Kế Phụ
Chương 15
Y chạy rất nhanh, bọn họ liền rất mau trở về nhà. Lúc này Điền Vũ Mặc mới phát hiện màn đêm đã buông xuống. Bầu trời âm u cũng giống như trái tim của hắn!
Y xuống xe giúp Điền Vũ Mặc mở cửa, muốn ôm hắn ra ngoài nhưng lại bị hắn cự tuyệt.
“Tôi tự đi, cẩn thận coi chừng mẹ nghi ngờ!” Điền Vũ Mặc thống khổ nói, nhịn cơn đau xuống, gượng gạo bước xuống xe.
“Em có thể đi sao?” Y chần chờ một chút rồi thu tay về, không yên tâm hỏi. Mặc dù y không sợ bị thê tử phát hiện ra chuyện giữa bọn họ, thậm chí trong lòng còn mong muốn thê tử nhanh hoài nghi bọn họ, như vậy y có thể làm rõ chuyện giữa hắn và Tiểu Mặc với nàng. Nhưng y biết rõ nếu mình làm như vậy…Tiểu Mặc nhất định sẽ điên mất, thậm chí còn có thể tìm đến cái chết! Giống như hôm nay, nhớ tới chuyện con riêng có ý đồ nhảy lầu tự tử lưng y liền đổ mồ hôi lạnh. Y tuyệt không thể để cho chuyện như thế phát sinh một lần nữa, xem ra mình phải nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề thê tử!
Điền Vũ Mặc gật đầu, cố hết sức đi tới căn nhà cao cấp phía trước. Nhìn thân thể gầy yếu nhưng cố gắng chống đỡ, Nghiêm Ký Hạo bất đắc dĩ thở dài một tiếng sau đó vội vàng đuổi theo.
Điền Nhược Vân đang trong bếp chuẩn bị bữa tối vừa nghe thấy tiếng mở cửa biết không phải là lão công thì cũng là con yêu trở về, khóe môi nhếch lên, kéo tạp dề lau lau tay sau đó chạy ra ngoài đón.
Ngoài dự liệu của Điền Nhược Vân, nàng thế nhưng lại thấy con trai và chồng cùng về với nhau, tò mò tiến lên mỉm cười hỏi: “Hai người sao về cùng nhau vậy?”
“Anh vừa bàn chuyện làm ăn với khách xong, vừa lúc thuận đường nên tới trường đón Tiểu Mặc về!” Nghiêm Ký Hạo cười trả lời, đối mặt với thê tử ngay cả một chút cảm giác tội lỗi cũng không có, hoàn toàn xem như không có chuyện gì xảy ra.
Bất đồng với y, Điền Vũ Mặc căn bản không dám nhìn vẻ mặt tươi cười hiền lành của mẹ, nghe thấy tiếng của mẹ, tội ác trong lòng liền sắp nhanh nuốt chửng hắn. Cảm giác chịu tội làm hắn thống khổ sắp hít thở không thông. Hắn xiết chặt tay, cố gắng khống chế cảm xúc của mình, móng tay bén nhọn đâm vào lòng bàn tay.
“Cảm ơn anh đi đón Tiểu Mặc!” Nghe chồng nói vậy, Điền Nhược Vân cao hứng cực kỳ liền nói cảm ơn chồng. Nàng thật cao hứng khi thấy chồng và con riêng có cơ hội tiếp xúc nhiều với nhau, hảo hảo bồi dưỡng tình cảm, mà hoàn toàn không phát hiện con trai mình có chỗ khác thường nào.
“Mẹ, hôm nay bài tập rất nhiều, con về phòng làm bài trýớc!” Nhìn mẹ hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra còn nói cảm ơn y làm Điền Vũ Mặc thống khổ đến thiếu chút nữa khóc lên. Hắn vội vàng đè nén cảm xúc trong lòng, nói với Điền Nhược Vân. Mặc dù Điền Vũ Mặc đã cố gắng khống chế tâm tình của mình không để mẹ nghi ngờ nhưng giọng nói khàn khàn nghẹn ngào đã tố cáo hắn.
“Tiểu Mặc, giọng con thật lạ, đã xảy ra chuyện gì? Có chỗ nào không thoải mái sao?” Điền Nhược Vân nghi ngờ nhìn con trai, lông mày khẽ nhăn lại cuối cùng cũng phát hiện con có chỗ không bình thường. Ngoài giọng nói kỳ quái ra nàng còn phát hiện thêm một chuyện, tay con trai cũng không cầm theo cặp sách.
“Con không sao! Con về phòng trước!” Điền Vũ Mặc biết mẹ đã nghi ngờ, kinh hoảng cúi đầu vội vàng chạy lên lầu
“Tiểu Mặc! con đừng đi!” Điền Nhược Vân muốn đuổi theo tuy nhiên lại bị Nghiêm Ký Hạo ngăn lại.
“Nhược Vân, Tiểu Mặc muốn trở về phòng làm bài, em cũng đừng quấy rầy con!” Nghiêm Ký Hạo nhìn vợ ôn nhu cười nói.
“Ký Hạo, Tiểu Mặc thật kỳ quái! Nó khẳng định đã xảy ra chuyện, em nhất định phải đi xem!” Điền Nhược Vân lắc đầu, kéo tay chồng lo lắng nói. Không biết tại sao, mới vừa rồi thấy Tiểu Mặc chạy lên lầu, trong nháy mắt nàng giống như cảm giác được Tiểu Mặc sắp khóc!
“Tiểu Mặc không có chuyện gì, em không cần phải lo lắng rồi suy diễn lung tung!” Nghiêm Ký Hạo an ủi, ánh mắt mỉm cười nói. Thật là mẫu tử liền tâm! Không nghĩ tới Điền Nhược Vân như thế lại nhanh chóng nhận ra Tiểu Mặc đã xảy ra chuyện, xem ra mình phải cẩn thận ứng phó mới được!
“Ký Hạo, em không có suy đoán lung tung! Em thật cảm giác thấy Tiểu Mặc có tâm sự, nó nhất định là đã xảy ra chuyện!” Điền Nhược Vân lắc đầu, lông mày nhíu chặt, ráng vắt óc suy nghĩ xem đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Ở trường học bị thầy giáo phê bình sao? Hay bị bạn học khi dễ?
“Được rồi! Xem ra không còn cách nào ngoài việc nói cho em biết sự thật!” Nghiêm Ký Hạo nhìn Điền Nhược Vân, cố ý yên lặng trong chốc lát nhưng sau đó lại ra vẻ bất đắc dĩ, thở dài một tiếng.
“Chẳng lẽ anh biết Tiểu Mặc xảy ra chuyện gì?” Điền Nhược Vân lập tức lo lắng hỏi
“Thật ra hôm nay Tiểu Mặc không có đi học? !” Nghiêm Ký Hạo nhìn Điền Nhược Vân nói.
“Tiểu Mặc hôm nay không đi học?” Điền Nhược Vân sửng sốt, kinh ngạc nhìn Nghiêm Ký Hạo, vẻ mặt càng thêm lo lắng. Khó trách Tiểu Mặc không xách cặp về. Tiểu Mặc rốt cuộc đã đi đâu?
“Hôm nay anh xin giáo viên chủ nhiệm cho Tiểu Mặc nghỉ để mang nó ra ngoài đi chơi một ngày.” Y mỉm cười nói.
“Anh dẫn Tiểu Mặc đi chơi, còn chơi hết một ngày? Tại sao?” Điền Nhược Vân càng lúc càng cảm thấy khó hiểu.
“Anh muốn tìm cơ hội hảo hảo nói chuyện với Tiểu Mặc. Em cũng biết nó đối với anh vẫn còn gút mắc. Anh biết em lo lắng cho nên hôm nay anh tự ý làm chủ, dấu em xin phép chủ nhiệm đi chơi với Tiểu Mặc! Anh có nhiều chuyện cũng không tiện nói với Tiểu Mặc nhưng hôm nay anh và Tiểu Mặc đã nói rất nhiều chuyện với nhau. Cuối cùng cũng đã thành công giải khai khuất mắc giữa anh và nó. Nó đã đồng ý xem anh như cha ruột. Sau nay chúng ta một nhà ba người sẽ sống thật hạnh phúc! Bởi vì anh đã nói với Tiểu Mặc, em đã vì nó chịu rất nhiều khổ sở, em có bao nhiêu thương nó. Cho nên vừa rồi nó mới nhìn em như vậy. Em cũng biết nó là con trai, tình cảm trong lòng cũng khó bày tỏ với mẹ!” Vẻ mặt y ôn nhu, ánh mắt chân tình, nói dối không chớp mắt, hoàn toàn không có một tia sơ hở.
Nghe xong, Điền Nhược Vân cảm động đến nói không ra lời, đôi mắt đẹp ướt át nhìn y.
“Nhược Vân, thật xin lỗi! Chưa nói em biết mà đã tự tiện làm chủ. Em không trách anh chứ?” Nghiêm Ký Hạo nhìn thê tử, làm bộ lo lắng như sợ nàng tức giận.
“Dĩ nhiên là không! Ký Hạo, cám ơn anh! Thật cám ơn anh!” Điền Nhược Vân kích động lắc đầu, nhào vào ***g ngực y, cảm động khóc ròng ròng. Hoàn toàn không biết mình đã bị gạt, càng không biết người đàn ông nàng yêu nhất thế nhưng lại cường bạo đứa con trai bảo bối của nàng.
“Ngốc, chúng ta là vợ chồng, nói cám ơn gì chứ! Anh là cha của Tiểu Mặc, đây cũng chính là chuyện mà anh phải làm!” Nghiêm Ký Hạo ôm nàng vào lòng, dịu dàng lau nước mắt cho nàng, ánh mắt chân tình nhìn nàng.
“Em yêu anh!” Điền Nhược Vân hạnh phúc khóc nói, lần nữa nhào vào ***g ngực y, ôm chặt lấy y. Trong lòng thề cả đời sẽ không rời xa y. Nàng muốn vĩnh viễn ở bên cạnh người đàn ông này cả đời, dùng cả đời báo đáp ân tình của y dành cho hai mẹ con nàng.
Y cúi đầu nhìn thê tử trong ngực mình khóc đến rối tinh rối mù, ánh mắt lãnh đạm làm cho người ta không rét phải run. Đóng kịch cho người đàn bà này xem thật là chán…
Nghiêm Ký Hạo nói ba xạo mấy câu đuổi Điền Nhược Vân đi xong lại lừa gạt nàng lên lầu tắm, thừa dịp đến xem Điền Vũ Mặc. Trong phòng ngủ Điền Vũ Mặc cũng không khóa cửa, đau đến nhấc chân không nổi làm hắn căn bản không có tâm tư khóa chặt cửa.
Trong phòng chỉ thấy Điền Vũ Mặc thống khổ, nằm co rúc trên giường nức nở. Trong lòng y lập tức căng thẳng, đau lòng đi tới vừa định vươn tay ra an ủi con riêng. Điền Vũ Mặc đã ngẩng đầu lên, hung hăng trừng mắt nhìn y, oán hận gầm nhẹ nói: “Ông tới làm gì? Đi ra ngoài!”
“Tiểu Mặc, đừng như vậy! Ba ba biết con chịu nhiều ủy khuất, thật xin lỗi! Tiểu bảo bối đáng thương của ba ba đừng khóc!” Y than thở, ngồi trên giường không để ý hắn giãy dụa, ôm hắn vào ngực, đau lòng sờ đầu hắn an ủi. Thấy con riêng như vậy làm tim mình đau quá!
“Tránh ra, đừng đụng vào tôi! Ông là tên ma quỷ, tại sao lại đối với tôi như vậy? Tôi hận ông! Bại hoại, tôi chán ghét ông!” Điền Vũ Mặc ra sức giãy dụa, loạn đánh y, oán hận khóc la. Hắn thật không muốn khóc, nhưng khi nhìn thấy y làm hắn không nhịn được. Y tại sao lại làm thế với mình, lừa dối mẹ mình. Y tại sao lại làm mình thống khổ đến thế!
“Thật xin lỗi! Bảo bối, thật thật xin lỗi! Ba ba biết sai rồi nhưng ba ba thật lòng yêu con!” Nhìn thấy bộ dáng ai oán, đáng thương của con riêng làm lòng y càng đau xót hơn. Cho dù con riêng loạn đánh, loạn đá mình nhưng y biết giờ phút này con riêng rất thống khổ. Hắn rất cần được phát tiết. Dù sao bàn tay con riêng nhỏ như thế, đánh vào người chỉ giống như muỗi cắn gãi ngứa chứ tuyệt không đau.
“Tôi không cần ông yêu tôi, không muốn ông yêu!” Nằm trong ***g ngực ấm áp, rắn chắc, nước mắt Điền Vũ Mặc chảy càng dữ dội hơn, tâm tình càng thêm kích động.
“Không! Bảo bối, tôi yêu em! Tôi thật lòng yêu em. Em không thể ngăn cản tôi yêu em, không người nào có thể ngăn cản được! Em là của tôi, cả đời này em chỉ thuộc về tôi!” Lời này của Điền Vũ Mặc làm y kích động, bá đạo nói. Hoàn toàn đã quên mất phải nhẹ nhàng an ủi con riêng, không thể kích thích hắn.
“Không! Tôi không cần ông yêu. Tôi thà chết cũng không cần ông yêu tôi. Tôi vĩnh viễn sẽ không tiếp nhận tình cảm của ông!” Điền Vũ Mặc lắc đầu, kích động kêu to.
“Cái gì? Em thà chết cũng không tiếp nhận tình yêu của tôi?!” Y giận dữ, dùng sức nắm chặt cằm của Điền Vũ Mặc, hung hăng trừng hắn. Thiếu chút nữa mất hết lý trí bóp nát cái cằm yếu ớt của hắn.
“Đúng! Tôi thà chết cũng không cần ông yêu tôi! Tình yêu của ông thật kinh tởm. Mỗi lần nghe ông nói yêu tôi, tôi đều cảm thấy buồn nôn!” Điền Vũ Mặc không hề sợ hãi nhìn thẳng vào mắt y, cằm bị bóp đến đau nhức làm hắn cau mày càng chặt hơn.
“Em….em có ngon nói lại lần nữa xem!” Y sắp giận đến phát điên rồi.
“Đừng nói là nói lại, cho dù phải nói một trăm, một ngàn lần tôi cũng sẽ nói vậy. Tình yêu của ông thật buồn nôn, thật hèn hạ. Mỗi lần ông nói yêu tôi, tôi đều muốn ói! Tôi thà chết cũng không cần ông thích, không cần ông yêu!” Điền Vũ Mặc hoàn toàn không sợ chọc phải núi lửa, dũng cảm nhìn thẳng vào mặt y, cười lạnh nói.
“Em…” Y giận đến nỗi vung tay lên, sắp hướng tới mặt Điền Vũ Mặc
“Có bản lãnh thì ông cứ đánh chết tôi đi! Dù sao tôi chết thì vẫn không tiếp nhận tình yêu của ông. Ông vĩnh viễn cũng đừng mong tôi sẽ yêu ông!” Điền Vũ Mặc ngay cả mắt cũng không nháy một cái, lạnh lùng nhìn y tựa như một con thú nhỏ bị thương.
Nhìn thấy ánh mắt kiên định, không sợ hãi của con riêng, y ảo não thu tay về, cắn răng hít sâu một hơi, thả con riêng ra lạnh giọng nói: “Những lời tối nay của em, tôi sẽ không để tâm! Em hôm nay cũng mệt rồi, nghỉ ngơi đi!”
Y nói xong lập tức xoay người rời đi. Y sợ nếu cứ tiếp tục ở đây thật sẽ nhịn không được đánh chết con riêng. Đứa nhỏ này thật sự biết cách làm mình tức giận!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!