Kế Phụ - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
327


Kế Phụ


Chương 14


Điền Vũ Mặc ngủ thẳng một giấc tới tối rồi mới tỉnh lại, nhìn bên ngoài đèn đường rực rỡ, trong phòng ánh sáng mờ mờ. Mà Nghiêm Ký Hạo không biết từ lúc nào đã ngồi bên cạnh hắn, đang cười híp mắt nhìn hắn.

Đột nhiên thấy Nghiêm Ký Hạo, Điền Vũ Mặc sợ hết hồn, Nghiêm Ký Hạo ôn nhu mỉm cười: “Tỉnh rồi hả! Ngủ có ngon không?”

Điền Vũ Mặc ngẩn người nhìn y, sửng sốt trong chốc lát mới lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng gật đầu một cái. Bộ dạng vừa rồi của mình nhất định rất ngốc, nhưng mới mở mắt ra đột nhiên thấy y. Hắn không bị hù chết mới lạ!

Y muốn đưa tay ra sờ đầu con riêng nhưng lập tức bị hắn tránh né. Trong mắt y hiện lên vẻ thất vọng, bất đắc dĩ cười nói: “Chớ khẩn trương, tôi chỉ muốn hỏi em có đói hay không thôi.”

Điền Vũ Mặc vừa định mở miệng, y đã giành nói trước: “Không cần hỏi cũng biết, cả ngày nay em không ăn gì, nhất định đã đói lắm rồi! Tôi lập tức kêu đầu bếp chuẩn bị vài món Pháp ngon nhất của nhà hàng đến cho em thưởng thức!” Y biết con riêng tính tình bướng bỉnh, nếu chờ hắn trả lời, hắn nhất định sẽ lắc đầu nói không đói bụng.

Điền Vũ Mặc muốn cự tuyệt, nhưng y đã gọi điện căn dặn đầu bếp mất rồi! Ðiền Vũ Mặc chỉ có thể mím môi. Vừa cho roi lại vừa cho đường sao? Hắn mới không cần ăn thứ đồ này nọ của y, vô luận y đối với mình tốt cỡ nào, ngụy trang ôn nhu đến đâu đi chăng nữa hắn cũng sẽ không mắc lừa. Hắn vĩnh viễn sẽ không quên đằng sau khuôn mặt ôn nhu, tươi cười kia thật ra là ẩn giấu một bộ mặt ma quỷ, *** tà, tàn bạo.

Nhận được điện thoại của đại lão bản*, đầu bếp Pháp vội vàng phát huy hai trăm phần trăm tài nấu nướng. Hi vọng đại lão bản ăn xong có thể hài lòng tăng lương cho mình. Hắn cũng biết phần ăn này không phải là chuẩn bị cho Nghiêm Ký Hạo. Nhưng chỉ cần Điền Vũ Mặc nói ăn ngon, so với Nghiêm Ký Hạo càng hữu dụng hơn, mình càng có cơ hội được tăng lương (*= ông chủ lớn)

Món gan ngỗng vỗ béo** rất nhanh liền được mang lên, Nghiêm Ký Hạo cầm khay bạc tinh xảo muốn đút con riêng ăn, tuy nhiên lại bị con riêng cự tuyệt (**: món gan ngỗng vỗ béo tên tiếng pháp gọi là foie gras)

“Tiểu Mặc, không muốn ba ba đút con sao!” Mặc dù mọi chuyện diễn ra trong dự liệu nhưng Nghiêm Ký Hạo không nhịn được, vẻ mặt đưa đám, cố gắng mỉm cười khẩn cầu. Y thật muốn đối tốt hơn với đứa nhỏ này một chút, yêu thương hắn, sủng nịch hắn, nhưng đứa nhỏ này vẫn không chịu cho y cơ hội!

“Tôi có tay, tự ăn được!” Điền Vũ Mặc kiên quyết lắc đầu. Hắn không còn là con nít nữa, sao có thể để cho người ta đút cơ chứ. Thật quá mất mặt! Hơn nữa cho dù chết cũng không để tên ác ma kia đút mình ăn. Thật kinh tởm muốn chết, hơn nữa….lại rất mập mờ!

“Em có sức tự ăn một mình sao?” Nghiêm Ký Hạo không chịu từ bỏ.

Điền Vũ Mặc không nói gì, chỉ trực tiếp đoạt lấy khay bạc trong tay y. May mắn thuốc của y rất hữu dụng, thân thể hắn đã khá hơn rất nhiều, tay đã có thể động được.

Điền Vũ Mặc nhìn mùi thơm ngào ngạt bốc lên từ món gan ngỗng. Cả ngày chưa ăn gì, tay chân bủn rủn, bụng kêu ọt ọt.

Nghe bụng Điền Vũ Mặc biểu tình, Nghiêm Ký Hạo lập tức cười ha ha, một chút mặt mũi cũng không chừa cho con riêng.

“Tôi không ăn!” Điền Vũ Mặc mắc cở, mặt đỏ bừng, thẹn quá hóa giận, đem cái mâm trả lại cho y.

“Thật xin lỗi! Nhanh ăn đi! Tôi đảm bảo không bao giờ….cười em nữa!” Y vội vàng nói xin lỗi, ngoài miệng mặc dù nói không cười, nhưng trong mắt chứa đầy ý cười.

“Tôi nói không ăn là không ăn!” Điền Vũ Mặc quật cường lắc đầu, hắn thà chết đói cũng không thèm ăn đồ ăn của y, lại còn bị y cười.

“Tại sao? Em không phải đói bụng sao! Tôi thật sẽ không cười em nữa, tôi thề! Em ăn nhanh đi! Cẩn thận kẻo gan ngỗng bị lạnh sẽ không ngon nữa!” Y cau mày, đứa nhỏ này thật không dễ chọc mà, mới vậy mà đã giận rồi! Nhưng vẻ mặt tức giận của hắn thật đáng yêu, làm người ta muốn hôn một cái quá. Nhưng hiện tại không phải dịp tốt, nếu không hắn lại giận, đến lúc đó càng không chịu ăn nữa! Mặc dù rất muốn trêu chọc hắn, muốn thấy vẻ mặt tức giận của hắn nhưng mình cũng không muốn Tiểu Mặc chết đói!

Điền Vũ Mặc nhìn vẻ mặt thề son sắt của y, lại nhìn món gan ngỗng mê người trong tay y. Bàn tay trong chăn sờ sờ lên bụng, do dự một hồi rồi sau đó vươn tay ra đón lấy khay bạc trong tay y.

Điền Vũ Mặc thật sự quá đói rồi, nhìn món gan ngỗng vỗ béo bốc khói nghi ngút trong tay y, hắn thật sự không có cách nào kháng cự. Vốn định thà chết đói cũng không thèm ăn, nhưng món ngon bày ra trước mặt rất nhanh liền làm ý chí của hắn biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi đâu. Hắn biết mình thật tệ, một chút cốt khí cũng không có. Nhưng hắn rất rất đói! Buổi sáng đã không ăn điểm tâm, lại còn bị y dày vò không nhân tính, cơm trưa cũng chưa ăn. Hiện tại hắn thật đói sắp chết rồi!

Điền Vũ Mặc cắt miếng gan ngỗng ra, đút vào miệng. Lập tức hai mắt tỏa sáng, ăn thật ngon! Thật sự là quá ngon! Hắn từ bé tới giờ chưa từng ăn qua món nào ngon đến như thế!

“Ăn ngon không? Thế thì ăn nhiều một chút! Ăn xong còn có món tráng miệng ngọt! Món tráng miệng của quán tôi cũng rất nổi tiếng. Tôi đã cho người chuẩn bị, chờ em ăn xong sẽ lập tức bưng lên!” Nghiêm Ký Hạo mỉm cười ôn nhu, đáy mắt tràn ngập cưng chiều, tỉ mỉ giúp con riêng cắt nhỏ miếng gan ngỗng ra để con riêng dễ dàng hưởng thụ.

Điền Vũ Mặc gật đầu, bị thức ăn ngon mê hoặc tạm thời quên hết oán hận với y. Mùi vị ngọt lịm của gan ngỗng tan chảy trong miệng. Bởi vì ăn quá nhanh nên trên miệng cũng dính tèm lem.

Thấy tướng ăn khả ái của con riêng, nụ cười trên mặt y càng lúc càng đậm, thiếu chút nữa không nhịn được cười lớn tiếng. Nhưng sợ lần này chọc giận con riêng, làm hắn tức giận không ăn nữa thì khổ. Y vẫn là cố gắng nhẫn nhịn.

“Ăn chậm một chút, không ai tranh với em đâu. Nhìn em kìa, miệng dính tèm lem!” Y lấy khăn tay ra, trìu mến lau miệng cho con riêng.

“Không cần! Tôi tự mình lau!” Điền Vũ Mặc lúc này mới để ý miệng mình dính đầy nước sốt, vô cùng xấu hổ vội vàng giựt khăn tay trong tay y lau sạch sẽ. Nhìn vẻ mặt cười cười của y làm hắn hận không thể lập tức tìm một cái động chui vào.

“Em thật đáng yêu!” Y thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, kìm lòng không đậu liền chồm lên ôm hắn, cúi xuống hôn lên đôi môi ngọt ngào của hắn.

“Ngô… Ngô ngô… Buông!” Điền Vũ Mặc sửng sốt, nhưng rất nhanh liền lấy lại tinh thần. Dùng sức đẩy y ra, tức giận trừng y một cái: “Ông làm gì vậy?” Y thật không hổ danh là cầm thú, làm mình một chút cũng không thể buông lỏng. Mình thật sơ ý quá, dễ dàng bị món ngon hấp dẫn để một lần nữa rơi vào bẫy rập của y!

“Thật xin lỗi! Bởi vì em quá khả ái, quá mê người làm tôi kìm lòng không đặng!” Nhìn khuôn mặt ảo não của con riêng, y mỉm cười bất đắc dĩ. Ai, nguy rồi! Y không khống chế được bản thân, hôn tiểu yêu tinh động lòng người này. Làm tiểu bảo bối khả ái tức giận!

“Tôi không ăn nữa! Tôi phải về!” Điền Vũ Mặc quả nhiên thẹn quá hóa giận, cắn môi, tức giận đặt mâm lên bàn. Hoàn toàn quên mất vết thương trên người, kéo chăn muốn bước xuống giường.

“Tiểu Mặc, em làm gì vậy?” Trên người em vết thương còn chưa tốt!” Y vội vàng lo lắng kêu lên, đứng dậy muốn ngăn cản hắn.

“A ──” nhưng đã không kịp nữa rồi. Điền Vũ Mặc liền kêu lớn thảm thiết, quay về giường. Mặc dù vết thương trên người đã khá hơn rất nhiều rồi nhưng nếu cử động mạnh thân thể sẽ phi thường đau.

“Tiểu Mặc, em không sao chứ?” Y đau lòng hỏi, muốn xem xem Điền Vũ Mặc có bị thương hay không, vẻ mặt tràn ngập lo lắng.

“Tránh ra, không cần ông lo! Tôi phải về nhà, quần áo tôi đâu rồi? Trả quần áo lại cho tôi!” Điền Vũ Mặc hất tay y ra, kết quả đau thiếu chút nữa phải kêu lên, cau mày phẫn hận quát. Hắn quật cường nhịn cơn đau đớn xuống, lần nữa cố bò xuống giường tìm kiếm quần áo.

“Tiểu Mặc, đừng như vậy! Chờ em ăn xong tôi sẽ chở em về. Cho dù em không muốn ăn gan ngỗng nữa thì còn có món tráng miệng ngọt.” Y bắt được hắn, bế hắn quay trở về giường, dụ dỗ nói. Muốn một lần nữa dùng thức ăn ngon hấp dẫn hắn. Đứa nhỏ này sao lại bướng bỉnh như thế a, sao lại không ngoan hiền như mẹ hắn!

“Buông! Tôi cái gì cũng không muốn ăn. Tôi phải về nhà! Ông để quần áo của tôi đâu rồi? Nhanh trả lại cho tôi!” Điền Vũ Mặc không quan tâm thân thể đau nhức, giãy dụa kịch liệt, quyết tâm muốn lập tức về nhà. Thức ăn ngon so với sự xấu hổ đến cùng cực của Điền Vũ Mặc lúc này, đã không còn bất cứ lực hấp dẫn nào cả.

“Tốt! Em đừng lộn xộn nữa, cẩn thận vết thương bên dưới lại tét ra. Tôi sẽ lập tức đưa em về nhà và gọi người mang quần áo của em tới đây ngay!” Thấy Điền Vũ Mặc đau đến xanh cả mặt, y hoảng sợ vội vàng đồng ý. Bởi vì buổi sáng kịch liệt hoang ái nên quần áo của Điền Vũ Mặc vừa bẩn vừa nhăn, đã bị y ném vào thùng rác.

Nghe thấy vậy, Điền Vũ Mặc cuối cùng cũng ngừng giãy dụa, biết điều một chút nằm trên giường, cắn răng thật chặt. Đau quá! Phía dưới giống như y nói, vết thương chắc đã bị rách ra. Làm hắn đau muốn chết!

Cũng tại tên khốn kiếp này làm hại! Điền Vũ Mặc oán hận trừng mắt nhìn y. Lần này bị y hại thảm đến vậy, chắc thấy mình bị thương mất mặt y cao hứng lắm. Đúng là đồ bại hoại!

Y sợ Điền Vũ Mặc tiếp tục càn quấy nên vội vàng gọi điện thoại kêu người mang quần áo và vớ mới tới đây.

Điền Vũ Mặc nhận được quần áo, lập tức muốn đi thay nhưng y lại ở chỗ này cảm thấy thật không tốt. Không thể làm gì khác hơn là mặt ửng hồng nhìn y nói: “Tôi muốn thay quần áo, ông quay đầu sang chỗ khác đi.”

“Vật nhỏ, còn xấu hổ cái gì nữa chứ! Có chỗ nào của em mà tôi chưa xem qua đâu. Bây giờ còn sợ bị tôi nhìn!” Y thấy vẻ mặt thẹn thùng của con riêng thật nhịn không được muốn cắn một cái.

“Ông…ông không biết xấu hổ!” Vốn mặt đã ửng hồng, lúc này càng thêm đỏ hơn. Điền Vũ Mặc tức giận chu môi, bộ dáng kia thật khả ái nói không nên lời.

“Em dám mắng ba ba không biết xấu hổ? Em thử nói xem ba ba không biết xấu hổ chỗ nào!” Y cười xấu xa. Mặc dù y biết hiện tại cũng không thể chọc con riêng tức giận nhưng nhìn thấy vẻ mặt khả ái của hắn làm mình không nhịn được muốn trêu chọc hắn.

“Ông…tôi không thèm nói với ông!” Điền Vũ Mặc giận đến toàn thân phát run, ngón tay run run chỉ y mắng. Chợt xoay người đi không thèm để ý tới y, nghiến răng nghiến lợi kéo chăn che kín thân thể, nằm trong chăn thay quần áo. Thật ghê tởm! Trên đời sao lại có tên đáng ghét đến thế. Thật đáng ghét mà!

Y thấy vẻ mặt tức giận của con riêng, vừa hối hận vừa nhịn không được buồn cười. Thật là một bảo bối khả ái, đứa trẻ dễ thương như thế sao mình có thể không thích, không điên lên vì hắn được cơ chứ!

Nằm trong chăn mặc quần áo thật là khó xoay chuyển mà, Điền Vũ Mặc mất rất nhiều sức lực, thật lâu mới mặc xong. Sau khi mặc quần áo xong, Điền Vũ Mặc cũng không thèm nhìn y đến một cái liền quay xuống giường rời đi.

“Tiểu Mặc, tôi ôm em đi!” Y vội vàng bước tới, cười híp mắt lấy lòng nói, muốn vươn tay ra ôm hắn.

“Không cần, tôi có chân, tự đi được!” Điền Vũ Mặc đương nhiên là lập tức cự tuyệt, đẩy tay y ra, vịn vào vách tường, khổ sở lê từng bước một.

“Em không muốn tôi ôm em vậy để tôi đỡ em có được không?” Nhìn thấy hắn căn bản không bước nổi nhưng vẫn còn cậy mạnh. Y thật vô cùng bất đắc dĩ mà, một lần nữa vươn tay ra muốn dìu nhưng lại bị hắn cự tuyệt.

“Không cần….” Điền Vũ Mặc còn chưa nói hết lời đã bị y bế lên.

“Em không muốn tôi đỡ, vậy để tôi bế em là được rồi!” Ánh mắt tràn ngập ý cười nhìn ánh mắt phẫn nộ của con riêng.

“Thả tôi xuống, biến thái! Tôi không cần ông bế, thả tôi xuống nhanh lên!” Điền Vũ Mặc nằm trong ***g ngực rắn chắc của y loạn đánh, chết sống cũng không chịu cho y ôm.

“Ngoan một chút! Không được phép nháo nữa, chẳng lẽ em muốn bị chế giễu?” Y liếc mắt, thật không có cách với hắn nữa mà. Gương mặt tuấn tú lộ vẻ uy hiếp nói.

Điền Vũ Mặc lúc này mới phát hiện khách trong khách sạn đang tò mò nhìn chòng chọc vào bọn họ. Hắn mắc cỡ dúi mặt vào ***g ngực của y, dùng sức cọ vào ngực y giống như một chú mèo con. Xong rồi, kỳ này là mặt mũi vứt xuống biển Thái Bình Dương luôn rồi, hắn cũng chả còn mặt mũi gặp ai nữa! Cũng là y làm hại, tại sao y lại không ngừng làm mình mắt thể diện? Y quả thật là khắc tinh của mình!

Nghiêm Ký Hạo bế Điền Vũ Mặc tới thang máy dành riêng cho tổng tài. Nhân viên đứng trước thang máy thấy Nghiêm Ký Hạo lập tức cúi đầu chào, vội vàng mở cửa thang máy cho bọn họ vào trong. Đồng thời vẻ mặt tò mò đánh giá Điền Vũ Mặc nằm trong ***g ngực Nghiêm Ký Hạo, đoán già đoán non thân phận của Điền Vũ Mặc.

Chờ đến lúc vào thang máy, thấy cửa thang máy đóng lại Điền Vũ Mặc mới nới lỏng tinh thần từ trong ***g ngực Nghiêm Ký Hạo thò đầu ra. Xấu hổ đến không thể xấu hổ hơn, “bây giờ không có ai, nhanh thả tôi xuống!” Điền Vũ Mặc nhìn y, xấu hổ ra lệnh.

“Tại sao lại muốn tôi thả em xuống, em không thích ba ba ôm sao? Chẳng lẽ là bởi vì em xấu hổ?” Y lắc đầu, cười xấu xa nói.

“Tôi không có!” Điền Vũ Mặc lập tức hét lớn, mặt càng đỏ hơn.

“Nếu như không có vậy thì biết điều một chút để tôi ôm! Em có biết ngoại trừ em ra tất cả phụ nữ đều khao khát được tôi ôm các nàng giống thế này” Y kề miệng sát lỗ tai hắn, mập mờ thổi một hơi, cười tà nói: “Bởi vì giống như bế công chúa!”

“Đừng so sánh tôi với những người đàn bà kia, tôi cũng không phải là nữ sinh! Tôi càng không phải là cái gì công chúa!” Điền Vũ Mặc tức giận quát, lỗ tai hồng tới độ tưởng chừng có thể bốc cháy. Lỗ tai bị y thổi là chỗ nhạy cảm, hơn nữa thật nhột. Trong lòng nảy sinh một loại cảm giác thật kỳ quái.

“Ai nói em không phải là nữ sinh. Có thứ gì nữ sinh có mà em lại không có đâu! Em chính là tiểu công chúa của ba ba, ba ba yêu tiểu công chúa nhất trên đời!” y thâm tình nhìn hắn, ánh mắt mị hoặc đến chết người.

Ghét nhất là bị nói giống nữ sinh, Điền Vũ Mặc định mắng y nhưng khi thấy y nhìn mình bằng ánh mắt tràn ngập nhu tình, chẳng biết sao một câu hắn cũng không thốt nên lời. Trái tim giống như bị khống chế, đập ‘bang bang bang’ cuồng loạn. Ánh mắt y giống như hai thỏi nam châm hút cạn linh hồn hắn làm hắn không có cách nào dời mắt đi chỗ khác được.

Đúng lúc này, cửa thang máy đột nhiên mở ra, bọn họ đã đến bãi đậu xe. Thang máy là trực tiếp đi từ tầng cao nhất của khách sạn đến xuống tầng hầm đậu xe.

Điền Vũ Mặc lúc này mới lấy lại tinh thần, phát hiện mình thế nhưng lại đối với cha kế, người mình hận nhất đỏ mặt, tim đập nhanh. Đối với cha kế lại sinh ra cảm giác rung động, mắc cỡ chết đi được, bối rối nhìn y nói: “Đến rồi, chúng ta đi nhanh đi!”

Y khẽ cười, ôm hắn từ trong tháng máy đến chỗ đậu xe.

Ngồi lên xe, nhìn không gian chật hẹp quen thuộc, Điền Vũ Mặc lại nhớ đến mọi chuyện phát sinh trên xe lúc sáng nay. Khuôn mặt nhỏ nhắn đang mắc cỡ hồng hồng, trong nháy mắt liền trở nên tái nhợt vô cùng. Cặp mắt xinh đẹp giống như hắc thủy tinh trở nên ảm đạm, tăm tối. Thống khổ và phiền não lại quay trở về tiếp tục cắn xé tâm hồn nhỏ bé.

Tại chỗ này, hắn bị cha kế cường bạo một lần rồi lại một lần. Ngay trên ghế hắn đang ngồi, hay là nói dưới thân cha kế mà cầu hoan, rên rĩ giống như một đồ đĩ đê tiện, thét chói tai khi đạt tới cao trào. Toàn thân hắn hoàn toàn bị ô uế, tấm thân dơ bẩn, vô sỉ này thế nhưng lại muốn về nhà?

Về nhà? Hắn còn mặt mũi nào để về nhà, đối mặt với người mẹ luôn quan tâm, thương yêu, nổ lực hết mình để bảo vệ, nuôi nấng hắn?! Hắn thật điên rồi mới có ý nghĩ muốn về nhà!

Điền Vũ Mặc muốn kêu y dừng xe lại. Hắn không muốn về nhà! Nhưng cuối cùng Điền Vũ Mặc vẫn nhịn lại. Nếu kêu y dừng xe, không quay về nữa, y tuyệt đối sẽ không cho phép. Y vĩnh viễn cũng không thể hiểu sự thống khổ của hắn!

Trong lúc lái xe, Nghiêm Ký Hạo không phát hiện nét mặt thống khổ của con riêng. Đối với y và Điền Vũ Mặc cái xe này có ý nghĩa rất lớn. Trong lúc này hai người bọn họ giống như đang hồi tưởng lại rất nhiều chuyện. Trong khi chiếc xe này chỉ gợi lại hồi ức thống khổ của Điền Vũ Mặc thì chiếc xe chỉ để lại cho y những khoảng khắc hạnh phúc, đáng nhớ. Y vĩnh viễn cũng không bao giờ quên lần đầu trân quý giữa mình và bảo bối là tiến hành trong chiếc xe này. Ngay tại đây, y đã tiến vào thân thể yếu ớt, mềm mại không xương của con riêng, thỏa mãn niềm khao khát đã lâu. Trên xe này, lần đầu tiên con riêng nói với hắn “Tôi yêu baba”, sung sướng nằm dưới thân mình hét chói tai, mở rộng chân khẩn cầu mình chơi hắn!

Nhớ lại khoảng khắc ân ái với con riêng trên xe, nhớ lại dáng vẻ *** mị động lòng người kia, Nghiêm Ký Hạo liền trở nên phấn khởi. Mỗi một tế bào trong cơ thể y bởi vì đoạn hồi ức *** loạn mà bốc cháy. Tiểu huynh đệ lúc sáng sớm trong cơ thể mềm mại, mê hồn của con riêng đã xuyên qua vô số lần, bây giờ lại bắt đầu ngóc đầu dậy.

Bởi vì dục vọng hồi phục mà y trở nên vô cùng kích động lái xe rất nhanh. Dọc đường đi cả hai người đều có tâm sự nên không ai nói câu nào.

Đôi điều về gan ngỗng vỗ béo:

Đây là món đặc sản của Pháp làm từ gan ngỗng hoặc gan vịt Ngỗng được nuôi bằng cách bị buộc nhồi nhét ăn uống hạt bắp khô quá mức để có bộ gan to. Gan ngỗng béo được chế biến thành món pa tê.

Món gan béo là một trong những tinh hoa ẩm thực của Pháp trên thế giới. Món này rất béo và có vị khác với gan ngỗng vịt thông thường. Các tổ chức bảo vệ quyền động vật xem việc sản xuất món gan này là tàn nhẫn do cách thức buộc vịt, ngỗng ăn và ảnh hưởng xấu lên sức khỏe vịt, ngỗng do có bộ gan quá cỡ. Ở Hoa Kỳ (​http:​/​​/​vi.wikipedia.org​/​wiki​/​Hoa_K%E1%BB%B3″ o “Hoa Kỳ​) và nhiều quốc gia khác, việc sản xuất gan béo là bất hợp pháp.

Ở Pháp, lễ Noel và đầu năm là lúc người dân tiêu thụ Gan béo nhiều nhất. Gan béo có thể ăn cùng với bánh mì nướng, và có thể đi chung với một dạng mức ngọt như mức trái sung, hoặc trái pomme (táo) áp chảo, và thường thì đi chung với các loại rượu trắng ngọt (vin blanc liquoreux) như rượu Sauternes.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN