Kế Lưu Lam
Chương 3 Chó Rượt Là Duyên Phận
Hoàng Bá Thiên mình đây có phải đa sầu đa cảm quá không nhỉ? Mình cảm giác người dân trong thành nhìn mình bằng ánh mắt nồng cháy vô cùng.
Không lẽ tiểu gia ta đi vắng ba tháng làm họ nhớ vẻ đẹp trai của ta. He he, tiểu gia thật ngầu mà.
Hoàng Bá Thiên đứng một tay chống tường, một tay vuốt mái. Vẻ mặt dương dương tự đắc vô cùng.
Nam nhân nhìn chỉ muốn bụp chết hắn, vài tên còn muốn dịp đem tiểu vương gia nạp thành thiếp luôn, ai biểu hắn có phần ẻo lả quá đâu. Nữ nhân vẫn hâm mộ hắn muôn vàn, tiểu vương gia của họ thật soái.
Lúc này, một đoàn kị binh mã tướng kéo nhau đến khói bụi nghịt trời. Hoàng Bá Thiên hạnh phúc, hận ra nha, đó là binh sĩ nhà hắn \” Mình chỉ đi ba tháng thôi mà ai cũng nhớ mình đến nôn nóng. Thậm chí còn kéo cả binh đoàn hùng hậu đến rước mình nữa. \”
Một người bước xuống ngựa, chỉa mũi kiếm về phía Hoàng Bá Thiên đang phởn tò te. Hắn trầm giọng \” Tiểu vương gia, xin thứ lỗi! Hôm nay tiểu nhân phải lấy mạng người tại đây! \”
Nghe xong mọi người trố cả mắt, Hoàng Bá Thiên càng há to mỏ mà hét \” Cái gì? \”
Mấy binh sĩ bên cạnh kéo kéo tên kia
\” Này này, chuyện gì thế? \”
\” Ông ổn chứ? Ông nhớ con cẩu cắn tiểu vương gia tên gì không? \”
Có mấy tên thấy Hoàng Bá Thiên gặp nạn mà vui toe toét, nạn nhân bị cướp ghệ hò hét kịch liệt nhất.
\” Trời cao có mắt, ông đợi ngày này rất lâu rồi! \”
Một số nạn nhân hâm mộ nữ thần
\” Hốt nó liền đê! \”
Bọn hùa \” Anh em, để chú giúp! \”
\” Tôi không đùa, là phu nhân đã ra lệnh nhặt xác tiểu vương gia về. \”
\” Ấu! \”
\” Đồ đần, ý mẫu thân của ta là lệnh ngươi đón ta về đó! \”
Vậy mà cái mặt của bọn kia nhởn nhơ như không quan tâm, chỉ phát ngôn ấn tượng
\” Thần nghĩ hốt xác là tốt nhất! Tiểu vương gia thứ lỗi, vì Tiểu Ái cô nương. \”
\” Đúng, vì Tiểu Ái cô nương! \”
Cả bọn sĩ khí tuôn trào, thật muốn vì nữ thần mà đem Bá Thiên đi ngắm gà khỏa thân và vịt trụm nước sôi.
Hoàng Bá Thiên nào chơi lại bọn điên này, tẩu vi thượng sách. Nghệ thuật đào tẩu thứ nhất, vứt bỏ vật nặng trên người, bất kể là quần áo.
Quần thì ô no, cởi không kịp, áo là lựa chọn tối ưu ngon lành cành bưởi.
Bá Thiên đúng là có chạy nhanh hơn đấy. Nhưng hỡi ơi, anh là chạy, người ta là phi ngựa, lướt te te cũng dí kịp anh mà.
Khe hẻm, đường tắt, trèo tường được Bá Thiên triệt để đem ra sử dụng. Quá ngon, quá hay, ta thoát rồi.
Hoàng Bá Thiên tia vào vườn cây nhà người ta liền. May sao, anh đã bước vào phạm vi cừu hận của chó giữ nhà, kéo theo đó là làn sóng thù hận ụp về phía mình.
Đủ thể loại chó cả, màu sắc phong phú tuỳ anh lựa chọn. Chúng như muốn nói \” Đến đây với em, đến đây ăn em đi này! \”
Ấy mà, Hoàng Bá Thiên vẫn vô tình, vẫn nạnh nùng chạy về trước, quát to.
\” Tiên sư chúng bây, ông không thích bây, đừng đuổi theo ông nữa! \”
Cún cưng vẫn hồ hởi bám theo anh rất vô tư, ôi nhìn từ xa. Bên kia cánh rừng, cảnh người và thú vật nô đùa trông thật đẹp mắt bao nhiêu.
Anh có số hút động vật \’nhỏ và hiền \’
Cạp!!!
Một phát bị táp vào chân, tiểu vương gia mặt biến hình, hú hét giai điệu nguồn rủa vang xa cả chân trời.
Cách đó không xa ____Tư Ca ___
Phượng Tiểu Ái đang ngắm lá cũng phải sửng sốt với tiếng sủa vang ùm, khuyến mãi theo đó là giai điệu ai oán của linh hồn oan khuất bị rượt và bị cắn rõ to. Chủ nhân giọng hú này phải có cái mồm to nhỉ?
\” Lục nhi, bên đó xảy ra chuyện gì vậy ? \”
Cô gái búi hai búi nhỏ bên cạnh cũng tò mò \” Để em đi thám thính! \”
Người của Phượng Tiểu Ái không hổ võ công trác tuyệt, phi vèo một cái là xong. Quay lại mặt mày cô nhóc đã méo xệch \” Tiểu thư, có người bị chó cắn kìa. Chị muốn đi xem không? \”
\” Không cần đâu, các em đi giúp người nọ đi! \”
\” Vâng, thật muốn xem bộ mặt tên ngáo cần nào để bị chó táp thế không biết?\”
Tên ngáo cần đó là chồng sắp gả của tiểu thư mấy đứa đó, thú vị không nè?
Trên trời giáng xuống ba nữ anh hùng cái thế giúp Bá Thiên qua cơn hoạn nạn, hắn cũng có hay có người giúp mình ngăn làn sóng dữ sau lưng đâu?
Cắm đầu chạy, chạy mãi. Hay ho chạy đến chỗ Phượng Tiểu Ái đang ngắm cảnh.
Hú hồn chim én nhất là khi hắn bước vào vòng bán kính 13 mét, lấy Tiểu Ái là tâm vòng tròn. Bá Thiên cách nàng chính xác 13 mét bị một đám người chặn đầu.
Bá Thiên nghiêng người ra sau, định vung quyền khiến các tên cao lâm võ lâm sững sốt mà mau thủ thế. Ai ngờ thằng chả bị vướng con chó còn dính bộ răng trên chân mình, té lộn nhào ra luôn.
Hộ vệ của Phượng Tiểu Ái lau mồ hôi thổi phào, họ cứ ngỡ tên ngu ngốc này biết võ chứ? Nhìn đáng sợ thế nào mà, giờ nhìn kĩ lại thì hắn ngố thật chứ không diễn nhỉ?
Cũng phải, một tên biết võ sẽ có bao giờ bị chó rượt chưa?
\” Á, é…. Mau mau ghị con chó ra giúp ta! \”
Bọn hộ vệ thở dài, thiện lương giúp hắn. Cái vấn đề không phải là con chó không chịu nhả, hơn cả việc đó là cái mỏ tên kia quá dẻo, lải nhải.
\” Này, ngươi ghị mạnh quá…. Ấu… Đau, nhẹ tay chút! \”
\” Không… Chân tiểu gia ta sẽ có sẹo mất, từ từ… Éc! \”
\” Đừng, phải nâng niu ta, tiểu gia sẽ mất máu! \”
Bọn hộ vệ tức giận, thằng này sao nó cứ láo thế nào ấy nhở? Mày coi bọn ông là kẻ hầu mày à? Nói chung là quá láo!
Định chung tay bem Bá Thiên một trận thì hắn lại gào, diễn vẻ đáng thương \” Các ngươi muốn làm gì ta? Ta biết ta đẹp, các ngươi đừng lộ vẻ mặt thèm muốn cơ thể tiểu gia ta như vậy? \” Để thêm chân thực, Bá Thiên đem áo kéo lộ ra bờ vai trắng nõn của hắn.
Vì trên đường trốn chạy nên anh ấy đã cởi đi bao lớp áo ngoài, chỉ còn độc mỗi cái áo mỏng còn sót. Nhìn lồ lộ gì đâu.
Hộ vệ đen mặt, bàn nhau muốn đem con sinh vật lạ này đi thủ tiêu nhanh nhất có thể, nhanh kẻo nó đẻ trứng, nguy hiểm chết loài người chứ chả đùa.
\” Ê mày, nhìn cũng ngon phết! Mần nó không? \”
\” Mặt nó lộ vẻ thèm khát tụi mình phết. Nhìn cũng dễ thương, bỏ thì uổng! \”
\” Tụi mày đui à! Con này đẹp có bằng thiếu chủ đâu? \”
\” Thiếu chủ đẹp nhất là đúng nhưng nuốt không tới đâu! \”
\” Bé này được, nó dễ xơi hơn thiếu chủ! \”
\” Thiếu chủ mà biết tụi mày nói ngài ấy như vậy thì xác định \”
Trong khi bọn người kia nói chuyện hăng say, Hoàng Bá Thiên nhăn mặt
\” Thôi đi, mấy người coi tôi là cái gì hả? Ai nói tôi sẽ hầu mấy người, vô liêm sỉ, xấu trai, dâm tặc, …!!! \”
Hộ vệ nghệch mặt, gãi đầu khó hiểu
\” Gì vậy gái??? \”
\” Hừ, còn giả bộ. Mấy người bàn nhau hãm hiếp tôi chứ gì. Tôi biết tôi đẹp, đừng mơ nữa! \” Hoàng Bá Thiên hất tóc khoe mẽ.
\” Mày bệnh đủ rồi cưng, anh chỉ muốn rủ chú mày đi hoa lâu thôi! Mày ảo tưởng sức mạnh vừa phải thôi chứ! \”
\” Mèn đét ơi, vậy hẻn? Vậy mau đi, tôi là khách ruột ở đó đấy. Thì ra là đồng nghiệp, chí cốt cả! \”
Bọn hộ vệ liếc Hoàng Bá Thiên, mặt lộ vẻ không tin cùng nghi ngờ
\” Chứ mày không phải trai bao hoa lâu hả?\”
\” Méo! Ông mày chỗ nào giống hả? \”
\” Mọi thứ! \”
\” Ư ư, bọn khốn. \” Sự đồng thanh tỉnh bơ của chúng khiến Hoàng Bá Thiên đau lòng.
Cả bọn nháo nhào đủ lâu, đặc biệt là cái loa phường của Hoàng Bá Thiên đủ rung chuyển chim chóc. Phượng Tiểu Ái tĩnh lặng ngắm cảnh cũng tiến đến chỗ họ.
\” Có chuyện gì sao mọi người? \”
Hoàng Bá Thiên tròn mắt, hắn còn ngỡ mình nghe tiếng đàn cơ đấy. Đời hắn lần đầu nghe giọng nữ nhân nào hay đến vậy? Giọng nói chạm lấy tâm hắn khẽ rung.
Hộ vệ lập tức dàn hàng đem Hoàng Bá Thiên che khuất, cũng đem tầm nhìn hắn che đi luôn. Cậu đang tò mò muốn xem mặt chủ nhân giọng nói thì mấy người này lại … Hừ!
\” Tiểu thư, không có gì đâu ạ! \”
\” Phải không, ta nghe có giọng nói lạ mà! \”
Hoàng Bá Thiên đứng lên muốn nhìn mặt nàng thì bọn hộ vệ theo đó nhón chân che hắn. Mặt tỉnh bơ giải thích
\” Là có chó con đi lạc thôi. Bọn ta đem nó tìm nhà ngay! \”
Hoàng Bá Thiên sang trái, bọn hộ vệ chạy sang trái. Phượng Tiểu Ái cười cười nhìn hành động kì lạ của họ.
\” Phải không nha, đang muốn giấu ta cái gì sao? \”
Hoàng Bá Thiên muốn mở miệng, ngay tức khắc bánh bao chặn mồm. Hắn không phục lượn sang phải thì bị ngáng chân té cái uỳnh.
Bọn hộ vệ muốn mệt vì tên chơi nhây này, quá lì. Bọn anh hiểu chú em muốn ngắm gái nhưng chú không đủ trình đâu!
\” Tiểu thư, sau lưng có vật ô uế, người không nên nhìn! Của tiểu cẩu lúc nãy để lại á! \”
Phượng Tiểu Ái cũng không làm khó họ, gật đầu tỏ vẻ hiểu. \” Chúng ta đi xem múa rối đi. Ta muốn thử! \”
Hoàng Bá Thiên cắn răng không khuất phục, cậu vô cùng giận việc bọn kia dám nói mình là …. Ấy ấy của con cẩu. Các chú cứ đợi đó.
Hoàng Bá Thiên vừa mới đem cái bánh trong miệng cắn một miếng, chưa kịp cắn luôn thì cái bánh chui tọt bà vào cổ họng luôn rồi.
Nguyên nhân nói ra mà đắng lòng, con chó kia lại táp chân hắn, con yêu quỷ đáng sợ. Nuốt hẳn cái bánh, nghẹn là không bàn cãi.
Mà Hoàng Bá Thiên nào là kẻ tầm thường, bị nghẹn mà cái mỏ vẫn ba loa bô lô lên được hết.
\” Á, mau nhả ra cho ta! \”
Phượng Tiểu Ái đem hộ vệ đẩy qua một bên. \” Cấm giấu ta, rõ ràng là có người này! \”
\” A, tiểu thư. Người không nên gần nam nhân lạ. Tiểu cẩu kia sẽ khiến ngài thụ thương mất! \”
\” Không sao đâu, anh không sao chứ? \”
Hoàng Bá Thiên dẫu nước sôi lửa bỏng, anh vẫn muốn ngắm nhìn chủ nhân giọng nói. Đây như một loại bùa vậy.
Vừa ngẩng mặt lên, pằng!!!
Tư Ca ___
Hoàng Bá Thiên chưa bao giờ gặp được đôi mắt nào đẹp đến vậy. Mắt rất to, sáng và long lanh ánh lam. Mái tóc dài, khăn lụa trên mặt nào che được sự diễm lệ của nàng đâu.
Hoàng Bá Thiên ngẩn người đến ngoác cả mồm. Mỹ nhân hắn thấy không ít, ngực với mông có vẻ còn to hơn của nàng nữa kìa.
Vậy mà hắn lại không hiểu được, cô nương này mang đến cho hắn cảm giác bị mê hoặc. Hắn là điên rồi, trước giờ mình có bao giờ để tâm quá đến một cô gái đâu. Phụ nữ là để tận hưởng và rơi vào quên lãng thôi.
Như Tiểu Cúc, Tiểu Mai, …. Các nàng được gọi là hoa khôi đấy. Hắn thấy chả gì đặc biệt cả, cũng tầm thường hệt bao ai.
Phượng Tiểu Ái như đã quen với cảnh người khác bị ngơ ngác, nàng vẫn dịu dàng hỏi lại \” Công tử, người ổn không? Ta thấy người bị cắn thảm lắm đấy! \”
\” Ấy ấy, chuyện vặt ấy mà. Ta quen rồi, quan trọng hơn là… Vị tiểu thư này, có thể biết quý danh của nàng chứ? \” Hắn tựa tay vào thân cây, phất phất cho tóc bay theo gió, mắt búng tim liên miên.
Hoàng Bá Thiên cấp tốc lấy lại hình mẫu soái ca khiến bọn hộ vệ chề môi phản đối.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!