Kế Lưu Lam
Chương 7 Hình Như Gần Nhận Ra
Hoàng Bá Thiên nửa tỉnh nửa mê trả lời \” Ngươi đừng động đậy. Ta phơi đồ cái đã, mặc áo ướt để ngủ thật khó chịu! \”
Phượng Tiểu Ái nghiêng đầu suy nghĩ, cái tình huống kì lạ gì đây nhỉ?
Hoàng Bá Thiên tí ta tí tởn xà lại gần nàng khiến Phượng Tiểu Ái đề phòng hơi lùi ra xa. Hoàng Bá Thiên nào chịu thua, ngay lập tức kéo Phượng Tiểu Ái trở lại và nhào vào lòng nàng.
\” Ngươi làm gì? Buông ta ra! \” Phượng Tiểu Ái đánh vào cái tay dám ôm chầm eo nàng, giận đỏ mặt. Nhân này muốn nhục nhã nàng sao?
Hoàng Bá Thiên mắt rực lửa ham muốn cũng nặn ra vẻ đáng thương. \” Nương tử, nàng không cần ta sao? \”
\” Đồ sâu rượu, không biết xấu hổ. \”
\” Nương tử, ta khó chịu. Nàng giúp ta đi! \”
Hoàng Bá Thiên đặt đầu lên đùi nàng cọ cọ như trẻ nhỏ làm nũng. \” Nương tử, ta thật khó chịu. Ngươi hát ta nghe đi.\”
\” Xấu hổ, ngươi quả không biết xấu hổ là gì mà? \” Phượng Tiểu Ái dùng lực muốn đẩy cái tên sắc lang khỏi mình. Khổ nỗi đẩy mãi không được.
\” Ta thật khó chịu … !\” Hoàng Bá Thiên thêm đáng thương kéo tay nàng đặt lên bụng hắn.
Phượng Tiểu Ái giật nẩy rút tay ra. \” Ngươi đã ăn uống gì kì lạ sao? Bụng thật nóng! \”
\” Không có, chỉ uống ít xuân dược thôi mà! Vậy mà lại nóng đến thế này! \” Hoàng Bá Thiên tỉnh bơ đáp lại khiến nàng như ngốc đi.
\” Ngươi gạt người! Có ai uống xuân dược lại đủ tỉnh táo và vô sỉ như ngươi! \”
Phượng Tiểu Ái bực tức khẽ tát lên cái tay đang làm loạn gần ngực cô. Hoàng Bá Thiên bị đau nên hết giở trò dâm tặc.
\” Vi phu thật cần nương tử làm giải dược nha. Hai ta đi ngủ chung đi được không? \”
Không biết do Hoàng Bá Thiên thật muốn \’ngủ chung \’ hay do giọng hắn tràn mùi ám muội nữa. Khiến Phượng Tiểu Ái tức nổ mắt.
\” Ta cứ nghĩ ngươi sẽ khác, ai ngờ ngươi cũng xấu xa hệt như bọn người kia. Ta không muốn nói chuyện với ngươi nữa, ngươi cút … ! \”
\” Ta muốn gối đầu trên đùi nàng ngủ. Hát cho ta nha, nương tử vừa thơm vừa mềm, dễ chịu! \” Hoàng Bá Thiên vừa nói xong ngáy khe khẽ đều đều hơi thở.
Không khí thoáng mát dễ chịu, không biết vì sao hắn vừa ngủ vừa giật người, lại nhiễm mồ hôi thắm đẫm áo.
Phượng Tiểu Ái ngại ngùng có chút trách lầm hắn. Hoàng Bá Thiên là nam nhân tốt đấy, có ai bị xuân dược thôi thúc, cộng thêm ở gần một vị mỹ nhân mà nhịn được như hắn không?
Hắn kêu nàng hát cho hắn nghe, ấy thế mà chưa kịp hát thì hắn đã ngủ rồi. Nam nhân này thật tình hơi trẻ con nhỉ, có hơi ngốc.
Nàng xoa xoa mái tóc rối xù của hắn, cũng như muốn theo hắn tận hưởng giấc ngủ ngon.
Cánh hoa đêm rơi lả tả sắc hồng đỏ rực rỡ. Tia trăng le lói chiếu rọi đôi tiên đồng ngọc lữ dưới gốc cây.
______Tư Ca ______
Có chút mát lạnh, lại có chút ướt trên mặt. Hoàng Bá Thiên hơi vỗ trán, hắn muốn nhớ lại chuyện gì đã xảy ra với cậu ngày hôm qua.
Hình như cậu vô tình được gặp lại tiên nữ lòng mình. Cậu lột áo, ôi không, không lẽ cậu lỡ múa thoát y trước mặt cô ấy. Mình uống rượu vào cũng không thú tính đến mức đó chứ?
À, may mà không có múa. Hú vía, mềm mềm nhỉ?
Hoàng Bá Thiên mơ màng sờ cái thứ làm loạn trên người mình, nó hơi mềm.
Mềm, quen nhỉ. Hình như hôm qua mình lỡ tay chạm nhầm ngực tiên nữ. Thiệt mềm, sờ thiệt sướng.
Mình ngủ quên trên đùi tiên nữ, vậy là mình ngủ cùng tiên nữ. Vậy cái ẩm ướt trên mặt là, tiên nữ hôn mình.
Hoàng Bá Thiên phấn khởi hẳn ra, hắn nhanh chóng đánh bay cơn choáng đầu. Vui mừng mở mắt và sau đó. Không có sâu đó.
\” Á…..!!! \”
Tiếng kêu đứt ruột mới như sóng vỗ bên tai. Thị vệ và nô tì cấp tốc phi vào.
\” Tiểu vương gia, ngài có việc gì không ạ? \”
Hoàng Bá Thiên sau rèm ngủ đã từ trên giường lăn tận xuống gầm giường. Hắn nhức nhối kêu \” Là ai? Ai đã đem … Con cẩu này vào phòng ta vậy hả? \”
Hoàng Bá Thiên đau khổ nói thành tiếng, lệ nhòa tuôn đôi khoé mi. Tay hắn kéo con cẩu sống chết cứ đòi nhào vào mình, mắt nó còn có hình tim kìa, sợ quá.
\” Vương gia, là … Phu nhân bảo nô tài để trong phòng vương gia đấy ạ. Cũng tại vương gia đem nó về nuôi mà. \”
\” Đều là dối trá, tiên nữ không có mà lại lồi ra con sinh vật gớm chó thế này! Ta không cam tâm! \” Hoàng Bá Thiên đau đớn, nội tâm tổn thương ôm miệng che giấu tiếng khóc. Không hổ danh soái ca, anh như muốn nói, hôm nay tôi buồn.
Bị con cẩu này cưỡng hôn suýt nữa cưỡng hiếp. Còn đâu thanh bạch của hắn.
Hạ nhân chấm nước mắt muốn nói lại thôi \” Con đó là chó thì phải xấu chó chứ! \”
\” Sao ta lại ở đây? Cô nương đêm qua ở cùng ta đâu? \”
\” Cái gì? Đêm qua nhóc say ngất ngửa là do đi chơi với gái nhỉ? Gan hùm lắm! \”
Hoàng phu nhân mắt thét ra được lửa nhìn con mình. Hoàng Bá Thiên nép sâu dưới gầm giường cắn móng tay không muốn chui ra. Kì này toi rồi.
______Tư Ca _____
Phượng Tiểu Ái vẽ tranh, tay cầm cọ dừng nét. Uyển chuyển đặt xuống.
\” Thế nào rồi Tiểu Lục? \”
Bóng người vừa nhảy vòng chạm vào tóc Phượng Tiểu Ái chuyên nghiệp chảy tóc.
\” Tiểu thư, người đã đoán đúng! Đêm qua Hoàng Bá Thiên tiểu vương gia có đến Hồng Phượng lâu chúng ta uống rượu. Bạch gia chủ vì thế mới chuốc dược Tiểu vương gia! \”
Phượng Tiểu Ái bặm môi bất đắc dĩ. Phụ thân là đùa quá rồi. Hủy thanh bạch tiểu vương gia gây bất hòa gia tộc thì sao?
Mà phụ thân làm thế cũng vì thương nàng cả. Xem ra phải nhanh cắt đứt mọi liên quan đến Hoàng Bá Thiên thôi.
\” Tiểu Lục, em đã thu gọn hành lí xong chưa? \”
\” Dạ rồi ạ, tiểu thư! Hoàng phu nhân và Hoàng lão gia đang ở phòng khách. Người muốn chào họ lần cuối chứ ạ? \”
\” Ừm, chuẩn bị cẩn thận tí. Chúng ta tiến cung nên chú ý cẩn mật! \”
_____Tư Ca ______
\” Mệt mỏi thật mà. Lớn rồi cứ để phải nói, phải dạy từng thứ! \”
\” Mẹ, người cứ mắng mãi thì ta sẽ trễ giờ mừng thọ bà nội mất! \”
Hoàng Bá Thiên bị phạt quỳ, kịp dừng cơn giảng kinh phật của mẹ mình.
\” Hừ, coi như mày may nha con! Đi thay áo lẹ đi, cả người toàn mùi rượu! \”
Hoàng Bá Thiên bị mẹ dùng ánh mắt kì thị thì tiu nghỉu. Con là con của mẹ mà.
\” Ngốc đần tiểu Bá Thiên, tới dịp được diện kiến Tiểu Ái thì đừng hối hận nha con! \” Hoàng phu nhân chẹp miệng.
\” Tối ai đưa nó về nhà thế? \”
\” Dạ… Thần không biết ạ. Hình như là ngài ấy tự mò về. Giữa đêm nghe được tiếng khò của ngài ấy thì thần mới biết thôi ạ! \”
\” Ờm! \”
__________
Hậu cung mỹ nhân giai lệ, phải là các cô thiếu nữ trẻ trung, xinh tươi , đầy sức sống. Ấy thế mà cô nào cô nấy tự nhốt mình trong phòng, hết thay bộ này lại lùa sang bộ khác.
Mặt mày vẽ son trát phấn như biếm họa khuôn mặt đi.
\” Không được, chọn màu son khác! \”
\” Trang sức không đủ lộng lẫy! Đổi! \”
\” Phấn không đủ sáng, chọn màu trắng hơn nữa! \”
Cung nữ hì hục gian khổ để chìu theo ý chủ tử.
\” Không được, ta phải đẹp hơn nữa. Vì đánh bại nha đầu Phượng Tiểu Ái kia. Ta phải đẹp nhất! \”
_________
\” Mẫu thân, chúng ta chưa khởi hành sao? \” Hoàng Bá Thiên mà nghiêm túc thì chỉ có thể nói là ngọc thụ lâm phong, khí chất phảng phất vô cùng cao quý, không nhiễm chút bụi trần. Đúng là người hoàng tộc có khác.
Xoạt!!!
Hắn phe phẩy cánh quạt đề chữ đúng với hình tượng thường ngày luôn \’ Anh Đây Đẹp Nhất \’.
Vâng, anh ấy thật tỉnh. Tự tin là điều cần thiết trong cuộc sống mà.
\” Gấp cái gì? Đã đến giờ đâu? Đợi xíu nữa coi! \”
\” Người muốn đợi ai thế? \”
\”Là Tiểu Ái, nàng cùng chúng ta vào cung mà!\”
\” Hả? À, không được ta chọn làm thê nên định nhân cơ hội này muốn làm phi chứ gì? Chậc, dã tâm gớm! \”
Bốp!!!
\” Xàm xí, gia tộc người ta đủ giàu đủ cường đó ranh con. Hoàng thượng có van xin lạy lụt chưa chắc con bé đồng ý nữa kìa! \”
\” Đau quá, con chỉ đùa thôi mà! \”
\” Hừ, liệu hồn giữ mồm giữ miệng với người ta đi! Ý, kiệu con bé đến rồi. Mau mau, ta cũng lên kiệu tiến cung thôi! \”
Phượng gia một kiệu, Hoàng gia một kiệu. Hai kiệu cứ thế song song nhau.
Hoàng phu nhân tám chuyện qua rèm cửa nhỏ của kiệu.
\” Tiểu Ái thật xinh! Bọn nam nhân phải tung hô vì con nha! \”
Bà khen rồi ngừng một cái, nhìn khinh thường con trai mình lại nói tiếp.
Hoàng Bá Thiên cũng có chút khó chịu khi mẹ cứ dè bỉu mình và đi khen người khác. Khen cái gì, mốt con đưa con dâu về cho mẹ khen đã đời không ngớt.
Cô ta đẹp thì đã sao? Vợ con vẫn đẹp hơn nhiều.
Hoàng Bá Thiên cứ dóc tổ, rèm lụa lòa xòa che có thấy được gì đâu mà so ai đẹp hơn. Nãy giờ hắn còn chả để tâm nhìn qua kiệu Phượng gia nữa kìa.
Phượng Tiểu Ái cũng nhỏ giọng thỏ thẻ với phu nhân, Hoàng Bá Thiên nhận thấy giọng có chút quen thuộc cũng không làm rõ được.
Xịt, khốn khiếp! Cớ sao lại có rèm lụa che chắn a. Ta muốn nhìn xem mặt Tiểu Ái cô nương gì đó!
Hoàng Bá Thiên định thò mặt ra tung rèm kiệu người ta luôn rồi đó chứ! Cũng kịp là Hoàng phu nhân tọng quyên cứ vô đầu cậu.
\” Làm gì thế ranh con? \”
\” Con muốn xem mặt cô nương trong kiệu! \”
\” Sắp vào tới cung rồi. Ráng nhịn đi, lúc đó nhìn từ trên xuống dưới luôn để cho mày biết thế nào là nuối tiếc! \”
Hoàng Bá Thiên nghe xong thì hốt hoảng, lòng bồn chồn ngồi một chỗ không yên. Mắt cứ nhìn qua kiệu bên không rời, lâu lâu gió phất chỉ làm hắn thấy được mái tóc người nọ khiến hắn tức chết đi mà.
Lúc này, hộ vệ hoàng cung dẫn hướng tách hai kiệu về hai phía khác nhau. Hoàng Bá Thiên như bị tạt nước vào mặt, trầm giọng nói \” Làm gì? Lại tách hai kiệu ra hai hướng? \”
\” Bẩm tiểu vương gia, là Thái Thượng Hoàng Hậu muốn gặp riêng Phượng Tiểu Ái tiểu thư trước ạ! \”
\” Vậy mà lại không gọi cả con trai của mình, mẫu hậu thật nhẫn tâm. \”Hoàng lão gia tủi thân sà lại cạnh vợ yêu mong được an ủi.
\” Lão già mau tránh ra, Bá Nhi. Con nghĩ sao? \”
\” Chỉ có thể là trò do tên nhóc Ngạo Thiên bày ra thôi. Lý nào Hoàng tổ mẫu không muốn gặp nhà ta! Con đi chơi xa ba tháng cũng không đến nỗi bị bà cạch mặt luôn chứ ha? \”
Hoàng Bá Thiên nói chuyện mông lung như một trò đùa. Hoàng phu nhân thở dài, con bà giả ngu sao? Ngày xưa nó thông minh lắm mà ta.
Hoàng Bá Thiên ngừng cười , tĩnh lặng cho thấy sự nghiêm túc thật sự của hắn \” Mẫu thân, con có điều muốn hỏi. Ngạo Thiên thích Tiểu Ái cô nương sao? \”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!