Kế Lưu Lam
Chương 6 Cha Vợ Hiếp Bức Rể
Ma ma niềm nở nức mũi chào đón tiểu vương gia đang từ xa đi vào.
\” Ôi chao! Tiểu vương gia, lâu rồi không thấy ngài ghé thăm! Tiểu Cúc, tiểu Mai, …. Cứ ngỡ bị ngài quên rồi đứa chứ? \”
\” Ta có việc bận nên không ghé thôi. Ba tháng này, có tân hoa khôi không nhỉ? \” Hoàng Bá Thiên mắt đảo đảo khắp hoa lâu rộng mênh mông. Dù đã đến đây nhiều lần đến nỗi học thuộc mọi thứ. Nhưng thứ hắn kiếm là nàng.
\” Không hổ danh tiểu vương gia nha. Có chứ, ma ma đều để dành sẵn để tiếp đãi vương gia cả đó. \” Mama đi trước dẫn đường, cái mông lắc lắc cứ sợ theo quán tính mà rơi đi luôn ấy.
Hoàng Bá Thiên thấp thỏm lo âu, gặp lại nàng là điều tốt nhưng nếu nàng thật sự làm việc ở hoa lâu này. Hắn không biết nên làm gì kế tiếp nữa mất.
Hồng Phượng lâu này rất đặc biệt, người ở đây rất yêu nghề và là chủ động làm việc. Họ muốn thì họ tiếp khách, không muốn cũng chả ai ép cả.
Cái Hoàng Bá Thiên lo là điều này, lỡ nàng ấy muốn tiếp khách thì sao? Không thể, hắn không cho phép. Nàng tiếp khách lần nào, hắn mua lần đó, mua đến khi nàng nguyện ý thành ái thê của hắn thì thôi.
Nghĩ vẩn vơ thì hắn cũng đi đến nơi, phòng sa hoa và rất rộng lớn, tiệc rượu linh đình đã được bày sẵn ra.
Một bên là dàn hoa khôi tấu nhạc, vừa thoát tục vừa động lòng người. Chắc cũng chỉ Hoàng Bá Thiên mới được đãi ngộ tận bảy hoa khôi hầu hạ.
Ai biểu tiểu vương gia vừa giàu, vừa soái, loại còn hào phóng. Chị em nào chả thích chứ! Ai lại muốn đi hầu hạ mấy lão dâm dê, xấu xí ngoài kia nào.
\” Ôi, vương gia! Tiểu Cúc rất nhớ người nha! \” Hoa khôi váy vàng thướt tha kéo kéo cánh tay hắn.
\” Vương gia, bấy lâu người không đến thăm ta . Tiểu Đào rất cô đơn nha! \” Lại một em váy hồng khác xà đến nũng nịu ghị ghị tay hắn.
Theo sau đó là cả dàn gái đẹp vây quanh. Hoàng Bá Thiên không hề vui mà ngược lại rất khó chịu.
\” Nữ nhân, ngươi gần ta quá rồi đấy! \”
\” Ngươi đừng thân mật quá với ta Tiểu Cúc cô nương. \”
\” Xê ra nào! \”
Hoàng Bá Thiên ghét bỏ bọn mỹ nhân, hắn lạnh lùng xua như xua ruồi. Bọn mỹ nhân đau lòng nhỏ lệ.
\” Ôi, vương gia vừa nạt ta! \”
\” Vương gia ghét ta rồi! \”
\” Vương gia không cần Tiểu Anh nữa sao? \”
Hoàng Bá Thiên đếch để tâm, hắn né qua một bên \” Mama, không có hoa khôi nào mới à? Toàn khuôn mặt cũ!\”
Hỏi là thế! Chứ hắn thầm thở phào vì nàng không có ở đây!
Mama khó xử, nụ cười làm ăn nở rộ như cũ \” Có chứ! Vương gia cứ ngồi xuống làm vài chén đã nào. Tiểu Diệp là ma mới nên có phần hơi lề mề. Để ta đi gọi con bé. Vương gia cứ thông thả! \”
Mama vội vã chạy đi. Vã mồ hôi.
\” Sao hôm nay khẩu vị vương gia còn khó hầu hơn nữa nhỉ? À quên mất, ta phải đi báo tin này lại với Bạch đại nhân mới được! \”
____Tư Ca ______
\” Hừ, tiểu tử này không tốt lành gì mà! \” Bạch Tế ngồi thêu mà miệng cứ rủa.
Mama cũng gật đầu lấy lòng \” Đại nhân nói phải, vậy giờ tiểu nhân phải làm gì đây ạ? \”
\” Không cần vì chuyện riêng của ta mà làm mất mặt Hồng Phượng lâu được. Ngươi cứ hầu hạ hắn thật \’ nồng nhiệt \’ vào! Được thì trộn ít xuân dược vào rượu hắn luôn đi! Lại chuẩn bị chu đáo người ấm giường cho hắn \”
\” Vâng, tiểu nhân đi làm ngay đây ạ! \” Mama cũng bó tay, đại nhân nói không muốn chấp nhấp vậy mà muốn nàng chuốc dược tiểu vương gia. Đại nhân không hổ là đại nhân.
Bạch Tế tức phồng má, dám bỏ con gái ông rồi lại đi hoa lâu nhà ông tán gái. Nó chán sống rồi.
Ông cho nhóc mất đời trai luôn, xem vợ tương lai của mi có tha thứ cho mi không đây!
Vì trả thù cho con mình. Bạch Tế muốn phá zin Hoàng Bá Thiên.
______
Hoàng Bá Thiên vào hoa lâu cũng nhập gia tuỳ tục, vui vẻ được mỹ nhân hầu hạ rót rượu. Ừm, rượu, gái, nhạc của hoa lâu không tệ tí nào. Làm người ta mê say mà.
Hoàng Bá Thiên dù cũng có hùa theo niềm vui, hắn cũng tự có chừng mực. Lòng lo sợ cầu mong Tiểu Diệp gì đó không phải \’ Nàng \’.
Cứ bồn chồn như vậy, hắn chờ. Uống, uống, …. Và cứ uống no nê cả bụng. Hơi ngà ngà say, hắn loáng choáng rồi.
\” Vương gia, người muốn về nhà? Hay là đêm nay để chúng tỷ muội hầu hạ ngài nha! \”
\” Đúng nha vương gia, đêm nay ta thật cô đơn! \”
\” Vương gia, ta muốn ở bên người! \”
Dàn mỹ nhân khoái chí nhếch mép, họ muốn xé tem của tiểu vương gia Hoàng Bá Thiên. Ai lại không thích làm Hoàng thiếu phu nhân chứ? Vừa có tiền, quyền lực, chồng đẹp.
Họ rất muốn, kiếm cơ hội rất nhiều lần vẫn không được. Vì Hoàng Bá Thiên không muốn ngủ với họ, nay có cơ hội thì phải nắm lấy.
Mặt Hoàng Bá Thiên ửng đỏ hết cả lên, dĩ nhiên là do rượu chứ không phải \’ mâm thịt \’ trước mắt. Bị mấy cái ngực bự ép sát làm hắn vô cùng khó chịu.
Hoàng Bá Thiên đứng lên, đi mà như múa, cứ cong vẹo. \” Khốn thật, sao khó chịu thế này! Ngày thường mình uống nhiều lắm mà ta. Về nhà ngủ cho khoẻ vậy! \”
Hoàng Bá Thiên càng tăng thêm bước chân của mình. Khó chịu, nóng nực quá. Về tắm rồi ngủ, rượu ở đây công hiệu hơn trước hả trời?
Mama thấy Hoàng Bá Thiên định đi, vội ngăn cản. \” Ây dô, tiểu vương gia nha. Ngài sao lại về sớm thế? Tiểu Diệp còn chưa đến mà! \”
Hoàng Bá Thiên bị ngăn lại thì cực bức bối, hắn kéo kéo vạt áo qua một bên làm lộ bờ xương quai xanh làm bọn nữ nhân ham muốn muốn chảy nước miếng. Thật gợi cảm, thiệt đẹp mà.
Hoàng Bá Thiên cũng thật muốn xem mặt Tiểu Diệp là ai? Nhưng giờ không được, hắn sợ sẽ phi lễ nàng mất.
Tiểu vương gia dứt khoát đem túi gấm đỏ vứt vào tay Mama. Mama bị túi gấm nặng nề làm cho hoảng hốt \” Vương gia, đây là …. ! \”
Hắn thở ra một hơi nặc mùi rượu \” Tiểu Diệp cô nương là ta bao trọn đêm nay và ba ngày nữa. Lúc ta không có ở đây, không được để cô ta tiếp khách! \”
Mama khó xử cũng tỏ ra chút hớn hở cười cười \” Được vương gia để ý là phúc của Tiểu Diệp. Ngài hà cớ phải bao tận mấy ngày mà không giúp nàng đêm đỡ cô đơn. Ta chuẩn bị cho ngài một phòng với nàng được không? Đêm nay ngài hãy tận hưởng tốt! Tiểu Diệp là trinh nữ nha, hảo hưởng dụng\”
Nụ cười phát tài của Mama vô cùng nham nhở. Bán đêm đầu tiên của tân hoa khôi cho tiểu vương gia cơ mà. Không sợ lỗ mà còn hốt bạc.
Đáng tiếc là Hoàng Bá Thiên không đáp ứng. Hắn đẩy ra Mama đang cản đường hắn. Lực rất lớn khiến Mama ngã ngửa. Khi Mama hoàn hồn muốn ngăn hắn thì hắn đã biến mất tâm.
Mama cũng có ngờ đâu, Hoàng Bá Thiên từ nhỏ được cung phụng thì cứ tưởng hắn gầy yếu, hắn thế mà đã leo ra cửa sổ lầu năm và phóng xuống đất trong tình trạng say rượu hoặc xuân dược cơ đấy.
Hoàng Bá Thiên chạy gấp về nhà trong đêm tối. Hắn lựa con đường ngắn và vắng nhất để đi.
\” Hộc … ! Khó chịu thật… Cớ sao Hồng Phượng lâu lại dám chuốc dược mình chứ? Hay là mấy cô nương kia kìm lòng không đậu nữa rồi! \”
Hoàng Bá Thiên nhễ nhại mồ hôi trên mặt, gió đêm táp vào cũng không ngăn được nguồn nhiệt trong hắn.
Hắn muốn… Nữ nhân.
\” Không ổn … Đi tìm cái hồ! \” Hoàng Bá Thiên kìm lại tà môn trong đầu. Phải dập hỏa, hắn phải để thân trong sạch.
Hoàng Bá Thiên nhảy bật cao qua tường Hoàng phủ, tường cao hai mét bị hắn nhảy qua dễ dàng. Tiểu vương gia có khinh công chả tồi như dự đoán.
\” Mình nhớ có cái hồ cá cảnh gần đây! \” Hoàng Bá Thiên quẹo cua, phóng như điên về phía cái hồ.
Ùm!!!
Tiếng nước vang to, nước bắn tung toé lên cao lấp lánh tựa sao trời . Bên trong hồ, lờ mờ có một cái đình, Phượng Tiểu Ái cũng bị tiếng nước làm cho tỉnh táo trở lại.
Nàng lơ đãng có chút ngủ gật vì không gian thoáng mát trong đình cũng bị Hoàng Bá Thiên nhảy hồ cấp cho tỉnh táo luôn.
\” Có thứ gì rơi sao? \” Phượng Tiểu Ái hướng phía bờ mà đi. Vừa đi vừa theo dõi từng cơn gợn nước trên mặt hồ.
Nàng hình như chỉ phát hiện có vài chục con cá thay phiên phi lên bờ là sao nhỉ? Cá Hoàng phủ quả độc đáo hơn người, thì ra chúng thích bơi cạn.
Phượng Tiểu Ái đặt chân lên bờ, đề phòng tìm tòi khắp hồ. Hồ rất lớn, lại là ban đêm, sương mù lượn lờ, cảnh vật xa xa không quá rõ ràng.
Tốt nhất là nên né xa nơi này. Đi tìm Hồng Nhi và Lục Nhi thôi. Lỡ gặp thứ quái gở thì phiền toái.
Không đợi nàng kịp chạy đi, bàn tay chơ vơ từ trong nước lao ra kéo lấy làn váy của nàng. Phượng Tiểu Ái mặt tái nhợt biến xấu, khẽ hô thất thanh sợ hãi.
\” Buông ra a! \” Nàng muốn nhanh nhanh rút vạt váy thoát khỏi sự níu kéo của kẻ kia. Phượng Tiểu Ái không có chút vẻ hoảng loạn nào cả, cứ như đã quen dần với việc kì quái thế này.
Hoàng Bá Thiên dụng lực cũng chỉ lú được nữa người trên vắt lên bờ hồ. Phượng Tiểu Ái nhận ra được hắn, nàng có ý muốn kéo hắn lên.
\” Công tử, sao người lại ở dưới hồ vào ban đêm vậy? \” Phượng Tiểu Ái cũng có chút nghi ngờ rằng Hoàng Bá Thiên đã biết thân phận của nàng.
Lòng có chút chờ mong lẫn không muốn. Nàng quyết định dứt bỏ dây dưa cùng hắn cơ mà.
Hoàng Bá Thiên lòng nóng cồn cào, nghe được tiếng người thì hắn cũng ra vẻ tỉnh táo đáp lại \” Ta ổn …. Ngươi lui ra đi. Ta muốn ngâm nước lạnh thêm chút nữa! \”
Phượng Tiểu Ái thật cũng muốn nói \” Ngươi muốn ta lui ra thì buông tay ra đã chứ! \” Dĩ nhiên nàng cũng định nói thế, chỉ là …
Hoàng Bá Thiên nhếch mỏ rên, tay mò mò vào váy tóm được cổ chân nhỏ xinh của nàng. Phượng Tiểu Ái bị nhân vô lễ đến đỏ mặt, có ai dám từng chạm quá nàng đâu. Tên này muốn giở trò xấu sao?
\” Ư…. Khó chịu, nóng …. Ưm, mình cầm được khối băng nè, dễ chịu thật! \”
Phượng Tiểu Ái không biết cách đối phó với kẻ say xỉn ra sao cả. Không thể bỏ mặc được, phải tìm người giúp thôi.
Nàng định đem tay hắn ghị ra khỏi chân mình thì lại bị cỗ lực to lớn đẩy ngã ra sau. Hoàng Bá Thiên dứt khoát bước lên bờ, mắt thâm thúy nhìn nữ nhân ngã rạp dưới cỏ, nàng càng lệ hơn khi gò má ửng hồng hồng, rất đáng yêu.
Trăng không quá sáng, thần trí không định, nhưng Hoàng Bá Thiên rõ ràng biết được rằng hắn muốn nữ nhân trước mặt này. Nữ nhân hắn muốn tìm nhất, muốn bắt nàng về làm thê của hắn.
Hoàng Bá Thiên cởi cởi áo từng lớp, Phượng Tiểu Ái sợ sệt cũng có chút ngại ngùng hô \” Ngươi định làm gì? Không được phi lễ với ta. Đừng đến gần ta! \”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!