Kế Lưu Lam - Chương 8 Cung Đấu Nội Bộ Gia Đình
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Kế Lưu Lam


Chương 8 Cung Đấu Nội Bộ Gia Đình


\” Dĩ nhiên, Tiểu Ái xinh đẹp lại tài giỏi. Người thích con bé hệt sao trên trời! \” Hoàng phu nhân đắc ý khoe khoang.

\” Lỡ ngày mưa hay buổi sáng thì sao? \” Hoàng Bá Thiên như không nhận ra tầm quan trọng của cô nói.

\” Bớt lương lẹo đi, không bà giết mi bây giờ! \”

\” Con xin lỗi! \”

\” Vương gia, vương phi, tiểu vương gia! Kiệu đã đến nơi rồi ạ! \”

\” Được! \”

Hoàng Bá Thiên mở rèm kiệu ra trước, biểu cảm như thay đổi cả lên. Là cao ngạo, là lãnh diễm, là …. Mê hoặc.

Hắn là Hoàng Bá Thiên tiểu vương gia, cháu trai Thái hậu. Con trai Thừa Tướng và quận chúa Dung Lan, có thể nói hắn có vai vế đầy kiêu ngạo, hoàng đế hắn còn chả nể mặt giùm.

\” Ai như cậu em trai quý báu của ta thì phải. Được hoàng đế tự mình đón tiếp khiến người anh này phải cảm động! \”

Hoàng Ngạo Thiên cảm thấy cái lời khen này ngứa tai ghê gớm. Gì mà em trai với chả anh trai? Tên chết bầm này cố tình trêu ghẹo mình à.

Nghĩ là thế, làm lại là khác. Hoàng Ngạo Thiên cho ra vẻ mặt hết sức thân thiện \” Biểu ca chê cười rồi. Người một nhà cả mà, chào hỏi nhau là điều nên làm! Mà ở chốn cung nghiêm, theo luật lệ thì nên gọi ta một tiếng hoàng đế kẻo chúng quần thần dị nghị! \”

Hoàng Ngạo Thiên xưng hô từ \’biểu ca \’ mà sởn cả da gà. Lòng khinh miệt phun phun. Hắn vừa kêu tên Hoàng Bá Thiên kia là biểu ca, tởm quá!

\” Đều là người nhà, tên nào lại dị nghị thế chứ? Đệ cứ gọi ta biểu ca đi, càng thêm trao dồi tình huynh đệ! \” Hoàng Bá Thiên cố tình không hiểu lời Hoàng Ngạo Thiên. Mặt dày muốn dồn con người ta vào đường cùng.

Hoàng Ngạo Thiên muốn chửi thề một tiếng. Tên này vẫn đáng ghét như ngày nào. Đợi đi, đợi ta cướp đi Tiểu Ái thì ngươi đừng có khóc nhá. Lúc đó ta sẽ cười thật to vào cái bản mặt dán đầy \’bánh tráng\’ của ngươi.

Hoàng Ngạo Thiên nghĩ đến kế hoạch trả thù xa xôi thì nén nỗi tức giận vào lòng. Lại tiếp tục diễn vai huynh đệ \” Ta cũng nghĩ thế! Xưng hô vai vế thật gò bó, cứ gọi thẳng là huynh đệ cho gần gũi! \”

Hoàng Bá Thiên cười ha ha, Hoàng Ngạo Thiên cười ha ha. Cả hai ngoài mặt thì cười, bên trong thầm muốn nôn mửa với diễn xuất của bên kia.
Diễn sâu lắm!

\” Vậy ta sẽ gọi đệ như hồi bé! Tiểu Tiểu Ngạo, ôi kỉ niệm lại tràn về! \” Hoàng Bá Thiên vẻ cảm động ngước mặt ngắm hoa lá.

Khung cảnh thật cảm động và gợi tình vô cùng nếu hắn không nén nhịn cười đến đỏ mặt. Còn Hoàng Ngạo Thiên nghe được biệt danh Bá Thiên gọi mình mà tức muốn nổ phổi.

Tiểu công công như cảm nhận được phía sau hoàng đế sẽ bốc hỏa bất cứ lúc nào mất.

Hai vị phụ huynh đứng ở một bên nhìn con mình chiếm thượng phong mà gật đầu.

\” Hoàng đế là đấng anh minh, có biết bao quan thần đang đợi ngài bên trong. Ngài không nên vì vài người mà bỏ mặc hết không tiếp. Việc ở đây cứ để cho ai gia! \”

Y phục lả lướt đỏ thắm, trâm cài tinh xảo. Tư thái lại trầm lại bổng. Người phụ nữ đầy uy nghiêm có vẻ mẫu mực coi trọng phép tắc này. Chắc chỉ có thể là Thái hậu mà thôi.

Thái hậu và hoàng đế có nét tương đồng lớn luôn. Mà giống nhất là nét kiêu ngạo của họ, bề trên không xem ai ra gì. Cũng chính điều này làm cho Thái hậu năm xưa bị Tiên Đế trầm mê lại chán ghét.

Có cái sự thật rất ư to lớn. Đó là,…

Hoàng Ngạo Thiên lễ phép chào đôi phu thê Hoàng phu nhân rồi lượn đi mất. Mỗi lần gặp Hoàng Bá Thiên là bị ức chế ứ chịu nổi.

Hoàng phu nhân và Thái hậu nhìn nhau như loé cả tia điện trong đêm. Hoàng Bá Thiên và Hoàng lão gia đứng một lên vẻ bất lực.

\” Tỷ tỷ, lâu rồi không thấy tỷ tiến cung. Muội cứ ngỡ tỷ quên mất Thái Thượng Hoàng Hậu rồi chứ? Là bậc con dâu mà tỷ mau quên đạo hiếu kính như vậy sao? Muội cảm thấy đau lòng thay cho người! \”

Thái hậu a ô che miệng bằng vạt áo thêu chỉ tuyến kim sắc. Có vẻ cười đểu.

Hoàng phu nhân nào là hiền \” Muội cứ trách lầm tỷ. Phu thê nhà chúng ta chỉ bận chuẩn bị hôn sự cho Bá Thiên thôi mà, bọn tỷ định bàn xong rồi mới báo cho mẹ biết đó chứ? Sao qua miệng muội lại cay nghiệt như thế chứ? Là do muội vốn không thích tỷ sao? \”

\” Ngươi….! \”

Thái hậu nghiến răng phía sau vạt áo. Ả này muốn khoe phu thê hai người họ hạnh phúc cỡ nào sao, quả đáng ghét.

Hồi xa xưa, Thái hậu từng là vị mỹ nhân Thiên Nam quốc, Mộ Dung Hi Tuyết. Bà ấy mến mộ Nhị hoàng tử Hoàng Nhạc Ân – cha Hoàng Bá Thiên đã lâu. Từng có ý muốn gả cho ông ấy, ngờ đâu người bà yêu lại cưới cô gái khác làm vợ.

Hỏi nhiều cũng biết là quận chúa Nguyệt Mị Nhan. Và không biết từ bao giờ họ thành tử địch của nhau. Mối thù từ mẹ truyền sang con.

\” Tỷ tỷ cứ nghĩ xấu muội! Là do muội quan tâm tỷ mà. Muội chỉ muốn nhìn mặt cô dâu nhỏ của tỷ thôi! Tỷ không muốn cho muội nhìn sao? Tỷ muốn giấu kĩ cho đến hôn lễ hay là cô nương nhà người ta không muốn gả vào nhà tỷ nha? \” Thái hậu Mộ Dung Hi Tuyết mắt hếch có vẻ đắc ý.

Nguyệt Mị Nhan bị nói trúng nỗi đau bấy lâu nay, sắc mặt đen lại, cười kinh dị mà đến Hoàng Bá Thiên đứng ở xa cũng chợt run người một cái.

\” A! Muội để ý đến nhà tỷ quá nhỉ! Phu thê tỷ thật cảm động về lòng tốt của muội vô cùng. Nhưng thay vì quan tâm chuyện nhà tỷ thì muội nên để tâm đến chuyện hậu cung đi thì hơn. Hoàng đế tuyển phi tần cũng được hai năm rồi mà chưa một tin vui! Sao ra Ngạo Thiên tiểu tử phương diện kia không đủ nhỉ? Cần tỷ chỉ cho một bài thuốc tốt không nào? \”

Nguyệt Mị Nhan càng nói càng cười kinh dị hơn cả trước. Hoàng lão gia Hoàng Nhạc Ân như bị si tình, nhìn vợ mình mà hâm mộ vô cùng. Vợ ông cãi lộn là thiên tài nha.

Mộ Dung Hi Tuyết nghe con mình bị sỉ nhục phương diện nam nhân mà cay đắng. Sỉ nhục được cả hoàng đế và Thái hậu chắc chỉ có cái gia đình nhà này.

\” Thái tử thì chỉ có hoàng hậu của thằng bé mới có tư cách hoài thai. Đợi tin vui của muội nay mai nhé! \”

\” Ta còn sợ không có ngày đó á! \”

Công công và thái giám nhận ra Thái hậu bị lép vế nên vội giải nguy cho người.
\” Thái hậu, bá quan văn võ đã đến đông đủ. Ta cũng nên vào trong thôi ạ! \”

\” Được! Vậy ngươi mau dẫn vương gia và mọi người đến chỗ ngồi đi nào! \”

Thái hậu lấy lại tư thái cao quý xoay người rời bước. Tay bà thầm nắm chặt, miệng lẩm nhẩm mắng không ngừng.

\” Đợi đó bà già đáng ghét. Ngạo Thiên mà cướp đi Phượng Tiểu Ái xong thì ta sẽ cười vào mặt bà! \”

Hoàng Bá Thiên nhạy cảm nhận ra mùi mờ ám từ câu nói của Thái hậu. Trước giờ hắn không chấp nhặt mấy chuyện nhỏ của nữ giới.

\” Ngạo Thiên chọn ai làm hoàng hậu rồi à? \”

\” Cha không biết vụ này!\”

\” Coi bản mặt kia làm mẹ ngứa cả mắt! Hứ! \”

Hoàng Bá Thiên xoa xoa cằm, hắn có linh cảm không mấy tốt đẹp về chuyện này.

________Tư Ca ______

Cả cung của Thái Thượng Hoàng Hậu đều được chạm trổ từ gỗ quý hiếm. Công trình vĩ đại khang trang khiến ai kinh bị kinh sợ.

Mùi hương khói phả vào trong gió hòa lẫn với hương gỗ càng khiến tinh thần người thanh tỉnh và sảng khoái.
Phượng Tiểu Ái cảm thấy não bộ căng thẳng đêm qua được thư thái không ít.

\” Phượng tiểu thư, người đã đến! Xin mời người vào, Thái Thượng Hoàng Hậu đang đợi người ở trong! \” Cung nữ canh ngoài cửa nghiêm trang cúi người ra thế mời.

Phượng Tiểu Ái gật đầu, nàng cũng có chút hồi hộp trong lòng. Thái Thượng Hoàng Hậu khi không gọi nàng đến hẳn là có việc.

Phải đi qua mấy khúc quanh quằn quèo, phía xa vườn hoa trong đêm lấp lánh tia sáng. Đom đóm vây quanh làm khung cảnh rõ nét vô cùng.

Thái Thượng Hoàng Hậu đang tận hưởng niềm vui việc tưới hoa trong đêm. Phượng Tiểu Ái không dám tự ý chen ngang làm phiền, nàng chỉ đứng phía sau bà một khoảng nhất định để chờ.

\” Tiểu Ái đến rồi đó à? Mau lại đây cho ta nhìn cái nào! \”

Phượng Tiểu Ái cũng thuận theo mà bước lại gần bà. Nàng đoan trang cúi \” Thái Thượng Hoàng Hậu, không biết người gọi tiểu nữ đến có việc gì ạ? \”

Công công nhận lấy bình nước tưới hoa đem đi, Thái Thượng Hoàng Hậu thân thiện nhìn nàng \” Đúng là có chuyện. Là việc của Bá Nhi! \”

Thái Thượng Hoàng Hậu hơi đánh giá biểu tình của Tiểu Ái một chút nhưng qua nhiên không tìm ra được thứ gì khác thường.

Phượng Tiểu Ái cũng không quá bất ngờ vì nàng biết trước chuyện này rồi. Quá dễ đoán khi Thái Thượng Hoàng Hậu muốn triệu gọi nàng hỏi riêng. Việc Phượng gia và Hoàng gia định tổ chức hôn lễ là việc lớn, ai cũng coi trọng.

Ai ngờ đùng cái không cưới nữa. Thái Thượng Hoàng Hậu chắc cũng muốn cứu vãn việc này đây.

\” Ai gia là biết Bá Nhi ngoan cố nên con hãy tha lỗi cho nó nhé ! Đứa trẻ đó từ bé thông minh hơn người nên nó rất không mấy hứng thú việc hoàng tộc nơi ngươi lừa ta gạt này ! Ai gia cứ ngỡ đối tượng là con thì nó sẽ suy nghĩ lại nhưng ngờ đâu hôn sự lại không thành! \”

\” Tiểu Ái không trách vương gia! Vương gia là người tốt, hôn nhân không tình yêu là thứ ngài ấy không muốn a! \”

Thái Thượng Hoàng Hậu thở dài một cái, lại cầm lấy tay Phượng Tiểu Ái.
\” Hoàng gia và Phượng gia không lẽ cứ thế mà lỡ mối nhân duyên này! Tiểu Ái, con có nghĩ đến việc làm bậc mẫu nghi thiên hạ không? Với tư chất của con, danh vị đó vốn nên dành cho con! \”

Phượng Tiểu Ái cảm thấy không thoải mái, mẫu nghi thiên hạ. Thứ đó có sức hút đấy nhưng nàng chả hứng thú. Hôn sự đã là giới hạn cuối cùng nàng thỏa hiệp, Phượng Tiểu Ái nàng không hứng thú với mấy thứ hào nhoáng rắc rối.

Quả nhiên Thái Thượng Hoàng Hậu vẫn có ý muốn tác hợp nàng cho người khác. Nàng không muốn, Hoàng Bá Thiên sẽ là người duy nhất nàng chấp thuận. Tuy nhiên phải thế nào để từ chối khôn khéo mà không làm suy yếu tình cảm của hai gia tộc đây.

\” Thái Thượng Hoàng Hậu, đội ơn lòng tốt của người. Hoàng đế là đấng anh minh trác tuyệt người người ngưỡng mộ, thế nhưng Tiểu Ái không thể! \”

\” Vì sao? Ngạo Thiên chỗ nào làm phật ý con sao? Cứ nói ra, ai gia làm chủ cho con! \”

\” Dạ không ạ, là do Tiểu Ái cả. Tiểu Ái chỉ dành nỗi lòng của mình với mỗi Hoàng Bá Thiên vương gia mà thôi. Tiểu Ái thật sự …. Không dễ dàng chứa đựng thêm được ai khác một cách nhanh chóng! \” Phượng Tiểu Ái mắt hơi chớp chớp lóng lánh làn nước, như vẻ đau khổ của một thiếu nữ thất tình.

Thái Thượng Hoàng Hậu cũng hiểu cho nàng, không ép nữa \” Ai gia hiểu được nỗi lòng của con. Được rồi, ai gia sẽ không gây khó dễ con nữa! Con đó, mỹ nhân mỹ miều thế này sẽ nhanh chóng tìm được người tốt hơn thằng cháu ai gia thôi. Con mau quên thằng nhóc đó đi! \”

Phượng Tiểu Ái diễn nhập tâm, hơi ngập ngừng gật đầu, vẫn tỏ vẻ lụy tình.

\” Tiểu Ái nghe lời người dạy ạ! \”

\” Được rồi, ta đi dự tiệc thôi. Biết đâu con vừa mắt được ai đó thì sao? Muốn ai cứ nói cho ai gia, ai gia sẽ bảo bọc con! \”

\” Tạ ơn Thái Thượng Hoàng Hậu quan tâm. Tiểu Ái thật vui mừng! \”

\” Đừng khách sáo quá! Ta coi con như con cháu trong nhà cả thôi! \”

Phượng Tiểu Ái cảm thấy nhẹ bẫng người vì vừa khôn khéo thoát một kiếp. Nàng chả thích giả bộ thế này tí nào, thật mệt mỏi, sống trong cung suốt đời phải diễn thế này thì thà ở nhà làm gái ế còn hơn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN