Kẻ Nhắc Tuồng - Chương 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
164


Kẻ Nhắc Tuồng


Chương 21


Gia đình Kobashi – ông bố, bà mẹ và hai người con, một cậu bé mười lăm và một cô bé mười hai – sống trong khu biệt thự Capo Alto sang trọng. Sáu mươi hécta đầy cây xanh, với hồ bơi, sân quần ngựa, sân golf và một nhà sinh hoạt cộng đồng dành riêng cho chủ nhân của bốn mươi tòa biệt thự trong khu. Một bến đỗ cho những người giàu có, gồm chủ yếu là các bác sĩ chuyên khoa, kiến trúc sư và luật sư.

Một bức tường cao hai mét được khéo léo ngụy trang bằng một hàng giậu là thứ ngăn cách thiên đường nhỏ ấy với phần còn lại của thế giới. Một dịch vụ bảo vệ hai bốn trên hai bốn. Hệ thống bảy mươi camera an ninh giám sát toàn bộ chu vi khu vực và một đội cảnh sát tư bảo đảm an ninh cho toàn bộ dân cư.

Kobashi là nha sĩ. Thu nhập cao, sở hữu một chiếc Maserati và một chiếc Mercedes trong gara, một ngôi nhà nghỉ trên núi, một chiếc thuyền buồm, cùng một bộ sưu tập rượu vang đáng ghen tỵ trong hầm. Vợ ông quán xuyến việc nuôi nấng hai đứa con và trang trí nhà cửa với những món hàng độc và cực đắt.

– Họ đi nghỉ ở vùng nhiệt đới từ ba tuần nay và vừa về tối hôm qua. – Stern thông báo khi Goran và Mila đến nơi. – Nguyên nhân của chuyến nghỉ mát là vụ mất tích của các bé gái. Con gái họ cũng tầm tuổi các nạn nhân, nên họ quyết định cho người làm tạm nghỉ và cả nhà đi đổi gió một thời gian.

– Hiện tại họ đang ở đâu?

– Ở khách sạn. Chúng tôi đưa họ đến đó vì lý do an ninh. Bà vợ đã phải cần đến hai viên Valium. Có thể nói là họ đang bị chấn động mạnh.

Câu cuối của Stern cũng là để chuẩn bị tinh thần cho họ trước những gì sắp nhìn thấy.

Căn biệt thự không còn là một ngôi nhà nữa, mà từ nay đã trở thành “hiện trường điều tra mới”. Nó đã bị chăng dây bảo vệ xung quanh để cách ly với những người hàng xóm đang kéo đến xem chuyện gì đã xảy ra.

– Ít ra thì báo chí cũng sẽ không thể vào tận đây. – Goran nhận xét.

Họ băng qua thảm cỏ nằm giữa ngôi biệt thự và con đường. Khu vườn được chăm sóc rất kỹ, các loại cây hàn đới tuyệt đẹp vươn lên từ những chậu đất mà vào mùa hè, bà Kobashi tự tay trồng các loại hoa hồng để đem đi thi đấu của mình.

Một cảnh sát viên đứng chặn cửa, chỉ cho những người được phép vào nhà qua cửa. Krepp và Chang đã tiến hành làm việc cùng với nhóm của mỗi người. Khi Goran và Mila tiến đến ngưỡng cửa, họ gặp thanh tra Roche đang bước ra ngoài.

– Hai người không hình dung nổi đâu… – Ông thanh tra nói với khuôn mặt tái mét, tay rịt chiếc khăn mùi soa trên miệng. – Vụ này càng lúc càng ghê rợn. Chỉ mong sao chúng ta có thể tránh được cuộc thảm sát này… Vì lòng kính Chúa, chúng nó chỉ là những đứa bé gái thôi mà! – Ông nói thêm với một sự phẫn nộ thật sự. – Chưa hết, dân cư khu này đã bắt đầu kêu ca về sự hiện diện của chúng ta và gây sức ép lên những mối quan hệ chính trị họ có để đuổi chúng ta đi ngay cho khuất mắt! Ông có hiểu không đấy? Tôi phải gọi cho một lão nghị sĩ chết rấp để trấn an lão rằng chúng ta sẽ làm nhanh hết sức!

Mila quét mắt nhìn qua đám đông dân cư đang tụ tập phía trước ngôi biệt thự. Đây là thiên đường riêng tư của họ, và họ coi các điều tra viên như những kẻ xâm phạm.

Tuy nhiên, bỗng đâu một lỗ thông xuống địa ngục đã mở ra trong một góc của cái thiên đường ấy.

Stern đưa cho cô hũ đựng bột long não để bôi vào lỗ mũi. Mila hoàn tất nghi thức trình diện xác chết bằng việc mang bao giày và xỏ găng tay cao su. Viên cảnh sát đứng trước cửa dịch sang bên để họ bước qua.

Trên lối đi vẫn còn mấy chiếc va li du lịch và các túi đồ lưu niệm. Chuyến bay đưa gia đình Kobashi từ miền nhiệt đới về với cái lạnh tháng Hai hạ cánh lúc mười giờ đêm. Sau đó họ vội vã về nhà để quay lại với những sở thích quen thuộc và sự tiện nghi của nơi mà từ giờ sẽ không bao giờ còn như trước nữa.

Các gia nhân đến ngày mai mới quay lại làm việc, nên họ là những người đầu tiên bước qua ngưỡng cửa.

Mùi hôi thối tràn ngập trong không khí.

– Đây là mùi mà gia đình Kobashi đã ngửi thấy khi mở cửa. – Goran nói ngay.

Trong một thoáng, họ tự hỏi đó là mùi gì, Mila nghĩ bụng. Rồi họ bật đèn…

Trong gian phòng khách rộng lớn, các kỹ thuật viên của đội cảnh sát khoa học và đội pháp y đang phối hợp hành động một cách nhịp nhàng, như thể được điều khiển bởi một biên đạo múa vô hình. Mặt sàn lát đá cẩm thạch quý lạnh lùng phản chiếu ánh sáng của những ngọn đèn halogen. Nhiều đồ nội thất hiện đại được phối hợp với các món đồ cổ. Ba chiếc trường kỷ bằng da mềm màu khói tạo thành một hình vuông, phía trước một lò sưởi đồ sộ bằng đá hồng.

Trên chiếc tràng kỷ chính giữa là thi thể của bé gái thứ ba đang ngồi.

Đôi mắt cô bé đang mở – hai đốm màu xanh lơ. Và cô bé đang nhìn họ.

Cái nhìn đăm đăm ấy là dấu ấn con người cuối cùng còn sót lại trên gương mặt biến dạng. Quá trình phân hủy đã bước vào giai đoạn muộn. Cánh tay trái bị mất khiến cho cô bé có dáng ngồi nghiêng tựa như có thể ngã sang một bên vào bất cứ lúc nào. Nhưng cô bé vẫn đang ngồi.

Cô bé mặc một chiếc váy ngắn có những bông hoa xanh. Đường cắt và các mũi khâu cho thấy nó được làm bằng tay, có lẽ là may đo riêng. Mila cũng nhận thấy các mũi móc trên đôi vớ trắng và chiếc thắt lưng bằng satanh được gắn vào phần eo bằng một cái khóa khảm xà cừ.

Cô bé phục sức như một con búp bê. Một con búp bê hỏng.

Mila không thể nhìn cô bé lâu hơn vài giây. Cô cụp mắt xuống và nhận ra tấm thảm tơ đặt trước tràng kỷ. Nó được trang trí bằng những đóa hồng Ba Tư và các vân sóng nhiều màu. Cô có cảm giác như chúng đang chuyển động. Cô tập trung nhìn kỹ hơn.

Tấm thảm đang bị bao phủ hoàn toàn bởi những con côn trùng nhỏ xíu đang bò lúc nhúc.

Mila bất giác đưa tay lên bóp vết thương nơi vai. Những người xung quanh có thể nghĩ nó đang hành cô, nhưng thật ra là ngược lại.

Như thường lệ, cô tìm điểm tựa ở sự đau đớn.

Nó không kéo dài, nhưng nó cho cô sức lực để làm một nhân chứng kỹ lưỡng trước cảnh tượng kinh tởm kia. Cô thôi bóp vết thương khi đã đủ đau và nghe thấy bác sĩ Chang nói với giáo sư Goran:

– Đây là ấu trùng của loài Sarcophaga carnaria. Chu trình sinh lý của chúng khá nhanh nếu ở trong điều kiện nhiệt độ cao. Chúng rất háu ăn.

Mila biết Chang đang nói đến cái gì, vì nhiều vụ mất tích thường kết thúc với việc phát hiện ra xác chết. Cần phải tiến hành cả quy trình nhận dạng lẫn xác định thời điểm chết. Có nhiều loại côn trùng khác nhau tham gia vào những giai đoạn tiếp nối sau cái chết, nhất là khi tử thi bị để lộ thiên. Người ta gọi chúng là “hệ động vật ăn xác chết” và được chia làm tám nhóm. Mỗi nhóm ứng với một giai đoạn của sự biến đổi mà vật chất hữu cơ trải qua sau khi chết. Do đó, tùy vào loài động vật hiện hữu, người ta có thể truy ngược ra thời điểm chết.

Sarcophaga carnaria là một loài ruồi đẻ con, chắc là thuộc vào nhóm thứ hai, vì Mila nghe bác sĩ pháp y cho biết thêm rằng tử thi chắc chắn đã ở đây được ít nhất một tuần.

– Albert đã có đầy đủ thời gian để hành động trong khi gia chủ đi nghỉ mát. Nhưng còn một điều mà tôi không thể giải thích được. – Chang nói. – Làm thế nào gã đưa được cái xác đến đây, trong khi bảy mươi camera và ba chục bảo vệ giám sát khu này cả ngày lẫn đêm?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN