sự tồn tại khó ưa nhất của hắn, thở chung một bầu không khí cũng thấy ghét nữa là.
Một công công nhỏ con quỳ rạp xuống đất, cung kính hướng về con người cao ngạo ngồi trên cao kia. \” Thưa hoàng thượng, chuyện ngài muốn đã tốt đẹp \”
Hoàng Ngạo Thiên đuôi mày hơi nhếch, dời sự chú ý của mình đến tên công công kia. \” Ổn thỏa? Ta muốn tên Hoàng Bá Thiên đó phải cách xa nàng xa nhất có thể, càng lâu càng tốt! \”
Hoàng đế nhắc đến cái tên Bá kia là ngứa cả răng, hận không thể cắn cắn tên mặt dày đó.
\” Nô tài vô năng, e rằng chỉ có thể ngăn Hoàng phu nhân tìm tiểu vương gia được một tháng thôi ạ! Người cũng hiểu, Hoàng gia tài lực hùng hậu, nô tài không qua mặt họ được bao lâu! Tiểu vương gia sớm cũng bị bắt về mất thôi! \”
\” Hừ, ngăn được bao lâu thì ngăn. Đừng để Tiểu Ái gặp được tên đó. Nhắc cũng thấy cay, tên đó tốt số mới lọt mắt Tiểu Ái. Lúc hắn về, Tiểu Ái cũng là của ta mà thôi! Hoàng Bá Thiên, ta muốn cười nhạo vào gương mặt ngươi bị cướp vợ a! \”
Tên đầu sỏ việc Hoàng Bá Thiên trốn đi dễ dàng là do hoàng đế của họ hết. Tiểu vương gia trốn thoát, lí nào Hoàng phu nhân tìm không được, chỉ do Hoàng Ngạo Thiên giở trò sau lưng thôi.
Dĩ nhiên Hoàng phu nhân cũng biết việc này. Giúp một người trốn khỏi sự truy tìm của bà, chỉ có thể là tiểu quỷ Ngạo Thiên nhúng tay vào.
____Tư Ca ____ Hoàng phủ ___
Hoàng lão gia châm trà cho vợ, khó hiểu dò hỏi \” Vợ à, giờ ta phải làm sao đây? Không thể để Tiểu Ái chờ lâu được. Với lại Phượng gia sẽ có bất mãn với ta cho xem! \”
Hoàng phu nhân thở dài \” Bá Nhi không ngốc, nó sẽ biết mọi việc là do Ngạo Thiên tiểu tử kia gây ra cả thôi. Phát hiện mọi chuyện, nó sẽ tự động trở về! \”
\” Còn nếu nó biết hết mọi việc mà vẫn cứ trốn? \”
\” Vậy thì trách nó ngu ngốc, Tiểu Ái là con dâu tốt. Sao ông lại sinh ra loại đần như nó chứ? Thà rằng sinh ra cái trứng, tôi đem luộc ăn phải bỏ tức hơn không! \”
\” Vợ à, em đừng giận. Ta cứ chờ xem nó có về không đã! Hãy tin tưởng ở con trai chúng ta chứ! Nào, ăn trứng luộc không, anh làm cho nha? \”
\” Không ăn, ăn rồi lỡ đẻ thêm một đứa đần như thằng nhóc đó nữa thì sao? Chỉ một là đủ! \”
Hoàng lão gia tin tưởng vào con mình, không hổ cho tấm lòng người cha. Chỉ hổ thẹn tên ranh con trốn biệt cả ba tháng. Khiến người cha già thân yêu ngày ngày chờ đợi ở nhà đến móc meo.
Hoàng lão gia đã sụt cân chỉ vì đặt niềm tin sai chỗ. Ầy, sai quá sai.
Còn Hoàng phu nhân, chỉ sợ chưa tăng xông là ngon lành rồi. Ba tháng này, cái chữ Hoàng Bá Thiên bị bà đem ra nhắc nhiều nhắc, rủa xả nhiều nhất.
Con bà thật rất đần, nó trốn biệt tích. Tiểu Ái ở trong Hoàng phủ khoảng thời gian này ngày càng trầm tính, Phượng gia viết thư tỏ ra bất mãn với bà vô cùng.
Cũng phải thôi. Vốn là tính chuyện kết hôn cho hai đứa, ai ngờ bà bắt con gái nhà người ta đợi đến tận ba tháng, cắn rứt quá đi.
Chuyển mùa rồi, từ hạ sang thu. Hoàng phu nhân ngắm lá vàng rơi rụng. Dứt khoát đem phóng hỏa chúng hết, trút hết nỗi căm hận mang tên Hoàng Bá Thiên lên chúng.
Khi nàng định châm lửa thì Tiểu Ái ngọt ngào của nàng đã đi đến mà chào hỏi.
\” Thật sớm nha, dì định quét sân sao? Để Tiểu Ái giúp dì một tay nhe! \”
Hoàng phu nhân cảm động vô cùng, Tiểu Ái của bà thật tốt. Ba tháng này vô cùng hiểu chuyện, nàng lúc nào cũng cười để không lộ ra vẻ thất vọng trước bà.
Người của Phượng gia mấy lần muốn đón nàng về nhưng nàng lại từ chối. Nàng chủ động muốn nán lại Hoàng phủ, chờ đợi tên ranh con kia trở về.
Nếu là cô nương khác chỉ sợ đã tức giận mà rời đi rồi. Ôi Tiểu Ái nhi, không được làm mẹ chồng con là hối tiếc đời ta. Ta muốn bo chồng để cưới con luôn cho rồi. Bá Thiên tiểu tử, con vứt nó đi.
Hoàng phu nhân độc thoại nội tâm kịch liệt, bà muốn bảo bọc Tiểu Ái thành tâm can bảo bối của mình. Sao con bé lại chọn Bá Thiên tiểu tử? Điều này sai quá sai.
Hoàng phu nhân cười lắc đầu \” Không cần đâu, ta đang luyện công mà thôi. Không thể phiền Tiểu Ái được, ý! Con mặc thế này, là muốn dạo phố sao? \”
Phượng Tiểu Ái khoác áo choàng lam giản dị. Màng che mặt dày đậm sắc, bà nhận ra ngay Tiểu Ái muốn đi đâu ngay.
\” Dạ vâng, Tiểu Ái muốn đi dạo một chút cho thông thoáng ạ! Tiểu Ái cũng muốn đi ngắm lá thu, dì muốn đi cùng Tiểu Ái không ạ? \”
\” Được nha, dì….! \”
Hoàng phu nhân chưa kịp hớn hở đã bị hạ nhân tạt gáo nước. \” Phu nhân ơi, tin lớn ….! \”
Hoàng phu nhân nhăn mặt muốn phun hỏa, hứơng ánh mắt đáng thương nhìn Tiểu Ái.
Tiểu Ái hiểu chuyện cười cười \” Tiểu Ái không làm phiền dì nữa. Tiểu Ái xin phép đi trước! \”
Hoàng phu nhân sát khí ngút trời nhìn tên vừa làm mất chuyện tốt của nàng, hận không thể nuốt gọn hắn.
Hạ nhân báo tin run sợ, quỳ gối, khoanh tay \” Phu nhân bớt giận, thuộc hạ chỉ muốn nói …. Tiểu vương gia đã trở về a! \”
\” Gì? Ở đâu? \”
\” Dạ, là ở đầu cổng thành! \”
\” Đi, xách ngựa hốt xác nó về cho ta! \”
\” Vâng! \”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!